[Dịch] Cuồng Thần - Q.1 - Chương 21: Chương 6
Ta gật đầu hài lòng, khoác lại chiếc áo choàng lên trên người:
– Ngươi giữ chức vụ gì trong thành?
Hưu Tư Đặc Phi Chân lau mồ hôi trên đầu:
– Thúc phụ của tiểu nhân là thành chủ của thành này, tiểu nhân giữ chức tổng quân nhu quan.
Tổng quân nhu quan, chức vụ này rất là béo bở đây. Ta khoác tay lên vai Tử Yên, nói với hắn:
– Chức vụ này không tệ, mấy năm vừa rồi ngươi cũng đã thu hoạch không ít nhỉ?
– Không dám, không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ làm đúng chức trách mà thôi.
Ta lớn tiếng nói:
– Không dám? Ngươi có gì mà không dám! Ngay cả ta ngươi cũng muốn đánh, vậy ngươi còn cái gì không dám nữa. Vừa rồi ngươi chửi bằng hữu của ta, vậy phải trả chút phí tổn thất tinh thần. Kim tệ ta không tiện cầm, ngươi mang cho ta hai mươi viên cực phẩm bảo thạch đến đây. Ngươi hẳn cũng biết hoàng tộc chúng ta có cách giám định đồ giả. Nếu dám thử tới lừa gạt, cẩn thận cái đầu của ngươi.
Hưu Tư Đặc Phi Chân mặt như có tang nói:
– Đại gia, xin ngài tha cho tiểu nhân, tiểu nhân kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy. Không bằng, không bằng tiểu nhân tặng ngài mấy cực phẩm mĩ nữ có được không?
Ta tức giận hừ một tiếng, nói:
– Còn muốn ta thừa lời với ngươi sao? Bớt nói nhảm đi. Ngươi không có ư? Vậy đi, thiếu ta một viên, ta cắt của ngươi một cánh tay, thiếu ta hai viên, ta cắt của ngươi hai, thiếu bốn viên ta cắt của ngươi tứ chi, thiếu năm viên thì … – Ta lộ vẻ tà ác nhìn vào giữa hai chân của hắn – Muốn nguyên vẹn thì y theo lời ta mà làm, xéo hết đi cho ta. Nếu trước giữa giờ Ngọ ngày mai mà ta không thu được đồ, ta sẽ tự mình đến phủ đệ của ngươi để lấy, hừ.
Hưu Tư Đặc Phi Chân thấy không còn chút dư địa nào để điều đình, mặt như nhà có tang ngồi phệt trên mặt đất. Lũ thủ hạ của hắn cùng nhau lủi ra ngoài.
Ta đột nhiên nói:
– Chậm đã.
Hưu Tư Đặc Phi Chân chưa đi được ba bước hoảng hốt khụy ngay xuống, dè chừng hỏi:
– Ngài còn có chuyện gì nữa?
Ta trừng mắt nhìn hắn nói:
– Bổn đại gia tới đây là để làm nhiệm vụ đặc biệt của bệ hạ. Ta không muốn để cho quá nhiều người biết, hiểu chưa? Cho dù thúc thúc của ngươi cũng không được. Còn nữa, nếu lại tái tùy tiện quấy rối dân chúng trong thành, ta sẽ thay bệ hạ chém đầu chú cháu nhà ngươi. Cái ghế thành chủ này cũng có nhiều người tơ tưởng đến lắm.
– Tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân hiểu rồi.
– Hiểu rồi thì cút đi.
Nhìn bọn chúng thất thểu rút về phía đại môn, Tử Yên cất tiếng cười to. Ta vỗ nhẹ lưng nàng, nói:
– Được rồi, đừng cười nữa, nghỉ một chút không sặc.
Tử Yên thở hổn hển, vất vả lắm mới bình phục lại hơi thở:
– A Tường, chàng không bằng chuyển sang làm cường đạo, dám chắc thu vào không tệ. Không ngờ công phu dọa nạt, bắt chẹt người khác của chàng lại tốt như vậy. Chàng xem bộ dạng của bọn chúng, tựa như con rùa bò đi. Làm ta cười muốn chết.
Nói xong lại bật cười. Thật hết cách với nàng.
Khi bọn Hưu Tư Đặc Phi Chân ra hết khỏi lữ điếm, ta quay sang lão bản lữ điếm nói:
– Lão bản, quần áo của ta đã hỏng hết, hãy làm lại cho ta một bộ khác, toàn bộ sẽ thanh toán hết cho ngươi.
Lão bản cuống quít xua tay, nói:
– Không cần, không cần, có thể hầu hạ Đọa Lạc Thiên Sứ đại nhân là vinh hạnh của tiểu nhân.
Ta lúc này mới phát hiện, toàn bộ tiểu nhị và các khách ở đây đều nhìn ta bằng ánh mắt sùng kính, kẻ nào đang ngồi ăn cũng đứng hết lên. Đọa Lạc Thiên Sứ, hoàng tộc, danh hiệu này thật sự hữu dụng.
Ta cũng không miễn cưỡng lão:
– Để sau hãy nói, vừa rồi chúng ta còn chưa ăn xong cơm, ngươi gọi người mang một ít vào phòng chúng ta. Còn nữa, nếu con lợn ngốc ấy mang đồ tặng đến, các ngươi cứ lấy rồi đưa trực tiếp cho ta là được. Ta không muốn lại nhìn thấy bộ dáng ác tâm của hắn.
Nghĩ tới tên này nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, ta không khỏi thấy lợm giọng. May sao hôm nay chưa ăn đồ gì béo ngậy. Ta dẫn theo Tử Yên cười đến cứng cả bụng về phòng.
– Được rồi, đừng cười nữa, cười nhiều như vậy sẽ có nếp nhăn. Ta còn chưa chạm được vào nàng, nàng chưa được già đi đâu đấy.
Những lời nói này vẫn rất có lực sát thương. Tử Yên nhất thời kìm nén tiếng cười. Mặc dù giải quyết được con lợn béo kia một cách thống khoái như vậy, nhưng ta biết, khả năng bại lộ thân phận cũng đã bắt đầu lớn lên.
Ta nói với Tử Yên:
– Tiểu thư, nàng nghĩ ra chủ ý này, vạn nhất con lợn béo kia truy hỏi thân phận của ta, nàng bảo ta phải nói thế nào. Chẳng lẽ nói ta là đứa con tư sinh của Ma hoàng sao.
Tử Yên con mắt sáng lên, nói:
– Đó là một ý hay, cứ nói như vậy là được rồi.
Ta thất thanh nói:
– Cái gì? Cái này mà là chủ ý hay sao?
Tử Yên cười nói:
– A Tường ngốc, chàng nghe lời ta đi. Ma tộc hoàng tộc đối với quan niệm chủng tộc cứng nhắc phi thường. Nếu không cũng sẽ không dẫn đến việc cấp bậc rõ ràng như thế ở toàn Ma tộc. Chàng thật sự có thể nói mình là con tư sinh của Ma hoàng, nói rằng do là hắn và nữ nhân bên ngoài sinh ra, vì không phải nữ nhân hoàng tộc nên không thể tiến vào hoàng cung gả cho Ma hoàng. Bọn họ làm như vậy là để bảo trì chính thống. Nói như vậy chỉ cần không phải đích thân Ma hoàng đến, không ai có thể biết được thân phận của chàng. Ai có lá gan đủ lớn để đi hỏi xem Ma hoàng có bao nhiêu con tư sinh bên ngoài. Có thể tiến hành biến thân thành Đọa Lạc Thiên Sứ là minh chứng tốt nhất cho thân phận của chàng. Chàng cũng biết, chỉ có hoàng tộc mới có thể tu luyện, giống như chàng có một nửa huyết thống hoàng tộc. Cũng chỉ có Ma hoàng mới có quyền mang công pháp luyện tập Đọa Lạc Thiên Sứ truyền thụ cho chàng.
Nghe xong lời Tử Yên, ta hiểu ra:
– Chiêu này của nàng thật là lợi hại. Bất quá lại mang đến cho ta một phụ thân.
Tử Yên liếc mắt lườm ta một cái, nói:
– Ma hoàng làm phụ thân chàng lại ủy khuất cho chàng sao. Cứ quyết định như vậy đi. Điều chúng ta không nghĩ tới chính là, quyết định vội vã này đã khiến chúng ta tránh được một cơn đại nạn.
Đêm đã khuya, trong thành chỉ còn lác đác vài điểm ánh sáng. Ta và Tử Yên đứng trên sân thượng trên lầu của lữ điếm ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
– A Tường, chàng nói xem trên bầu trời có bao nhiêu vì sao? Chúng thật đẹp, lấp lánh tựa như một viên kim cương.
Ta ôm nàng từ phía sau, mỉm cười nói:
– Ngay cả tài nữ của chúng ta còn không biết có bao nhiêu vì sao, tiểu dân mới có chút sơ học thiển cận như ta làm sao mà biết được đây.
Tử Yên tựa dính vào lồng ngực ta, nói:
– Đáng ghét, ta không cho chàng nói bản thân như vậy, … của ta là người giỏi nhất.
Ta trêu ghẹo nàng:
– Cái gì của nàng?
Tử Yên không trả lời, ta cũng không hỏi tiếp, chúng ta cứ đứng lẳng lặng như vậy trong gió đêm, từ từ hưởng thụ ánh sáng chiếu rọi của ánh trăng thanh khiết, yên lặng đếm sao trên trời.
– Muộn rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.
Nói xong ta mới phát giác trong giọng nói có chút ám muội.
Tử Yên lại hình như không có phát hiện ra, thản nhiên nói:
– Ta không muốn về, ở lại thêm chút nữa, có được không? Ta và chàng cùng nhau ngắm sao như vậy, thật là thoải mái. Lần tới không biết phải đợi đến khi nào. Ở trong lòng của chàng, ta cảm thấy thật ấm áp, thật an toàn.
– Ấm áp thì nhất định, còn an toàn thì không thể nói trước. So với các cao thủ thì ta còn kém rất xa. Mặc dù có thể biến thân thành Đọa Lạc Thiên Sứ, nhưng cũng chỉ là bước sơ bộ, nếu ngày đó nha đầu kia không phải thời gian tu luyện quá ngắn, chúng ta có thể đã xuống địa ngục làm đôi tình lữ rồi.
– Đừng nói những lời này có được không? Trong hoàn cảnh u nhã thế này, những lời đó có chút phá hỏng không khí.
– Ô hay? Tử Yên tối sùng bái sức mạnh của chúng ta từ lúc nào trở nên không thích những đàm luận thế này. Cái này không giống với nàng à!
Tử Yên quay đầu, trừng mắt lườm ta một cái, thở hổn hển vì tức giận nói:
– Vậy chàng thích bộ dạng của ta bây giờ hay bộ dạng của ta trước kia đây?
Ta vội cười bồi nói:
– Đương nhiên là đều thích hết. Nàng là đệ nhất mĩ nữ của học viện, không thích nàng thì thích ai đây? Thật sự đã khuya rồi, ngày mai chúng ta thu được đồ thì lên đường luôn thôi.
Tử Yên khẻ cười một tiếng, nói:
– Nghĩ đến cái tên kia bị chàng chỉnh thành bộ dạng như vậy, ta lại muốn cười. Hai mươi viên cực phẩm bảo thạch. Chàng thật có thể làm cho hắn hao tổn rất lớn.
Ta không tỏ vẻ gì nói:
– Hai mươi viên bảo thạch thôi mà. Đối với hắn cũng không khó lắm. Ta còn cho là đã lưu lại con đường sống cho hắn.
Tử Yên nắm lấy bàn tay to lớn của ta đang ôm quanh người nàng, nói:
– Chàng đừng nghĩ đơn giản như vậy. Chàng tưởng đây là Thú nhân quốc của chàng hay Long Thần quốc hay sao? Ma tộc là nơi có rất nhiều bảo thạch. Bảo thạch của nơi này tùy tiện sản xuất ra rồi mang tới biên giới Long Thần đều được coi là cực phẩm. Mà cực phẩm của nơi này chàng nói xem sẽ là cái gì. Hôm nay chàng hù dọa hắn như vậy, ta thật sự rất mong đợi xem ngày mai hắn sẽ mang gì đến để ứng phó.
Ta mỉm cười nói:
– Đấy không phải là điều ta cần phải lo lắng. Không khí nơi này thật thoải mái, ta thích cảm giác mát mẻ này.
– Ta cũng vậy, chi cần có thể ở cùng chàng, chỗ nào ta cũng cảm thấy rất thoải mái.
Vì không muốn bị đánh bay đi, ta cố nén khát vọng được hôn nàng, chỉ ghì chặt lấy nàng.
– Nhẹ chút nào, xương cốt người ta sắp gãy rồi.
Lời nói của nàng làm ta giật mình, vội vàng nới lỏng lực tay.
Tử Yên mỉm cười nói:
– Chàng ngốc, mặc dù đau một chút, nhưng khi chàng ôm ta như vừa rồi, ta cảm thấy rất trọn vẹn. Ta dường như đã hoàn toàn là của chàng.
– Về thôi, đêm đã khuya, ngày mai còn phải đi tiếp.
Lúc này, Tử Yên tịnh không nói gì thêm, ngoan ngoãn để ta bồng về phòng.
Chiếc giường lớn trong phòng đương nhiên để cho nàng ngủ, kẻ tội nghiệp ta chỉ có thể ủy khuất nằm trên tràng kỷ. May sao tràng kỷ này cũng khá tốt, vừa lớn vừa mềm, đành ráng chịu vậy.
Sáng sớm hôm sau, ta lên trên gác thượng tu luyện một vòng Thiên Ma quyết, dãn gân dãn cốt, khi quay về thì phục vụ viên của lữ điếm đã mang bữa sáng đến. Tử Yên tiểu thư của chúng ta đang ngồi ăn không chút khách khí.
– Ngon lắm sao? Nhìn nàng ăn ngon miệng như vậy.
Tử Yên vừa đưa thức ăn lên miệng vừa nói:
– Đương nhiên ngon rồi, mùi vị thơm không tưởng tượng nổi. Chàng cũng mau tới ăn một chút đi.
Ta vừa ngồi xuống, chuẩn bị ăn cùng Tử Yên thì ngoài cửa vang đến tiếng gõ cửa.
– Nàng ăn trước đi, ta đi xem.
Nói với Tử Yên một câu, ta đi ra phía cửa lớn. Mở cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt béo phị tràn ngập nụ cười gian xảo của Hưu Tư Đặc Phi Chân. Trên tay hắn đang cầm một chiếc hộp tinh sảo.
Ta cau mày nói:
– Ta đã nói với người của lữ điếm rằng ta không muốn gặp lại ngươi.
Hưu Tư Đặc Phi Chân cười bồi nói:
– Đại gia, là như thế này. Vừa lúc có hai vị đại gia đồng tộc của ngài đang làm khách tại nhà của thúc thúc ta. Nghe nói ngài ở đây liền yêu cầu ta dẫn đường đến gặp.
Ta trong lòng thất kinh, chẳng còn trách hắn tiết lộ hành tung của ta nữa, thản nhiên hỏi:
– Vậy sao, là ai vậy, họ đang ở đâu?
Hưu Tư Đặc Phi Chân vội tránh ra, phía sau hắn là hai nam tử trung niên vóc dáng không cao, thân thể gầy gò. Dung mạo hai người này giống nhau phi thường, hẳn là cặp song sinh, nhưng cũng dễ phân biệt phi thường, bởi vì người bên trái luôn mang nụ cười trên mặt, còn người bên phải lại mang vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ khi nhìn thấy ta trong mắt đồng thời bạo phát ra tinh quang khiếp người. Người bên trái nói:
– Sao, không mời chúng ta vào hay sao?
Cái gì tới thì phải tới, hai kẻ này vừa nhìn đã thấy khó đối phó, ta trầm giọng nói:
– Mời vào!
Ta xoay người quay vào phòng trước, đi đến bên Tử Yên còn đang ăn dở đánh sắc mặt. Ba gã kia nối đuôi nhau theo ta tiến vào. Một trong hai kẻ song sinh đi sau cùng tiện tay đóng cửa lại, tạo ra một tiếng phanh.
Ta nhíu mày nhìn bọn họ:
– Hai vị là?
Người lúc trước nói chuyện cùng ta mỉm cười nói:
– Nếu ngươi là Đọa Lạc Thiên Sứ, sao có thể không nhận ra chúng ta đây. Thân phận của chúng ta và ngươi giống nhau. Phụ thân chúng ta là hộ vệ thống lĩnh của bệ hạ, là người trong hoàng tộc duy nhất ngoài bệ hạ đạt đến Đọa Lạc Thiên Sứ bốn cánh. Mà huynh đệ chúng ta cũng là người trong quân đoàn Đọa Lạc Thiên Sứ. Luận về bối phận, bệ hạ là thúc thúc của chúngg ta. Ta tên là Cổ Vân Lộ Tây Pháp, đây là đệ đệ của ta, Cổ Phong Lộ Tây Pháp. Vốn ta còn tưởng là huynh đệ nào ở đây. Thật không ngờ! Ngay cả người của quân đoàn chúng ta cũng có kẻ dám giả mạo, nói đi, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao phải giả mạo Đọa Lạc Thiên Sứ?
Ta cười lạnh một tiếng, nói:
– Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là giả mạo đây?
Cổ Vân Lộ Tây Pháp hừ lạnh một tiếng, nói:
– Chỉ bằng vào việc huynh đệ chúng ta cho tới bây giời chưa từng thấy ngươi, lại còn chưa đủ sao? Chúng ta Đọa Lạc Thiên Sứ quân đoàn ngoại trừ bệ hạ và phụ thân, tổng cộng cũng chỉ có ba mươi tám người. Ta thậm chí có thể nói ra tên của từng người trong bọn họ, mà tên của ngươi Lôi Lộ Tây Pháp chúng ta chưa bao giờ nghe qua, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
– Đương nhiên là không đủ, chỉ bằng con mắt các ngươi mà nói ta là giả mạo thì ta đây cũng có thể nói chưa thấy qua các ngươi, các ngươi cũng là giả mạo.
Cổ Vân huynh đệ sắc mặt đều trầm xuống. Vạt áo của cả hai không gió mà bay, khí thế cường đại vây chặt lấy ta. Tử Yên lánh sang một bên, nàng biết, lúc này nếu nàng ra tay, chẳng những không giúp được gì, ngược lại còn tạo thêm nhiều phiền toái. Ta vừa ngưng tụ ma lực Ám Hắc đối kháng với áp lực bọn họ gây ra cho ta, vừa nghĩ thầm, nếu bọn họ đều là Đọa Lạc Thiên Sứ, với khí thế bọn họ thể hiện ra trước mắt, cho dù đối phó một người, ta cũng vị tất đã đánh được, huống chi lại có hai người. Song sinh bình thường đều tâm ý tương thông, dám chắc am hiểu hợp kích. Nếu liều mạng, ta tuyệt đối không chiếm được phần tốt.
Nghĩ tới đây, ta thu hồi lại khuôn mặt lạnh như băng, mỉm cười nói:
– Hai vị trước hết không nên động thủ, các người xem đây. Linh hồn hắc ám ngưng tụ, tự do nơi miền đọa lạc, hãy tỉnh giấc đi, hỡi ma lực vô tận ngủ say trong huyết dịch của ta.
Vì cần sự thuyết phục lớn hơn nữa, ta lại biến thân một lần nữa.
Huynh đệ Cổ Vân kinh ngạc nhìn ta nhanh chóng biến thành Đọa Lạc Thiên Sứ. Sau khi biến thân, nhất thời ta chèn ép lại khí thế của bọn họ.
Ta vẫy tay, Mặc Minh bay đến tay ta, tạo ra một thần thái có thể tùy thời tấn công. Sự khác biệt trước và sau khi biến thân lớn phi thường. Ám Hắc ma lực trên người ta phát ra mãnh liệt, làm cho các vật nhỏ trong phòng bị cuộn bay lên tứ tán. Dưới áp lực cường đại, huynh đệ Cổ Vân đồng thời lựa chọn phải biến thân.
Trong phòng đồng thời xuất hiện ba Đọa Lạc Thiên Sứ. Xem dáng vẻ của bọn họ hẳn là đã có thể biến thân từ rất lâu, vận dụng biến thân rõ ràng tốt hơn ta, tốc độ cũng nhanh hơn. Nhưng mọi người đều là lực lượng đồng nguyên, sau khi biến thân lại không tạo ra áp lực gì.
Nhưng Tử Yên và con lợn béo kia lại không được tốt như vậy, dưới ma lực Ám Hắc cường đại của ba chúng ta, cả hai đều bị đẩy dính chặt trên tường.
Ta vung tay lên đưa bọn họ ra phía ngoài cửa. Thân thể của con lợn béo bị tống ra ngoài cánh cửa đang đóng tạo thành một lỗ hổng lớn. Còn Tử Yên đương nhiên là không bị thương tổn gì.
Cổ Phong Lộ Tây Pháp vẫn chưa mở miệng, bỗng nói:
– Không ngờ ngươi thực sự có thể biến thân thành Đọa Lạc Thiên Sứ, nói như vậy ngươi hẳn không phải là giả mạo. Chẳng lẽ ngươi là người trong hoàng tộc vừa mới biến thân được. Nhưng chưa từng nghe qua trong hoàng tộc có người nào tên là Lôi Lộ Tây Pháp nhỉ.
Ta cười tà ác nói:
– Nếu hai vị huynh trưởng đã có thể biến thân, vậy mọi người đều không phải là người ngoài. Như vậy được rồi, ta cho các ngươi xem một vật.
Nói rồi tỉnh bơ đưa Mặc Minh ra. Động tác đưa binh khí ra của ta nhất thời làm cho bọn họ buông lỏng sự đề phòng.
Cổ Vân nghi hoặc nhận lấy Mặc Minh, chăm chú săm soi, rồi đột nhiên hô lên kinh ngạc:
– Đây là Tru Thần kiếm Mặc Minh. Sao lại ở trong tay ngươi? Thanh kiếm này không phải đã sớm mất tích hay sao? Ta cũng chỉ thấy qua trong điển tịch mà thôi.
Nói xong vuốt ve Mặc Minh yêu thích không muốn rời, trong mắt tỏa ra thần sắc thèm thuồng.
Tru Thần kiếm? Là ý gì đây, không phải là một trong thất đại danh kiếm hay sao? Ta vì Trang lão sư có nói rằng thành kiếm này là của Ma tộc mới đưa ra cho bọn họ xem. Ta mỉm cười nói:
– Không sai, chính là thanh kiếm này. Đây là bội kiếm mà bệ hạ tự tay ban tặng cho ta. Bất quá, ta vẫn chẳng có cách nào phát huy được uy lực của nó.
Ta nói như vậy vì lo lắng bọn họ hỏi ta công hiệu của thanh kiếm, để tránh bọn họ hỏi tới hỏi lui một cách phiền toái. Cổ Vân kinh dị nhìn ta nói:
– Bệ hạ trao kiếm này cho ngươi ư. Không thể nào. Thanh kiếm này nếu ở trong tay bệ hạ, ngài cũng chỉ truyền cho người thừa kế. Ngươi bây giờ đương nhiên không sử dụng được. Muốn phát huy hoàn toàn uy lực của nó, phải luyện thành Thiên Ma quyết tầng thứ chín, biến thân thành Đọa Lạc Thiên Sứ sáu cánh mới có thể. Nực cười chính là nhân loại xếp nó vào Thất đại danh kiếm, mà không biết nó trước đây chính là thanh kiếm của Ma thần.
Rõ là Mặc Minh làm cho hai huynh đệ này chấn động lớn vô cùng, lời nói của Cổ Vân đã có chút thất thố.
– Nhìn xong chưa? Có thể trả lại nó cho ta hay không?
Cổ Vân cẩn trọng rụt thanh kiếm về phía sau, nói:
– Có thể, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, tại sao bệ hạ lại ban tặng thanh kiếm này cho ngươi.
Vẻ mặt hai huynh đệ bọn họ cực kỳ thú vị, mang đầy vẻ nếu ngươi không nói ta sẽ không trả kiếm cho ngươi, nhưng đã không còn địch ý như trước.
Ta làm bộ thở dài một tiếng nói:
– Các ngươi thật sự muốn ta nói sao?
– Đương nhiên.
– Được, đã như vậy, ta muốn các ngươi phải thề, tuyệt đối không thể mang những lời nói của ta ngày hôm nay nói ra ngoài. Nếu không, bệ hạ biết được trách tội, sợ lão phụ thân của các ngươi cũng không bảo vệ được các ngươi đâu.
Cổ thị huynh đệ liếc nhau, đồng thời nói:
– Ta Cổ Vân Cổ Phong Lộ Tây Pháp trước mặt Ma thần đại nhân xin thề, nếu tiết lội những lời Lôi Lộ Tây Pháp nói với chúng ta ngày hôm nay, nguyện bị vạn ma nhập thể, hấp hồn đoạt phách mà chết.
Đây sợ là lời thề đáng sợ nhất của Ma tộc. Vì để bọn họ tin tưởng lời nói sau này của ta, ta phải làm chút công phu bề ngoài, như vậy mới có thể càng làm cho bọn họ tin tưởng. Ta hài lòng gật đầu nói:
– Chúng ta trước tiên hãy giải trừ biến thân đi, đã không cần đánh nhau, như thế này thật mệt quá, tiểu đệ đây mới chỉ luyện đến tầng thứ tư của Thiên Ma Quyết mà thôi.
Kỳ thật là ta đã cố hết sức, không thể không nói như vậy. Nói xong, ta liền quay về trạng thái bình thường, đáng thương cho bộ quần áo mới của ta lại bị phá hỏng.
Hai gã thấy ta đã biến lại nguyên dạng trước cũng tự nhiên biến về. Sự tín nhiệm của bọn họ đối với ta lại tăng thêm không ngừng. Ta đưa tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, bản thân cũng ngồi lên tràng kỷ, hướng ra phía ngoài hô:
– Các ngươi vào đây.
Con lợn béo Hưu Tư Đặc Phi Chân và Tử Yên nghe thấy thanh âm của ta liền lần lượt kéo vào. Hưu Tư Đặc Phi chân miệng mũi đều đổ máu, trên quần áo có nhiều chỗ bị phá tan, tóc bay tán loạn, bộ dáng chật vật phi thường. Hắn thấy chúng ta thân thiện ngồi cùng một chỗ biết là không ổn.
Quả nhiên, hắn vừa đến ta liền hừ lạnh nói:
– Coi lời nói của ta như cái rắm, thật là giỏi đấy.
Hưu Tư Đặc Phi Chân nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất, dâng lên chiếc hộp, cầu khẩn nói:
– Đại nhân, đại nhân ngài muốn gì tiểu nhân cũng đã đều chuẩn bị xong. Điều này đã làm cho tiểu nhân táng gia bại sản, xin ngài hãy tha cho cái mạng hèn của tiểu nhân
Cổ Vân nói:
– Hiền đệ, thúc thúc của hắn và chúng ta có vài phần giao tình, nể mặt ta, tha cho hắn đi.
Hai huynh đệ này đối với ta càng lúc càng khách khí. Mặc dù bọn họ vẫn còn hoài nghi ta, nhưng Mặc Minh và sự biến thân của ta đã làm cho bọn họ sáng tỏ một điều, ta không phải là địch nhân của bọn họ.
Ta liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
– Nếu huynh trưởng đã xin tha cho hắn, hôm nay ta tạm thời bỏ qua. Nhưng đồ lợn béo ngươi nhớ kỹ cho ta, để rơi vào tay ta một lần nữa, ta sẽ biến ngươi thành con lợn nướng. Để đồ lại, cút đi!
Nhìn Hưu Tư Đặc Phi Chân như quả cầu thịt lăn ra ngoài, ta ra hiệu Tử Yên đóng cửa lại. Kỳ thật cũng chẳng có tác dụng gì, trên cửa còn một lỗ hổng lớn. Ta đưa tay ra cầm lấy chiếc hộp, quay sang huynh đệ Cổ Vân nói:
– Hai vị huynh trưởng chọn lựa chút đi, cái này là ta bắt con lợn kia bồi thường tiền quần áo cho ta.
Cổ Phong nói:
– Không cần, ngươi hãy mau nói quan hệ của ngươi và bệ hạ. Chúng ta còn có chuyện quan trọng cần làm.
Từ vẻ bề ngoài, Cổ Phong so với huynh trưởng nghiêm túc hơn rất nhiều. Dường như chỉ là huynh trưởng chỉ đâu đánh đấy. Nhưng luận về tâm cơ, sợ rằng gã phải thâm trầm hơn một chút. Trong ý nghĩ của bọn gã, tiền bồi thường quần áo thì có thể đáng bao nhiêu. Bọn họ đều là nhân vật đang có thể hô phong hoán vũ trong Ma tộc, cần gì thứ này.
Ta tiện tay đưa chiếc hộp cho Tử Yên, giới thiệu nói:
– Đây là vị hôn thê của ta, chuyện của ta nàng đều biết, không cần phải tị hiềm.
Ta chỉnh lại thần sắc, nghiêm nghị nói:
– Hai vị huynh trưởng nhất định phải nhớ kỹ lời thề vừa rồi của mình, không sợ các vị chê cười, ta kỳ thực là một đứa con tư sinh bên ngoài của bệ hạ.
Những lời này nhất thời khiến cho hai gã kia quay mặt nhìn nhau, đều toát lên bộ dạng không thể ngờ được. Nghĩ đến Ma hoàng bình thường cũng là một người nghiêm cẩn.
– Nói thật, bệ hạ là người mà ta hận nhất.
Lại thêm một loạt đạn nữa bắn vào người bọn họ. Nghe xong những lời này, thần sắc hai gã lập tức từ kinh ngạc trở thành phẫn nộ.
Ta tiếp tục nói:
– Nhưng người cũng là người mà ta tôn sùng nhất.
Huynh đệ Cổ Vân thần sắc lúc này mới hòa hoãn trở lại. Vẻ mặt của bọn họ thay đổi theo từng câu nói của ta, nhìn qua có ý nghĩa phi thường. Tử Yên đưa ánh mắt cổ vũ về phía ta, hiển nhiên là khuyến khích ta tiếp tục.
Ta trong mắt toát ra một thần sắc mê mang:
– Ta hận người, vì hành vi trong lúc nhất thời của người đối với mẫu thân ta đã huỷ hoại cuộc sống của bà. Mặc dù mẫu thân đối với việc này vô hối vô oán, nhưng ta lại không thể tha thứ cho người. Mẫu thân không phải hoàng tộc, tại sao lại không thể ở bên cạnh người. Cũng vì người hiểu rằng có lỗi với mẫu thân, nên mới đưa Mặc Minh cho ta, dùng ngôn từ mỹ miều để nói thì là: bồi thường.
Huynh đệ Cổ Vân hiển nhiên bị lời nói của ta cảm động. Cổ Vân trịnh trọng hai tay đưa Mặc Minh trả lại cho ta, an ủi nói:
– Đây đều là quy củ của tổ thượng quy định, ngươi cũng không nên trách cứ bệ hạ, đổi lại là người khác của hoàng tộc, sợ rằng cũng chẳng thay đổi được gì.
Ta tiếp nhận lại Mặc Minh hừ lạnh một tiếng, nối tiếp lời của gã:
– Con mẹ nó cái quy củ chó má, chính cái quy củ này đã phá hủy gia đình ấm áp của ta.
Nói đến đây, ta không khỏi nhớ đến mẫu thân của mình. Mặc dù bà không yêu thương ta, chiếu cố cho ta, quan tâm đến ta, nhưng cuộc sống của mẫu thân quả thực rất khổ. Bị cha bắt về Thú Nhân tộc, chia cắt với người mình yêu thương nhất. Ta thật không nên hận bà.
– Người là người đứng đầu một nước, là vua của một chủng tộc, nhưng lại không thể phá bỏ đi cái quy củ bất hợp lý này, cho mẫu thân ta một danh phận, các ngươi nói, ta có thể không hận người?
Đối với vấn đề này, hai huynh đệ này làm sao dám trả lời, Cổ Vân vội ho một tiếng, che dấu sự xấu hổ của mình, nói lảng đi:
– Vậy vì sao ngươi sùng bái bệ hạ?
Ta thở dài nói:
– Bệ hạ cai quản Ma tộc ngay ngắn rõ ràng, công lực lại càng tuyệt quán cổ kim. Làm nhi tử của người, ta đương nhìn sùng bái người, kiêu hãnh vì có một người cha như vậy. Nhưng thân phận của ta không được trong sáng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta muốn các vị thề không được tiết lộ ra ngoài. Năm ta sáu tuổi, phụ thân mang một bản sao của Thiên Ma quyết đến cho ta, lại chỉ điểm cho ta một chút công pháp. Từ lúc đó, ta đã thề sẽ phải trở thành một cường giả, một tuyệt thế cường giả. Ta nhất định không để cho phụ thân mất mặt. Rốt cục, mấy tháng trước, ta đã thành công đột phá tầng thứ ba, biến thân thành Đọa Lạc Thiên Sứ. Phụ thân không hiểu sao biết được tin này, tự thân đến chúc mừng ta, rồi giao cho ta một nhiệm vụ bí mật. Đây cũng là nguyên nhân khiến ta ở đây. Về phần nhiệm vụ này, tạm thời không thể nói cho các huynh. Bệ hạ nói, đây trước mắt là điều cơ mật tối cao. Ta có thể nói, mục đích của ta là tại Long Thần đế quốc.
Nói xong, ta nhìn trộm bọn họ, phát giác cả hai đều đang trầm tư. Từ khi bọn họ tiến vào đây, vẫn bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Đối với ta mà nói, muốn không tin cũng không được. Câu chuyện vừa rồi, ta cơ bản dựa trên tình huống của bản thân biên đạo ra, có tính thuyết phục cực lớn.
Cổ Vân nói:
– Nếu huynh đệ là cốt nhục thân sinh của bệ hạ, chúng ta cũng không có gì phải hoài nghi nữa. Chúng ta lần này phải đi tăng viện cho tiền tuyến, nghe nói công chúa mấy ngoài trước xảy ra chuyện, bị thương rất nặng, bệ hạ phái chúng ta đi xem, ngươi có muốn đi cùng hay không? Dù sao nàng cũng là muội muội của ngươi.
Ta lắc đầu nói:
– Đệ không đi. Nhiệm vụ lần này rất trọng yếu, đệ không muốn vì bất kỳ việc gì mà trì hoán nó. Muội muội? Sợ rằng nàng ta sẽ không nhận đệ là ca ca đâu. Người ta xuất thân chính thống, mà đệ lại chỉ là đứa con tư sinh, sao dám so bì.
Ta trong lòng cười thầm, sợ rằng bị muội muội này chính là bị ca ca giả mạo này của nàng làm cho trọng thương. Cổ Phong vốn nghiêm túc bất ngờ vỗ vai ta nói:
– Đừng nói vậy, chỉ cần có bản lãnh, huynh đệ ngươi nhất định sẽ có một con đường đi. Nếu ngươi có nhiệm vụ trong người, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Bất quá chúng ta là cùng đường, vậy cùng nhau đi là được.
Yêu cầu này hợp lý phi thường, ta không có cách nào cự tuyệt, vui vẻ nói:
– Điều này là đương nhiên. Tiểu đệ sinh trưởng nơi hoang dã, có thể thỉnh giáo từ hai vị huynh trưởng chính là phúc phận của đệ.
– Đừng khách khí với chúng ta như thế. Có gì nghi vấn cứ hỏi chúng ta là được. Thời gian cũng không còn sớm, huynh đệ chúng ta trước hết cáo từ. Chính ngọ chúng ta sẽ đợi đệ tại đông môn.
Nói xong huynh đệ Cổ Vân đứng dậy.
Ta đưa thẳng bọn họ đến cửa lớn của lữ điếm, nhìn bóng bọn họ mất hút, nét mặt mới nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Tử Yên vỗ vỗ vào lưng ta nói:
– Nguy hiểm thật.
Ta gật đầu nói;
– Đúng vậy, nếu không phải là nàng trước đó đã định cho ta một thân phận tốt, nói không chừng hôm nay sẽ phải đổ máu tại đây. Đừng nói là hai gã, đến một gã ta cũng chưa có nắm chắc.
Nói đến đây, ta nhớ tới bản thân vào ngày giết Bạch Thiên Thời có thể biến thân thành hồng huyết thiên sứ. Nếu có thể thuận lợi biến thân, có lẽ sẽ có sức để liều mạng, nhưng cái này lại khả ngộ bất khả cầu.
– Bất quá cũng tốt, bọn họ lại nói cho ta một tin tức tốt, Mặc Minh không ngờ lại là Tru Thần kiếm.
Tử Yên mỉm cười nói:
– Tru Thần kiếm thì có gì đặc biệt, không phải còn có Diệt Ma kiếm tương khắc với nó hay sao?
– Diệt Ma kiếm? Cái đó là cái gì?
Hỏi xong, ta lại phát hiện ra Tử Yên đang há hốc miệng đứng sững tại chỗ, không trả lời câu hỏi của ta.
– Tử Yên, nàng sao vậy.
Nghe thấy lời ta goi, nàng mới từ trong cơn mê tỉnh lại, thì thào nói:
– Vừa rồi ta nói gì?
Ta nhíu mày nói:
– Nàng làm sao vậy? Ăn nhầm phải cái gì hay sao? Nàng không phải vừa mới nói Tru Thần kiếm thì có gì đặc biệt, không phải còn có Diệt Ma kiếm tương khắc với nó hay sao? Ta đang hỏi nàng Diệt Ma kiếm là cái gì đây.
Tử Yên lắc đầu, nói:
– Ta cũng không biết là cái gì. Vừa rồi nghe chàng nói mấy câu, sâu trong lòng ta đột nhiên bột phát ra một thanh âm, sau đó bật thốt lên thành lời. Diệt Ma kiếm, Diệt Ma kiếm là cái gì vậy nhỉ?
Thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng, ta cũng không đành lòng hỏi tiếp. Ta ôm lấy vai nàng nói:
– Trở về đi đã.
Trở lại phòng, Tử Yên đã tỉnh táo lại, nói với ta:
– Chàng định làm sao bây giờ, thật sự muốn đi cùng với bọn chúng ư? Không được chúng ta phải lén lút đi thôi, nếu không, khi bị bắt được sơ hở gì thì chúng ta sẽ xong đời.
Ta lắc đầu nói:
– Không được, phải đi cùng với bọn họ. Thứ nhất, có thể hiểu rõ hơn một chút về tình huống trong Ma tộc. Thứ hai, nếu chúng ta chạy, bọn họ sẽ nghĩ thế nào. Nhất định biết rằng chúng ta là quý tộc giả mạo. Nói như vậy, bằng vào lực lượng của bọn họ, nhất định có thể điều cả đại đội nhân mã đuổi giết chúng ta. Tình thế đối với chúng ta sẽ càng thêm bất lợi. Bây giờ, có lẽ bên ngoài đã có người giám thị chúng ta. Cho nên ta cho rằng phải đi cùng với bọn họ. Cẩn thận một chút là được.
Tử Yên mỉm cười nói:
– A Tường, ta phát hiện ra chàng so với trước kia thành thục hơn rất nhiều, cân nhắc vấn đề cũng rất chu toàn. Chàng nói phải, ta nghe lời chàng, ta đi thu dọn đồ đạc trước đã.
Ta sờ sờ khuôn mặt mình, bất đắc dĩ nghĩ, ta thật sự thành thục ư? Ta mới chỉ có mười bảy tuổi mà thôi, không phải là già trước tuổi chứ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: