[Dịch] Cuồng Thần - Q.1 - Chương 20: Chương 5
Thân thể ta run lên, nhìn về phía Tử Yên, kinh ngạc nói:
– Ta là gián điệp của Thú nhân, chẳng lẻ nàng lại để cho ta tùy ý ở tại Long Thần làm chuyện nguy hại đến quốc gian nhân loại hay sao? Đừng dối mình dối người có được không? Dù sao, ta và nàng chủng tộc bất đồng.
Tử Yên quật cường nói:
– Sao lại bất đồng, ngươi không phải cũng có một phần tư là huyết thống của loài người hay sao?
Ta thở dài một tiếng, nói:
– Nói cho cùng, ta không muốn lại đeo mặt nạ làm người, ta đã mệt mỏi rồi, thật sự rất mệt mỏi rồi.
Tử Yên lại cố gắng thuyết phục ta:
– Tử Tuyết sẽ nhớ ngươi lắm, muội ấy sẽ quên không được ngươi.
Ta bất đắc dĩ nói:
– Ta cũng không quên được nàng ấy. Nhưng đây cũng không phải là chuyện mà ta có thể quyết định. Ta bây giờ chỉ có có một con đường là quay về Thú nhân quốc. Ta tin rằng Tử Tuyết rồi cũng sẽ quên ta.
Tử Yên đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay ta, nửa thân thể mềm mại dán chặt vào ta, thanh âm đột nhiên càng lúc càng nhỏ:
– Dù như vậy, ta cũng không quên được ngươi.
Ta trong lòng cả kinh, tưởng rằng mình nghe lầm:
– Nàng, nàng nói cái gì?
Tử Yên lấy dũng khí, nhìn ta không nhường một chút nào, lớn tiếng nói từng chữ từng chữ một:
– Ta nói, ta cũng không quên được chàng.
Toàn thân ta tựa như bị điện giật, cơ hồ không thể động đậy được. Mặc dù ta biết Tử Yên có hảo cảm đối với ta, nhưng không nghĩ tới nàng lại có thể bộc lộ cảm thụ nội tâm ra đối với ta một cách rõ ràng như vậy.
Hồi lâu sau, ta mới miễn cưỡng trấn định được cơn sóng lòng đang cuộn lên:
– Đừng nói lời ngốc nghếch như thế, chúng ta là hảo bằng hữu. Sau này có cơ hội, ta sẽ quay về Long Thần thăm nàng.
Khuôn mặt của Tử Yên mặc dù bị bao phủ bởi một màu đỏ, nhưng ngữ khí lại kiên định phi thường:
– Đừng trốn tránh ta, chàng biết lời nói của ta không có ý như vậy. Ta thích chàng, từ nội tâm thích chàng. Tử Tuyết có thể ở cùng với chàng, sao ta lại không thể? Chàng phải về Thú nhân quốc, ta không ngăn cản. Nam nhân đều nên làm những việc bản thân nên làm. Ta chỉ cầu xin chàng một điều.
Ta ngơ ngác hỏi:
– Điều gì?
Tử Yên hít sâu một hơi, nói hết sức bình tĩnh:
– Ta cầu xin chàng cho ta một cơ hội giống như Tử Tuyết, để ta cũng được chờ chàng ba năm, được không?
Trong đầu ta nổ oanh một tiếng, trước mắt trống rỗng, ngẩn ngơ nhìn Tử Yên không nói ra lời. Con mắt của Tử Yên đỏ lên, nghẹn ngào:
– Chẳng lẻ, chẳng lẻ ta ngay cả một cơ hội chờ đợi cũng không có sao?
Ta đưa tay lên, ôn nhu lau nước mắt trên khuôn mặt của nàng:
– Vì sao lại đối với ta tốt như vậy, ta không đáng cho nàng làm như thế!
Tử Yên dẩu môi trừng mắt nhìn ta:
– Đáng hay không đáng không phải do chàng định đoạt. Hãy cho ta đợi chàng, được không? Chuyện của Lí Ngõa chàng không cần để ý. Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thích hắn. Chàng, chàng là người đầu tiên vượt qua cánh cửa trái tim của ta. Ta đã không hề xấu hổ nói ra cảm thụ nội tâm của mình như thế. Chàng ngay cả một cơ hội hư vô mờ mịt cũng không chịu cho ta ư? Chàng thật tàn nhẫn.
– Tử Yên, ta, được rồi, nếu nàng nhất định muốn như vậy.
Nụ cười mĩ lệ lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt Tử Yên, bộ dạng như bông hoa đẫm nước trong mưa của nàng khiến ta xúc động dị thường:
– Ta muốn, ta đương nhiên muốn, chàng yên tâm đi, muội muội cũng sẽ nguyện ý chờ chàng. Ta nhất định có thể thuyết phục muội ấy chấp nhận ta. Đối với A Tuyết, ta càng hiểu rõ hơn chàng.
Ta cảm thấy gánh nặng trong lòng quá nặng. Bởi thế ta lại nói ra lời ước hẹn:
– Nếu sau ba năm ta không chết, nhất định sẽ trở lại tìm các nàng.
Tử Tuyết che miệng ta nói:
– Không được nhắc tới những lời không may mắn như vậy. Chàng nhất định sẽ không có chuyện gì. Lôi Tường …
Ta ừm một tiếng.
– Ôm ta một lần được không?
Nghe thấy yêu cầu này của nàng, ta cảm thấy huyết dịch toàn thân đều như sôi trào, chẳng còn để ý gì nữa ôm nàng vào trong lòng, cứ lặng yên như vậy, ôm chặt lấy nàng.
Thân thể mềm mại của Tử Yên dán chặt trên thân thể của ta. Đôi trái tim thuần khiết không ngừng giao cảm.
Chúng ta lắng nghe nhịp đập trái tim dồn dập của nhau, ngay cả đống lửa bên cạnh cũng dường như ấm lại, Ta đưa một tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhìn đôi môi anh đào đẹp mê người của nàng, từ từ cúi xuống.
Tử Yên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ đợi đôi môi của ta đặt lên đôi môi của nàng. Trong nháy mắt khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau, đột nhiên, một cỗ ánh sáng màu trắng từ trong thân thể Tử Yên mãnh liệt phóng ra. Một tiếng nổ vang lên, ta bị lực lượng đột ngột này đánh cho bay lên, đập mạnh vào một thân cây. Tử Yên phi nhanh như thiểm điện tới, ta ọe ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được:
– Nàng … nàng … vì … sao …
Tử Yên khóc gọi tên ta, như đang cố giải thích điều gì, nhưng ý thức của ta đã trở nên mơ hồ. Sức mạnh thần thánh của nguyên tố ánh sáng bên trong cơ thể của ta đang quyết đấu sống chết với Thiên Ma lực. Trận quyết đấu này cũng quyết định sinh tử của ta. Trong cơn đau kịch liệt truyền ra toàn thân, ta ngất đi trên tay của Tử Yên. Khi ta tỉnh lại, ta vẫn tựa trên người Tử Yên như cũ, nàng dựa vào một gốc cây đại thụ, trên mặt toàn là những vệt nước mắt trong suốt.
Ta kiểm tra thân thể một chút. May sao Ám Hắc ma lực trong cơ thể của ta tinh thuần vô cùng, mặc dù kinh mạch bị tổn hao nghiêm trọng, nhưng vẫn giữ vững vị trí như cũ. Từng điểm từng điểm của nguyên tố ánh sáng bị tống ra bên ngoài cơ thể, bảo vệ cái mạng nhỏ của ta.
Điều khiến ta nhân họa được phúc chính là qua sự đối kháng của hai loại nguyên tố, kinh mạch vốn bị đứt đoạn và hao tổn không ngờ lại được đả thông rất nhiều.
Ta nhúc nhích tay chân, cơn đau đã giảm đi nhiều, ta vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Yên, gọi:
– Tỉnh lại đi.
Tử Yên mở đôi mắt ngái ngủ mông lung ra:
– A! Lôi Tường, chàng tỉnh rồi. Không sao chứ?
Ta gật đầu, nhíu mày nhìn nàng hỏi:
– Ta không sao, rốt cuộc việc này là thế nào?
Tử Yên tủi thân nói:
– Ta cũng không biết tại sao. Từ khi sinh ra trên người đã phát ra bạch quanh nhu hòa. Phụ thân đã thỉnh một quang minh pháp sư ma pháp cao thâm tới kiểm tra cho ta. Ông ta nói trong cơ thể của ta có một sức mạnh thần thánh khó hiểu mạnh mẽ phi thường, nhưng đối với thân thể cũng không có ảnh hưởng gì. Sau này, khi ta lên bảy tuổi, một lần khi đang chơi bên ngoài, ta đụng phải một tên biến thái. Hắn dường như si mê trẻ nhỏ. Vừa mới chạm vào người ta, thì chịu kết quả giống như chàng vừa rồi, bị một đạo ánh sáng đánh bay đi. Ta chỉ có thể cảm giác được trong thân thể có một luồng sức mạnh phóng ra. Ta học tập Quang Minh ma pháp tiến bộ nhanh phi thường. Nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể khống chế được sức mạnh thần bí đó. Lão sư nói, đợi sau này ma pháp lực của ta lớn mạnh lên, mới có thể khống chế được. Xin lỗi, làm cho chàng bị thương.
Nghe nàng nói vậy, ta chỉ có thể tự nhận mình xui, dở khóc dở cười nói:
– Không ngờ rằng ta với tên biến thái cũng nhận chung một sự đãi ngộ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Yên đỏ lên, nói:
– Ta sẽ tăng cường tu luyện, sau này chàng lại … thân cận ta, nhất định sẽ không bị như thế nữa.
Hy vọng là như thế, chẳng ai lại muốn lấy một bà vợ mà chỉ được nhìn chứ không thể đụng vào. Ta thở dài, nói:
– Việc này nói sau, ta từ bây giờ không chạm vào nàng là được. Nàng cũng đừng tự trách quá, việc này cũng không thể trách nàng. Ta sẽ tranh thủ thời gian tu luyện, sau đó sẽ đưa nàng trở về.
Tử Yên gật đầu yên lặng. Từ đó trở đi, Tử Yên phụ trách ăn uống sinh hoạt thường ngày, nhiệm vụ tìm hoa quả hoàn toàn giao cho nàng. Tử Yên chiếu cố ta tỉ mỉ chu đáo, tựa như một thê tử ôn nhu chiếu cố trượng phu. Ta rốt cuộc đã không cảm thấy được sự lãnh ngạo và kiêu kỳ trước đây trên người nàng nữa.
Do được toàn tâm toàn ý tu luyện, lại đã có kinh nghiệm một lần tu bổ kinh mạch, lúc này về cơ bản ta không bị đi vào đường vòng, việc chữa thương tiến hành rất thuận lợi. Nửa tháng sau, thân thể của ta đã cơ bản hồi phục, Ám Hắc ma lực cũng có tiến bộ nhất định, việc tu luyện tầng thứ tư của Thiên Ma quyết tốt phi thường. Ta vừa mới có thể biến thân các đây vài tháng, bây giờ đã luyện đến giữa tầng thứ tư của Thiên Ma quyết.
– Lôi Tường, nghỉ ngơi đi, ăn một chút đã.
Tử Yên đang gọi ta ăn cơm.
– Tới đây – Ta dỡ bỏ được chiếc mặt nạ của mình xuống, tựa như một hài tử chạy đến bên nàng – Oa, hoa quả hôm nay nhiều quá.
Tử Yên cười nói:
– Đúng vậy, hôm nay ta và Hắc Long đã đi một vòng lớn. Xem ra trong hai ngày nữa cũng không cần phải ra ngoài …
Ta cầm lấy một quả chẳng biết tên là gì, cắn một miếng, dòng nước tươi ngọt nhất thời đầy miệng:
– Ngon, thật ngon. À này, Tử Yên, thương thế của ta đã tốt nhiều rồi, chúng ta cũng nên sớm lên đường thôi.
Tử Yên thần sắc tối lại, nói:
– Đừng vội, chàng hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, đợi khỏe hẳn rồi đi cũng không muộn.
Nàng không muốn rời ta sao ta không biết, nhưng cần phải chia li thì thủy chung vẫn phải chia li. Đây là việc không thể trốn tránh, ta thở dài, nói:
– Đừng như vậy, được không? Nàng đã nói với ta những lời này ba lần rồi, chia li sớm một khắc mới có thể gặp lại nhau sớm một khắc, không phải sao?
Tử Yên mân mê hoa quả trong tay, cắn cắn vào môi mình:
– Được rồi, chúng ta thu thập đồ đạc một chút rồi đi nhé.
Rồi đột nhiên, trong mắt nàng hiện lên một tia giảo hoạt, nói:
– Vậy chàng biết chúng ta phải đi hướng nào chứ?
Ta ngẩn người, đúng vậy, nên đi hướng nào mới là đường về đây. Khi mới đuổi theo Mặc Nguyệt, ta còn đại khác nhớ được phương hướng. Nhưng từ khi bị choáng ngất đi thì toàn là Tử Yên khống chế Hắc Long. Ta sao biết được nên về từ đâu. Chuyện này đúng là phiền phức.
Ta gãi đầu:
– Ta không biết, thật không biết đi thế nào, chúng ta chỉ có thể nhắm một hướng rồi đi. Đi tới đâu tính tới đó. Thế nào cũng tìm được một thôn làng nào đó, rồi xác định lại phương hướng.
Lúc trước ta tới Long Thần, khi lạc đường cũng làm như vậy.
Tử Yên mỉm cười, nói:
– Tốt nhất là vĩnh viễn không tìm ra được lộ tuyến chính xác, như vậy chàng sẽ không bao giờ rời khỏi ta.
Ta vuốt nhẹ mái tóc dài màu lam nhạt của nàng, mỉm cười nói:
– Ta cũng không muốn xa nàng, nhưng là …
Tử Yên chặn tay trên miệng ta, nói:
– Ta hiểu, ăn chút gì trước đã, sau đó ta thu thập đồ đạc, rồi chúng ta lên đường nhé.
Ba ngày sau, chúng ta rốt cục cũng ra khỏi rừng rậm, sau năm ngày nữa, chúng ta gặp phải … Ta và Tử Yên bất đắc dĩ nhìn tòa thành thị hùng vĩ trước mặt. So với thành thị của Long Thần, tòa thành Ma tộc này lớn hơn các thành thị trung bình.
– Làm sao bây giờ, vào hay không vào đây?
Tử Yên nhìn ta hỏi.
Ta cười khổ nói:
– Với những nét nhân loại đặc thù của chúng ta, sau khi đi vào còn không lập tức bị bắt lại.
Tử Yên nói:
– Ma tộc có gì đặc thù?
Ta nhìn nàng, ngơ ngác nói:
– Phải có đặc thù, nhưng ta không biết rõ.
Tử Yên cười đắc ý, nói:
– Không biết sao, ta biết.
– Nàng biết?
– Đương nhiên rồi, người ta là tài nữ mà. Ma tộc cao cấp kỳ thật bề ngoài so với nhân loại rất khó phân biệt. Chỉ là nước da so với nhân loại trắng hơn rất nhiều. Cao cấp nhất là hoàng tộc Ma tộc có con mắt màu tím, còn các Ma tộc cao cấp khác so với nhân loại không quá khác nhau.
Ta giật mình hiểu ra nói:
– Nàng trắng như vậy, cải trang thành Ma tộc không có vấn đề gì, ta thì …
Nước da của ta có thể nói là không được trắng, toàn là màu đồng hun.
Tử Yên cười nói:
– Chàng thật ngốc, chẳng lẽ chàng quên rằng bản thân là Đọa Lạc Thiên Sử biến thân hay sao? Cho dù không biến thân, con mắt của chàng cũng là màu tím đen. Mặc dù không thuần túy, nhưng để ứng phó thì cũng không có vấn đề gì.
Đúng vậy, ta có huyết thống hoàng tộc của Ma tộc, xem ra sự hỗn huyết này cũng có ưu thế.
– Vậy chúng ta đi vào chứ?
Tử Yên tung tăng nói:
– Đương nhiên rồi, có thể đến Ma tộc chơi, thật là hay.
Nàng hoàn toàn giống bộ dạng của một tiểu cô nương.
– Đi thôi, Hắc Long, chúng ta đến xem Ma tộc.
Khi vừa vào trong tòa thành Ma tộc này, ta tịnh không phát hiện ra so với thành thị Long Thần có gì khác nhau. Chỉ là ngẫu nhiên có Ma tộc cao cấp dẫn ma thú đi qua, mới nhìn ra được một chút bất đồng. Ta phát hiện những người xung quanh đều nhìn chúng ta bằng ánh mắt rất khác thường, thậm chí lại có chút e ngại. Chẳng lẻ ta là ma vương sát nhân hay sao. Không biết bọn họ sợ cái gì. Tử Yên tựa ở trên bờ vai rộng lớn của ta, chỉ chỉ trỏ trỏ cảnh vật xung quanh, hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm hãm thân nơi dị tộc.
– Tử Yên, nàng có phát hiện ra không, bọn họ nhìn hình dáng của chúng ta hình như có chút sợ hãi.
– Ta đã sớm phát hiện ra, có gì mà kì quái, bọn họ nhất định cho chàng là quý tộc của Ma tộc. Chàng không biết, theo ghi chép trong sử sách của đế quốc, quan niệm về đẳng cấp trong Ma tộc lớn phi thường. Quan lớn một cấp đã có thể chèn ép cả người chết. Cũng chính vì chế độ này khiến cho lòng người trong Ma tộc không như một, thủy chung không phát triển được.
Ta nhìn ngắm quần áo rách nát tả tơi trên người, cười khổ nói:
– Bộ dạnh chúng ta khốn khổ thế này, lại là quý tộc sao.
Tử Yên tựa hồ nhớ lại nội y của mình đều băng bó hết cho ta, khuôn mặt thoáng đỏ lên, ngả vào người ta không nói.
– Ma tộc có dùng kim tệ hay không?
Tử Yên thấp giọng nói:
– Chắc phải có, tiền hàng chẳng phân biệt chủng tộc, chỗ nào chẳng như nhau.
– Nếu vậy chúng ta trước hết tìm một chỗ nghỉ ngơi, sửa sang lại bản thân cho tốt. Khốn khổ thế này mà muốn giả mạo thành quý tộc sợ rằng không được.
Tử Yên chỉ vào một tòa nhà phía trước nói:
– A Tường, chàng xem, phía trước có phải là một lữ điếm không?
Ta nghe nàng gọi ta như vậy đã thành quen. Từ khi ra khỏi rừng rậm, nàng vẫn kiên trì gọi ta như vậy, nói như vậy mới thân thiết, ta cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể để kệ cho nàng. Độ dính của Tử Yên đối với ta bây giờ chẳng kém Tử Tuyết. Tuy chẳng biết sau này có kết quả gì không, nhưng ta bây giờ phi thường hưởng thụ cuộc sống ở chung với nàng. Sâu thẳm trong lòng ta, ta cũng không muốn chia li nàng.
– Chào ngài, xin hỏi ngài cần phục vụ gì?
Ta khôi phục lại hình dáng lạnh lùng, nhạt nhẽo nói:
– Cho chúng ta hai gian khách phòng.
Người phục vụ căng thẳng nói:
– Vâng, vâng, mời ngài theo tôi. Khách phòng cao cấp của chúng tôi chỉ có một khu, bất quá phòng ngủ chỉ có một, ngài xem …
Ta nhíu mày nói:
– Ta đáng sợ đến thế sao? Một phòng thì một phòng chứ sao.
Dù sao cũng sẽ không làm gì với Tử Yên, ở một gian thì ở một gian.
Tử Yên cắn nhẹ ta một cái, tinh không có nói gì phản đối.
– Không có, không có.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn như vậy, ta cũng không nói gì thêm. Gã phục vụ đưa chúng ta đến một căn phòng hào hoa phi thường. Mặt đất cả phòng được phủ bởi thảm lông làm từ da của ma thú, đặt chân lên mềm mại thư thái. Trên tường treo các loại bích họa. Phòng ngủ chỉ có thể dùng từ nguy nga lộng lẫy để hình dung. Bên ngoài phòng ngủ là phòng khách. Chiếc tràng kỉ rộng và dày nhìn qua thấy rất thoải mái. Ở đầu bên kia của vách tường có một lò sưởi trang trí rất lớn. Đi vào trong phòng ngủ, chiếc giường lớn cơ hồ chiếm hết nửa không gian, bảo thạch trang sức các loại sắc màu đầy cả phòng.
Cho dù là nữ nhi của Công tước, Tử Yên cũng thấy có chút ngẩn người:
– A Tường, chúng ta không cần xa xỉ như vậy chứ?
Ta mỉm cười, nói:
– Thì đã sao, ở thoải mái như vậy lại không được sao? Ta chẳng quan tâm đến tiền đâu.
Gã phục vụ hỏi dò:
– Ngài hài lòng với nơi này chứ?
Ta gật gù, nói:
– Được lắm, cứ như vậy đi. Các ngươi ở đây có cửa hàng quần áo nào không. Chúng ta mới từ tiền tuyến trở về, ngươi xem hình dáng khốn khổ thế này.
Gã phục vụ vội vàng nói:
– Có, có, có. Đợi một lát nữa tôi sẽ dẫn thợ may tới. May cho ngài vài bộ. Ngài xem xó được không?
Sự đãi ngộ của Ma tộc thật không tệ, tất cả đều tiện nghi như vậy. Lúc này ta làm thử đại gia một lần cũng tốt. Ta lạnh lùng nói:
– Tốt lắm, cứ như vậy đi, mang cho chúng ta cái gì để ăn, phải ngon vào đấy, biết chưa?
– Biết rồi, tiểu nhân biết rồi. Tôi lập tức đi chuẩn bị cho ngài.
Sự phục vụ của gã chu đáo như vậy khiến ta trong lòng rất thoải mái. Ta liền đưa cho hắn một kim tệ, nói:
– Thưởng cho ngươi đó, động tác nhanh lên một chút, chúng ta đã đi quãng đường rất dài, phải nghỉ ngơi sớm. Ngựa của ta vừa rồi an bài trong chuồng ngựa của các ngươi, ngươi mang cỏ tốt để bên cạnh nó là được. Tẩy rửa thì không cần, ngựa của ta tính tình tương đối nóng này, ngày mai ta sẽ tự mình làm.
Gã phục vụ cầm kim tệ vẻ mặt khổ sở nói:
– Đại nhân, tiểu nhân không thể, phục vụ ngài là vinh hạnh của tiểu nhân.
– Nói nhảm ít thôi, cho ngươi thì cầm đi, ta không giống với kẻ khác, hiểu chưa?
Gã phục vụ sửng sốt, hiển nhiên chưa từng thấy qua kẻ quý tộc nào như ta, không dám nói gì thêm, quay người bỏ đi.
Nhìn thân ảnh gã rời đi, ta nói với Tử Yên:
– Xem ra nàng nói rất đúng, quan niệm đẳng cấp ở đây thật lớn, ta còn chưa nói gì nặng nề, nàng xem gã phục vụ đã sợ đến như vậy.
Tử Yên hé miệng cười, nói:
– Chàng cứ trương cái bộ mặt quan tài đó ra, đừng nói là nơi này, cho dùng tại Long Thần, e rằng cũng không có ai dám đắc tội với chàng.
Nàng gieo mình lên chiếc tràng kỉ rộng lớn, thư giãn cơ thể, nói thích thú:
– Thoải mái quá, chàng cũng đến đây thử xem.
Ta có kìm nén sự kích động nghĩ đến thân thể nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng mỉm cười nói:
– Hoàn cảnh nơi này thật tốt, hy vọng không bị phát hiện nhanh quá. Vừa rồi đưa Hắc Long tới chuồng ngựa, ta đã hỏi qua, chỗ này cách cứ điểm chừng hơn một ngàn dặm, chúng ta cũng không vội, ở đây một vài ngày rồi ta sẽ đưa nàng trở về.
Tử Yên cười nói:
– Được rồi được rồi. Ta cũng muốn tìm hiểu thêm về phong thổ nhân tình ở đây.
Xem ra, sự cao hứng của nàng là phát ra từ nội tâm.
– Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa truyền đến, ta cầm lấy Mặc Minh để ở một bên.Thân ở nơi lạ không thể không cẩn thận. Cửa mở ra, ta thở phào nhẹ nhỏm, thì ra mà mang đồ đến.
Tiến theo ba gã phục vụ và một kẻ Ma tộc tuổi đã ngoài bốn mươi. Gã phục vụ lúc trước đặt đồ xuống nói:
– Đại nhân, đây là quần áo và một ít đồ ăn, vị này là thợ may.
Đẳng cấp của thợ may hiển nhiên phải cao hơn so với kẻ phục vụ một chút, gã phục vụ giới thiệu có vẻ rất cung kính. Lão thợ may bước vội lên, nói:
– Đại nhân, tiểu nhân lấy số đo của ngài, ngài thấy có được không?
Ta gật đầu, cất Mặc Minh sang một bên. Động tác của lão thợ may rất nhanh nhẹn, lão dùng tốc độ nhanh nhất lấy số đo của chúng ta. Ta nhắc nhở lão:
– Y phục của vị tiểu thư này ngươi càng làm đẹp càng tốt, ta chỉ cần trang phục võ sĩ, hiểu chưa?
– Tiểu nhân hiểu, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.
Có nội y để tắm rửa, lại còn có nước nóng làm cho chúng ta càng thấy thoải mái. Thay xong y phục sạch sẽ, Tử Yên chỉ ăn một chút đồ ăn rồi chui vào chăn trong chiếc giường lớn bắt đầu ngủ.
Vốn ta cũng định đi vào, nhưng bị nàng đỏ mặt đánh đuổi ra ngoài.
Ta nằm trên tràng kỉ, ăn món điểm mĩ vị tinh tế, lòng nhẹ nhõm rất nhiều.
Ta và Tử Yên ngồi trong đại sảnh, ngắm nhìn nhau, không thể không bật cười. Ta toàn thân mặc trang phục võ sĩ màu đen, khoác một chiếc áo choàng màu đen. Trên chiếc áo choàng, ở phía ngựa có một viên bảo thạch màu đỏ tươi. Trên dây cột tóc cũng có bảo thạch tương tự. Chỉ có điều nhỏ hơn một chút. Tử Yên giải thích, màu đen là màu sắc mà Ma tộc sùng bái nhất. Bọn họ nhất định cho rằng ta là Ma tộc cao cấp nên mới làm như vậy cho ta. Nhãn lực của lão thợ may này thật tốt, lão may cho Tử Yên một bộ liên y quần toàn thân màu xám, phối hợp với mái tóc dài màu lam nhạt của nàng toát ra vẻ cao quý trang nhã, lại không mất đi sự mộc mạc tự nhiên. Tử Yên thay xong y phục khiến ta ngẩn ngơ mất một phút.
Có câu, người phải mặc áo, phật phải dát vàng. Thay bộ đồ mới vào chúng ta chẳng khác nào một đôi tình lữ Ma tộc cao cấp.
Vốn chủ của lữ điếm đã cho mang đồ lên phòng thuê của chúng ta, nhưng ta yêu cầu chuyển ra đại sảnh. Chỉ là ăn cơm thôi, cần gì phải trang trọng như vậy. Để hợp với khẩu vị của Tử Yên, ta đặc biệt gọi ra các loại thức ăn thanh đạm. Đã ăn quen hoa quả, đột nhiên ăn thịt cá, dạ dày cũng không dễ chấp nhận.
Đẳng cấp của lữ điếm trong tòa thành thị này cũng tương đối cao cấp, thực khách không quá nhiều, chỉ ngồi thành hai bên, đều là Ma tộc tương đối cao cấp. Ngoài cửa có một tấm bảng ghi: ” Tiện dân, ma thí không được cấp thẻ vào.” Có thể thấy quan niệm đẳng cấp trong nhân tâm Ma tộc thâm căn cố đế thế nào.
Thức ăn của Ma tộc tuy không tinh tế như Long Thần, nhưng so với Thú nhân tộc chúng ta lại ngon hơn rất nhiều, có một hương vị khác lại. Ta đương nhiên cũng giống như trước kia, tựa như trâu được nhai cành mẫu đơn ăn như hổ đói.
Tử Yên hiển nhiên từ nhỏ đã nhận sự giáo dục của tầng lớp cao cấp, mặc dù nàng ăn cũng không ít, nhưng thủy chung nhìn vẫn ưu nhã động lòng người.
– A Tường, chàng ăn thong thả thôi, đừng quên, chàng bây giờ là quý tộc.
– Quý tộc cũng phải ăn no mà, để ta ăn lưng lửng dạ dày rồi mới chú ý nhé.
Chúng ta đang ăn, từ bên ngoài có một đám người tiến vào. Đại khái khoảng hai mươi mấy người. Y phục hoa lệ, bộ dạng hống hách, không thèm nhìn đời.
– Chủ quán, cho chúng ta mười gian phòng. Còn nữa, chúng ta muốn cả gian phòng cao cấp đã ở lần trước, chuẩn bị nhanh lên một chút
Nhìn bộ dạng hung thần ác sát của bọn chúng, sắc mặt của chủ quán dưới ánh sáng của ngọn đèn ma pháp trở nên tái nhợt:
– Vâng, xin lỗi các vị đại gia, mười gian phòng vẫn còn, chỉ là gian phòng hảo hạng đã có khách thuê, ngài xem, phải làm sao …
– Cái gì, ai ở đó thì bảo hắn nhường phòng, chúng ta là quý tộc cao cấp, thế tập bá tước, ngươi dám đắc tội sao?
Tử Yên mỉm cười với ta, thấp giọng nói:
– Xem chừng, bọn chúng muốn phòng của chúng ta. Thật không xong, chúng ta nhường cho bọn chúng đi.
Ta cười nói:
– Nàng không phải sùng bái sức mạnh nhất sao? Lúc này có ta bảo vệ cho nàng, sao có thể nhường được.
Tử Yên sẳng giọng:
– Đáng ghét, đây không phải là Long Thần. Chúng ta hoàn toàn không an toàn. Đừng có tìm phiền toái. Chàng cho rằng ta không biết đạo lý hay sao? Đừng xem thường bổn tiểu thư nhé.
Bộ dạng khả ái của nàng khiến ta nhìn có chút si mê:
– Thế nào cũng không thể nhường, đây không phải là cơ hội để ta biểu hiện thực lực của quý tộc hay sao. Nàng chờ xem ta vui đùa nhé.
Trong lúc này, một tên Ma tộc đã túm lấy cổ áo của chủ quán, định động thủ.
Ta nhẹ nhàng búng ra, một chiếc đũa bay đi , cắm chính xác vào tay của tên Ma tộc. Tên Ma tộc đau đớn buông tay, máu tươi theo tay hắn rơi xuống, gào to:
– Là ai dám ám toán đại gia, không muốn sống nữa sao.
Ta đứng lên, chỉnh lại y phục, trầm giọng nói:
– Là ta, ta không muốn sống đấy, sao hả, vị đại gia này có thể tiễn ta một đoạn được không?
– Con mẹ ngươi …
Khi hắn nhìn ra y phục trên người ta thì vội ngừng chửi rủa, quan sát ta cẩn thận.
Ta đi đến trước mặt hắn, trừng mắt nhìn, rồi đột nhiên đánh ra một chưởng, tống hắn bay ra ngoài:
– Tên nô tài ngươi, từ nay về sau lời nói sạch sẽ cho ta. Chủ nhân của các ngươi là ai? Để hắn đến đây nói chuyện.
Dù sao trang phục của ta cũng là quý tộc, tự nhiên phải có chút ngang ngược, như vậy mới hợp với thân phận của ta.
Một thanh âm âm nhu vọng đến:
– Ta chính là chủ nhân của hắn. Đánh chó phải nể mặt chủ nhân. Ngươi hạ nhục ta ở đây sao? Ngươi là người nào?
Bọn hộ vệ đều vội vã tránh đường, một trung niên tóc vàng, thân hình béo phệ, bước ra. Nhìn tướng mạo thì hắn tuyệt đối là nam nhân, nhưng thanh âm vừa rồi … Lưng ta nhất thời nổi da gà.
Hắn nhìn thấy hình dáng của ta, con mắt sáng lên, nói lanh lảnh:
– Ô, đây là công tử nhà nào, bộ dạng thật là anh tuấn, mau để đại gia ngắm nào.
Quả nhiên là ta đoán trúng, tên gia hỏa này là loại người có kiểu yêu thích đặc biệt. Tử Yên lúc này cũng đã đi tới bên ta, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của ta, nàng cố nén cười nói:
– Ngươi là ai, dám nói những lời này với chúng ta?
Tên trung niên nhân vừa nhìn thấy Tử Yên, thần sắc trên mặt lập tức biến đổi. Đó là vẻ mặt tổng hợp của sự ghen tức, hâm mộ và chán ghét. Nghe câu hỏi của Tử Yên, hắn ưỡn bộ ngực chẳng chắc chắn chút nào lên, nói:
– Ta là Hưu Tư Đặc – Phi Chân bá tước, Thế tập tước vị, ngươi là thứ gì, ta đang nói chuyện với chủ nhân của ngươi, ngươi lại dám chõ mồm vào ư?
Nghe hắn vũ nhục Tử Yên, ta nhất thời nổi giận, lại muốn ra tay. Tử Yên bất động thanh sắc kéo tay áo của ta, mỉm cười nói:
– Ta không phải là thứ gì, gia môn của chúng ta lại càng không phải, đại danh gia môn chúng ta là Lôi Lộ Tây Pháp, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua?
Nghe được lời của Tử Yên, tên trung niên tóc vàng, kẻ tự xưng là Phi Chân bá tước Hưu Tư Đặc nhất thời thần sắc đại biến, thì thào trong miệng:
– Lôi Lộ Tây Pháp, Lôi Lộ Tây Pháp, ngươi là người hoàng tộc?
Tử Yên giả dạng hung hăng, nói:
– Biết rồi còn không lăn mau, quấy rầy chúng ta dùng cơm, đáng giết toàn gia của ngươi, để cho tước vị Thế tập của ngươi chẳng còn có ai mà truyền lại.
Thấy sự biến hóa như hài kịch, ta chẳng rằng chằng nói nhìn Tử Yên, xem nàng tiếp tục thế nào.Tảng thịt mỡ trên khuôn mặt Phi Chân bá tước Hưu Tư Đặc rung rung, miễn cưỡng nói:
– Ai có thể chứng minh hắn không phải là giả mạo?
Đến lúc này ta đương nhiên phải phát huy tác dụng của bản thân, ta tháo áo choàng ra, trầm giọng quát:
– Tử Yên mau tránh ra. Hỡi Hắc ám linh hồn ngưng tụ, tự do nơi miền đọa lạc, hãy tỉnh giấc đi.
Một cỗ khí tức hắc ám nồng nặc từ trên người ta tỏa ra, toàn lữ điếm ngập trong cảm giác âm trầm.
Tử Yên trên mặt thoáng lộ ra thần sắc khó chịu, trốn ra một nơi rất xa. Mái tóc xanh nhạt của ta trong nháy mắt biến thành màu đen bóng, đôi cánh chim tượng trưng cho Đọa Lạc Thiên Sứ xé toạc phần lưng của bộ võ phục vừa mới làm xong. Bóng đen lóe lên, ta túm lấy cổ của tên trung niên, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, âm lạnh nói:
– Thế này có thể chứng minh không?
Bọn tùy tùng của Phi Chân Hưu Tư Đặc sau khi ta biến thân đều quỳ sụp xuống đất, nhìn ta bằng ánh mắt cầu khẩn, toàn thân không ngừng run rẩy. Phi Cân Hưu Tư Đặc bị ta túm cổ, thanh âm bị tắc nghẹn, run giọng nói:
– Tôi tin, tôi tin, Đọa Lạc Thiên Sử đại nhân, xin tha mạng.
Cho dù trong hoàng tộc Ma tộc, Đọa Lạc Thiên Sử cũng rất ít, có quyền sinh sát tuyệt đối lớn trong Ma tộc, tước bỏ tước vị của hắn là chỉ là chuyện nhỏ.
Ta quẳng hắn sang bên, lạnh lùng nói:
– Lão tử ở tiền tuyến liều mạng, lũ vô dụng các ngươi ở hậu phương tác oai tác quái. Còn dám đến trên chọc ta, hôm nay ta phải lấy mạng của ngươi.
Màn khói màu đen tràn ngập trên cơ thể ta, tất cả Ma tộc ở đây đều rõ đây chính là báo hiệu của việc Đọa Lạc Thiên Sử sắp ra tay.
Phi Chân Hưu Tư Đặc không có chút ý niệm phản kháng nào trong đầu, khấu đầu như giã gạo cầu khẩn:
– Đại nhân, xin tha mạng, tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn. Ngài hãy tha cho cái mạng hèn hạ này của tiểu nhân. Giết tiểu nhân chỉ làm ô uế bàn tay cao quý của ngài …
Ta đột nhiên cảm thấy choáng váng, vừa lành vết thương không lâu, gánh nặng một lần biến thân của ta rất lớn, đã đạt được mục đích, không cần phải tiếp tục giả bộ nữa.
Ta vung tay lên, thu hồi Ám Hắc ma lực, biến lại thành hình dáng cũ:
– Ngươi lăn đến đây cho ta.
– Vâng vâng.
Phi Chân Hưu Tư Đặc không ngờ thực sự lăn trên mặt đất rồi mới đứng lên, khiến cho ta và Tử Yên cười ra nước mắt.
Ta chỉ vào phần lưng y phục của mình nói:
– Vì phải xác nhận thân phận với đại gia ngươi, làm y phục mới may của ta đã bị phá hỏng, lại ảnh hưởng đến bữa tối của ta, ngươi nói xem nên làm thế nào đây?
Giọng nói hẹn hạ hiểu ý của Phi Chân Hưu Tư Đặc vang lên:
– Tiểu nhân sẽ bồi thường, tiểu nhân nhất định sẽ làm cho ngài một bộ quần áo tốt nhất. À, không, mười bộ, sẽ làm cho ngài hài lòng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: