[Dịch] Cực Phẩm Vú Em (Dị Giới Chi Cực Phẩm Nãi Ba) - Chương 487: Hạnh phúc, xin ngươi hãy giữ chặt(1)
- Home
- [Dịch] Cực Phẩm Vú Em (Dị Giới Chi Cực Phẩm Nãi Ba)
- Chương 487: Hạnh phúc, xin ngươi hãy giữ chặt(1)
Lúc này ở trong biển San Hô đã loạn xì ngầu cả lên.
– Con trai kêu Nguyệt Nghịch Thiên, con gái kêu Nguyệt Tĩnh Thủy!
Hải hoàng đại nhân mặt đò bừng? lão giống như chết đến nơi, cong họng mà gào.
– Khụ khụ, lão ba, cái này, ta không thể không nhắc nhở một chút. Hai đứa nhóc này họ Cao, chứ không phải họ Nguyệt.
Thái tử Hải tộc Nguyệt Hoa Thiên, cảm thán cho chú em rể Cao Lôi Hoa nhắc một chút. Nhưng không dám nói quá lớn. Trời mới biết ông bố mặt đỏ như gà chọi này sẽ làm gì mình.
– Mẹ cái thằng chết bầm này! Hải hoàng đại nhân quả nhiên phẫn nộ rồi, lão giận dữ trừng mắt nhìn thằng con mình một cái:
– Nếu không phải thằng chết bầm mày đến giờ vẫn chưa sinh được đứa nào thì ông giờ phải hét thế này à?!
Nói tới đây. Hải hoàng đại nhân nhìn cháu trai và cháu gái ngoại của mình, mắt nhìn mà lóe ra nước bọt. Nếu hai đứa nhỏ là cháu nội ta thì thật tốt, đáng tiếc a, hai đứa này họ lại là một chữ khác a! Một chữ, lại kém ngàn dặm a.
Thái tử Nguyệt Hoa Thiên hai mắt đẫm lệ lưng tròng, cúi đầu lui ra sau, không dám ho he một câu. Chú em à, anh hết sức rồi. Trong lòng Nguyệt Hoa Thiên thầm nghĩ.
– Cái ông này, hai đứa nhỏ này Thật sự không thể mang họ Nguyệt. Dù sao cha của chúng cũng họ Cao, hai đứa nhỏ này cũng chỉ có thể mang họ Cao.
Mẹ vợ Tĩnh Âm nhẹ nhàng vỗ về lão Hải hoàng mặt đỏ như gà chọi, nhìn cặp mắt đỏ rực sáng ngời của lão.
– Thế thì con trai kêu Cao Nghịch Thiên, con gái kêu Cao Tĩnh Thủy!
Hải hoàng đại nhân đành phải lui bước, nhưng hiển nhiên thực sự không cam lòng.
– Không được, hai cái tên này nghe khó nghe quá.
Mẹ của vạn vật, Sinh Mệnh nữ thần mặc kệ, tốt xấu cũng là con trai, con gái nuôi của mình, tên khó nghe như vậy làm sao mà đặt cơ chứ? Đặc biệt Cao Nghịch Thiên. Tên nghe buôn nôn thôi rồi!
– Theo ta thấy, con trai gọi là Phổ Nhân Mỹ, đại biểu cho ‘anh dũng’, con gái thì gọi là Duy Nạp Tư. ý là ‘xinh đẹp’!
Sinh Mệnh nữ thần đánh nhịp nói, đồng thời Sinh Mệnh mẫu thần quay đầu nhìn một vòng, rất có ý ta là ‘Mẫu thần’, ai dám bác bỏ ý của ta?!
– Không được, Mẫu thần, chuyện khác thì ta theo bà. Việc này không được!
Hải hoàng đại nhân không chịu. Cho dù là Phụ thần ở đây, Hải hoàng đại nhân cũng không nhường bước!
Đặt tên cho trẻ em là một nghệ thuật, người đặt tên là nghệ sĩ! Cho dù có chết cũng không ai ngăn Hải hoàng ta làm một nghệ sĩ!
– Mẫu thần, tên này nghe cũng không được hay cho lắm. Bởi họ của chúng ở chỗ nào. Mẹ vợ Tĩnh Âm so với Hải hoàng thì ôn nhu hơn, bà nhẹ nhàng nói, đánh ngay đúng chỗ hiểm của cái tên Mẫu thần đặt.
– Có gì quan hệ! Họ thôi mà, hơn nữa không phải không chèn được! Con trai gọi là Cao Phổ Nhân Mỹ…
– Cao Huyết Sát không sai a, con trai kêu là Cao Huyết Sát đi.
Huyết Sắc Minh Vương vuốt cằm ra vẻ thông thái. Cũng gia nhập hàng ngũ đặt tên.
Chính tiếc, mọi người không thèm để ý đến hắn…..
– Cao Đại Tráng cũng không sai a, Cao Đại Tráng đi.
Thần thú Lai Nhân Tra Lý cũng nhịn không được đưa ra một cái tên.
– Ba ba, Cao Đại Tráng nghe buồn nôn quá.
Ngồi bên cạnh Tĩnh Tâm. Bảo Bảo lên tiếng, làm cho Thần Thú ăn đả kích.
– Con nói nè mẹ. Con gái gọi là Cao Mộng U được không?
Cửu U cùng Mộng Ti họp một thể cũng nhịn không được đến bên cạnh xà vào lòng Tĩnh Tâm. Lấy lòng cười nói.
– Tên này, hay là đê cho con đi.
Tĩnh Tâm nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, lúc này nàng vươn tay vỗ về cô con gái lớn bằng mình:
– Tên này thực thích hợp với con. Sau này, con gọi là Cao Mộng U đi.
– Vâng.
Cao Mộng U gật đầu cái.….
Tất cả chư thần ở đây không ai nhường ai, ai cũng muốn được đặt theo tên của mình…
– Cao Nghịch Thiên hay! Kêu là Cao Nghịch Thiên cũng đừng hòng cướp đoạt quyền đặt tên cho cháu ngoại của ta!
Hải hoàng đại nhân quát, tay lão vũ động hải hoàng xoa. Rất có thể ai dám không phục liền chích người đó một cái quá.
– Bộp!
Sinh Mệnh mẫu thần vỗ bàn một cái rõ mạnh, hung hăng nhìn Hải hoàng. Dám lấy phá xoa ra hử? Cái này không phải tạo phản là cái gì. Vì thế Mẫu thần hét lớn một tiếng:
– Gọi Cao Phổ Nhân Mỹ với Cao Duy Nạp Tư, ai cũng không được phép đổi!
– Cao Huyết Sát không sai mà. Huyết Sắc Minh Vương vẫn như trước, thầm nói, tất nhiên, mọi người cùng không thèm để ý đến hắn .
– Kỳ thật ta vẫn cho rằng cái tên Cao Đại Tráng hay, rất có hương vị.
Thần thú Lai Nhân Tra Lý vừa định giơ tay phát biểu, lại bị cô con gái Bảo Bảo coi rẻ hạ cánh tay xuống.
– Công chúa điện hạ. Nếu không thì con trai gọi Cao Đại Oa. Con gái gọi Cao Thập Nhất được không. Tên Thủy tộc chúng ta thôi mà. Gọi đơn giản thôi, vừa dễ nghe nữa chứ. Giống như tên của ta nè, Giả Chân!
Lúc này, một thủ vệ ngư nhân tộc gác cửa cũng nhịn không được bồi một câu.
Mấy thủ vệ bên cạnh cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý.
– Cao Đại Oa? Cao Thập Nhất?
Công chúa Tĩnh Tâm trán nổi gân xanh.
– Bộp!
Lần đầu tiên công chúa Tĩnh Tâm giơ nắm đấm. Đánh bay cái tên đáng thương này ra ngoài.
Kỳ thật, Tĩnh Tâm còn muốn đánh bay tất cả mấy người còn lại ở đây. Đáng tiếc. mấy người ở đây Tĩnh Tâm không dám phạm thượng mà ra tay. Lần này cái tên gọi là Giả Chân đó mới bon chen một câu. Tĩnh Tâm không nhân cơ hội xả giận mới là lạ. Thật là tên đáng
thương
– Công chúa điện hạ, cái tên Giả Chân đó đặt tên thối quá. Chúng ta hải tộc tên tự nhiên nghe phải êm tai một chút chứ. Phải có trình độ, giống như cha ta đặt tên cho ta ‘Kinh Vân Đoán Thiên’ vừa êm tai, lại có trình độ học vấn!
Một thù vệ khác vuốt cằm, nói:
– Công chúa, ta có một cái tên, rất học vấn, rất thâm thúy! Cô thử xem cái tên Cao Nha Nội thế nào? Cái tên này hay không, rất thâm thúy, nghe lại êm tai nữa! Thế nào, công chúa, cái tên Cao Nha Nội được không
– Cao Nha Nội?
Tất cả mọi người trong phòng vừa nghe tên, nhất thời như thấy người ngoài hành tinh vậy. Không nghĩ ra, một thằng gác cửa không ngờ lại là cao thủ đặt tên. Cao Nha Nội, cái tên này, nhất thời làm cho mọi người trong phòng yên lặng gật đầu, tên rất hay, tên rất hay!
– Bùm!
Trong lúc mọi người còn đang âm thầm cảm nhận sự thâm thúy của cái tên Cao Nha Nội. Một tiếng pháo nước nổ to.
Sau đó cái tên thù vệ ‘Kinh Vân Đoán Thiên’ đó bay ra khói thủy điện.
Là thủy pháo hình người.
– Cao Nha Nội, tao cho mày đi trồng răng nè mà ngồi đó nha nha! (Nha: răng)
Đúng lúc đó, Cao Lôi Hoa đuổi tới kịp như một con sư tử giận dữ. Nắm lấy tên thù vệ ‘Kinh Vân Đoán Thiên’ đó ném bay ra ngoài.
May mà mình đến kịp, không thì con mình tên là Cao Nha Nội rồi, lúc đó mà không nghẹn chết mới là lạ.
– Mẹ nó, Cao Nha Nội, ai dám đặt cái tên này cho con ông, ông đập chết tổ tông nhà nó. Lão Cao nóng quá hóa rồ, buông lời không uốn lưỡi, sau đó bước thẳng vào cung.
Ở sau Cao Lôi Hoa, Nguyệt Sư mang theo cô vợ trẻ Cứu Vĩ Hồ Ly cùng Nguyệt Nhị đi vào.
– Lão ca. Ngươi cuối cùng cũng tới.
Cầu Cầu ngồi trên ghế trên, nhìn Cao Lôi Hoa đến thì cười hè hè nói:
– Ngươi nếu đến chậm một chút nữa, chắc không có tư cách mà đặt tên cho đứa nhỏ rồi!
– Ta biết.
Cao Lôi Hoa đem Cầu Cầu đặt lên vai.
– A, thằng nhóc Lôi này đã về, vừa lúc, thằng quỷ này, ngươi về thì tốt rồi, ngươi coi cái tên nào thì được nhất nào!
Hải hoàng đại nhân nhìn Cao Lôi Hoa đến, lập tức kéo Cao Lôi Hoa qua.
– Con rể à, Cao Nghịch Thiên cùng Cao Tĩnh Thủy nghe thế nào!
Hải hoàng đại nhân vội vã nói ra tên mình đặt. Đồng thời dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Cao Lôi Hoa.
– Gớm, quá gớm!
Cao Lôi Hoa không chút do dự đem cái tên Hải hoàng đề nghị bắn lên trời! Mẹ nó, Cao Nghịch Thiên, tên này nếu về Trái Đất, giang hồ không cười thối mũi mới là lạ!
– Bịch!
Hải hoàng đại nhân như bị sét đánh. Ngồi xồm xuống góc tường.
– Đúng vậy, quá buôn nôn. Con gái và con trai nuôi của ta sao lại có cái tên như thế được cơ chứ!
Sinh Mệnh mẫu thần trong lòng mừng rỡ:
– Đến đây, Lôi Hoa, Cao Phổ Nhân Mỹ với Cao Duy Nạp Tư! Hai tên này nghe êm tai chứ.
– Quá cứng, không cần.
Lão Cao vung tay bỏ đi. Cái tên đó mà đưa về Trái Đất, người ta lại tưởng Cao Lôi Hoa thích sính ngoại. (Phổ Nhân Mỹ là Poore US, còn Duy Nạp Tư là Venus)
– Choáng!
Sinh Mệnh mẫu thần cũng giống Hải thần, choáng váng, gia nhập hàng ngũ ngồi bịch xuống tại chỗ.
– Cao Huyết Sát không sai, Cao Huyết Sát.
Bất khuất, Huyết Sắc Minh Vương bất khuất vuốt cằm nói.
Cao Lôi Hoa trực tiếp không thèm nhìn.
Huyết Sắc Minh Vương vuốt cằm, gia nhập đội ngũ buồn so của Hải hoàng và Mẫu thần.
Thần thú Lai Nhân Tra Lý vừa định mở miệng, Bảo Bảo cạnh Tĩnh Tâm đã trừng mắt, Thần thú tự động chạy đến góc tường ngồi chơi.
Nhìn Cao Lồi Hoa đến đây. Tĩnh Tâm mỉm cười nhìn về phía Cao Lôi Hoa, nhẹ nhàng vẫy tay.
Cao Lôi Hoa chạy chậm đến bên cạnh Tĩnh Tâm, cúi đầu nhìn hai đứa nhóc của mình.
– Nhỏ quá ha.
Cảm giác đầu tiên khi Cao Lôi Hoa nhìn thấy hai đứa là nhỏ. Đứa nhỏ này sao nhỏ như vậy nhỉ, to cỡ bàn tay của lão Cao thôi à.
– Ha ha, ngươi cái tên ngốc này, con mà lớn hơn nữa thì làm sao đàn bà con gái chúng ta sinh ra được.
Một bên mẹ vợ gõ đầu Cao Lôi Hoa, cười nói.
– Ặc, đúng thế thật.
Cao Lôi Hoa tinh tế đánh giá hai đứa nhóc, bên ngoài ôn ào nhưng vẫn không làm hai đứa thức giấc bởi Tĩnh Tâm đã bố trí một cái kết giới cách âm.
– Lôi, anh đã có cái tên nào hay chưa? Tĩnh Tâm ngẩng đầu, thực ôn nhu hỏi.
– Đương nhiên, cái này đương nhiên!
Lão Cao vỗ ngực, từ lúc Tĩnh Tâm sinh ra khỏa trứng kim cương này thì Cao Lôi Hoa ngày cũng như đêm nghĩ đến việc đặt tên cho con rồi! Cái này gọi là ngày cũng nghĩ, đêm cũng nghĩ, đi cũng nghĩ, mà nằm cũng nghĩ, nói chung là lúc nào cũng nghĩ coi có cái tên nào
hay không… …..
Lúc đó, Cao Lôi Hoa còn suy nghĩ xem, nếu là con trai thì đặt tên gì, con gái thì đặt tên gì!
Mà giờ thì thật hay, ông trời cho Cao Lôi Hoa cả long lẫn phụng!
– Con trai, gọi là Cao Thụy Phong, Cao Lôi Hoa nhẹ tay xuyên qua két giới cách âm, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt đứa nhò giống hệt mình.
– Cao Thụy Phong?
Tĩnh Tâm nhẩm nhẩm nhớ kỹ tên này.
Thụy Phong, cái tên này tại thế giới này lão Cao có một cái thâm ý, đó là : Làn gió nhẹ đến từ thế giới khác.
Bình thường thì chỉ hình dung đèn một làn gió nhẹ thổi từ vùng khác đến thôi.
Con mắt xanh biển của Tĩnh Tâm lóe sáng nhìn Cao Lôi Hoa. Trong con mắt tràn ngập ý cười..
Người chu đáo như nàng, dù Cao Lôi Hoa chưa nói ra, thì nàng cũng đã đoán được mấy phần rồi.
– Thế thì tên con gái để em đặt đi! Tĩnh Tâm đột nhiên nói:
– Nghiên Yên, Cao Nghiên Yên đi.
– Nghiên Yên, ở trong Hải tộc có nghĩa là em vĩnh viễn theo ý của anh. Sau đó, Tĩnh Tâm lại nhẹ giọng giải thích.
Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm, cũng không biết làm như thế nào mới là tốt. Thật lâu sau, lão Cao mở miệng, khẽ cắn nhẹ lên vành tai Tĩnh Tâm.
– Em yêu à, em biết cái tên anh đặt có nghĩa gì chứ?
Cao Lôi Hoa cám giác có chút khẩn trương cái tên này Cao Lôi Hoa cũng mất công sức tâm tư suy nghĩ rất lâu. Tên này bao hàm bí mật của Cao Lôi Hoa.
– Em chỉ chờ một ngày nào đó bí mật của anh trở thành của hai chúng ta. Tĩnh Tâm thực giảo hoạt nở nụ cười
Cao Lôi Hoa không chút do dự, ôm chặt lấy cô vợ hoàn mỹ này.
– Ta Cao Lôi Hoa đúng là hên quá xá rồi, có thể rước được em về nhà.
Cao Lôi Hoa không khỏi có chút đắc ý nói
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
– Hôm nay, ta sẽ kể hết mọi chuyện của ta cho mọi người nghe.
Cao Lôi Hoa không hề giấu diếm, hắn nhìn toàn trường, thừa dịp hôm nay cả nhà đoàn viên. Cao Lôi Hoa chuẩn bị đem bí mật của mình nói ra hết.
– Ta, là một người đến từ Trái Đất, một vị diện khác.
Cao Lôi Hoa ôm trong lòng bí mật to lớn như thiên hạ, chậm rãi kể lại chuyện xưa của mình
Ước chừng mất ba bốn canh giờ.
Cao Lôi Hoa mới kể hết được mọi chuyện của mình lúc ở trên Trái Đất. Mặt khác xuất phát từ một ít lo lắng. Cao Lôi Hoa tạm thời không có đem chuyện Vũ Hinh kể rõ. Chuyện Vũ Hinh, Cao Lôi Hoa chỉ có thể để đến đêm nói nhỏ nhẹ với Tĩnh Tâm, đây không phải là chỗ để nói.
– Sau lần nổ mạnh đó, ta gặp Tĩnh Tâm. Cao Lôi Hoa dừng một chút, nhìn Tĩnh Tâm liếc mắt một cái.
Tĩnh Tâm cười khẽ, hẳn là nhớ tới lần đầu gặp Cao Lôi Hoa, nhìn cái bộ dạng nghèo túng của Cao Lôi Hoa.
Nếu lúc đó không có Tĩnh Tâm diễn vai mỹ nữ cứu anh hùng, chắc đã không có vị Lôi Thần kiêm luôn chức vú em vị diện như bây giờ, Mà chỉ sợ lúc đó, anh chàng bất hạnh Cao Lôi Hoa đã biến thành một đống bài tiết của con Phong Lang rồi.
– Con rể, nghe ngươi nói tới nói lui một mạch như vậy. Có phải định trở về không?
Hải hoàng trầm mặt, hiên nhiên không vui.
Lại nói, dù sao Hải hoàng cũng mới vui vì có cháu bế, ai dè Cao Lôi Hoa lại muốn mang Tĩnh Tâm lẫn cháu đi đến một thế giới khỉ ho cò gáy gì gì đó. Ngươi nói xem Hải hoàng đại nhân có thể vui nổi không! Đặc biệt nhất là nhớ đến cảnh mình phải xa con xa cháu ngoại mình vĩnh viễn, làm sao Hải hoàng đại nhân có thể vui được cơ chứ?
– Đúng vậy, ta muốn trở về. Cao Lôi Hoa nhìn Hải hoàng.
Hải hoàng cúi đầu không nói.
Bầu không khí nhất thời có chút trầm lặng.
– Ha ha. Cao Lôi Hoa, ngươi vừa rồi nói ngươi hoàn thành giao dịch xong. Sáng Thế Thần liền nói cho ngươi biện pháp trở về. Vậy Sáng Thế Thần lúc này không có việc gì chứ gì?
Sinh Mệnh mẫu thần ra mặt, chuyển đề tài, bà rất muốn biết Sáng Thế Thần cùng hai đứa con mình ra sao.
– Bọn họ cũng khỏe. Cao Lôi Hoa cười ha ha nói:
– Lúc ấy. Ta đưa ra khái niệm luân hồi. Sau đó bọn họ cùng Sáng Thế Thần bắt đầu thực thi. Chỉ là tiêu hao thần lực vượt quá chúng ta nghĩ. Cuối cùng ngay cả ta cũng không thể không ra tay giúp một phen. Kết quả ba người bọn họ hao hết thần lực. Ta bởi vì cùng nhau tham gia chế tạo lục đạo luân hồi cho nên có được năng lực Sáng Thế, Sáng Thế Thần nói lục đạo luân hồi tương đương một lần sáng tạo thế giới. Ta lại không thuộc huyết mạch hắn. Bởi vì tham gia sáng tạo một cái thế giới, nhưng gián tiếp có được quyền quản lý thế giới này.
Giải thích có phần rối rắm, tóm lại là do Cao Lôi Hoa tham gia sáng tạo lục đạo luân hồi nên có được sức mạnh Sáng Thế.
– Không có việc gì là tốt rồi.
Sinh Mệnh mẫu thần khe khẽ thở dài, tuy rằng cảm giác được chồng và con mình không sao, nhưng nghe từ chính miệng Cao Lôi Hoa thì Sinh Mệnh mẫu thần mới thật sự yên tâm.
– Lôi Hoa.
Mẹ vợ Tĩnh Âm đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bà có chút đỏ lên.
– Lôi Hoa, ta là mặc kệ.
Giọng bà mẹ vợ mang theo chút nghẹn ngào:
– Ta chỉ muốn biết, nếu ngươi đi về, ta, ta, ta còn có thể gặp Tĩnh Tâm không?
Nhìn bộ dáng mẹ vợ muốn khóc, Cao Lôi Hoa thật sự muốn hét lên một câu: Ta sẽ không về…..
– Về điểm này. Các ngươi hoàn toàn không cần lo lắng.
Sinh Mệnh mẫu thần sau khi được giải tỏa tâm lý thì tâm tình hiển nhiên không sai:
– Cao Lôi Hoa với các ngươi làm sao mà không gặp được. Ông nhà ta bày cho Cao Lôi Hoa cách đi về, chăng lẽ không cho hắn cách đi lại đây sao?
– Ồ!
Nhất thời mọi người ở đây như tỉnh giấc mộng!
– Nếu thực sự là như vậy. Vậy thực sự thật tốt quá.
Cao Lôi Hoa có chút kích động, cái này đúng là tiện cả đôi đường! Rất hoàn mỹ.
Bầu không khí chuyển từ bi ai sang vui sướng.
Cao Lôi Hoa đón hai đứa nhỏ từ trong tay Tĩnh Tâm, theo giờ khắc này, rốt cục lão Cao không còn là vú em nữa, mà đã là một người cha chân chính.
– Ba.
Một bên, Nguyệt Nhị trầm mặc thật lâu, rốt cục nhịn không được kêu một tiếng.
– Sao?
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn con gái.
– Còn có con nữa.
Cao Mộng U. Cũng là Cửu U cùng Mộng Ti giơ tay xin vé tham gia.
– Con cũng muốn.
Ngày mai con có thể cùng ba đi đến nơi ở của ba hồi xưa không? Trong mắt Nguyệt Nhị mang theo vẻ khẩn trương.
Bán long nhân bé Kim Toa Nhi cắn một cái núm vú cao su, ý bảo mình tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ba mẹ mình.
Anh mắt cậu nhỏ Rudolph nhìn cô bé nhỏ Cao Nghiên Yên trên tay Cao Lôi Hoa, cậu nhỏ còn nhớ Cao Lôi Hoa đã nói, nếu là con gái thì sẽ gả cho cậu làm vợ …..
Cầu Cầu hừ một tiếng, tỏ vẻ không thể quên nó.
Cầu Cầu phải đi, Mà cô nàng Bạch Ngân Long trên danh nghĩa là hôn thê của Cầu Cầu tất nhiên cũng đi theo.
Lúc này, kết tinh tình yêu của Vong Linh nữ thần và Thần Thú Tra Lý, Bảo Bảo cũng muốn giơ tay. Đang muốn mở miệng thì bị Cao Lôi Hoa vồ nhẹ nói:
– Bảo Bảo, con ở lại đây.
Quay đầu nhìn Vong Linh nữ thần cùng Tra Lý, cuối cùng Bảo Bảo cũng gật đầu.
– Còn có Saga, Nguyệt Sư, Cao Lôi Hoa nhìn hai đứa con:
– Các con cũng lưu lại.
– Ba.
Hai đứa nhất thời không vui.
– Các con đã có gia đình. Cao Lôi Hoa nói:
– Nhà các con, ở nơi này.
– Nhưng mà…
Hai đứa còn muốn nói thêm.
– Không nhưng gì hết, ta cùng không phải không trở lại. Cùng lắm vài tháng ta về một lần. Cao Lôi Hoa nói.
Nhất thời, tất cả đưa ánh mắt ai oán nhìn Cao Lôi Hoa, Hải hoàng, mẹ vợ Tĩnh Âm, hai đứa con, Bảo Bảo, cả vợ chồng nhà Tra Lý đều nhìn Cao Lôi Hoa.
– Được rồi, tháng ta về vài lần. Lão Cao nói lại.
Nói xong hết thảy.
Cũng xác định nhóm đầu tiên cùng Cao Lôi Hoa đi về Trái Đất.
– Đúng rồi mẫu thần. Thần giới ta cũng bình loạn rồi, Hắn, ta liền giao cho bà. Cao Lôi Hoa phất phất tay. Móng vuốt Cầu Cầu mở không gian.
Hai người bị điểm huyệt từ không gian ngã ra. Là Mặc cùng phượng hoàng Phỉ Lợi.
Mẫu thần nhẹ nhàng mà lấc đầu, nhìn con trai thứ ba của mình:
– Được rồi, Mặc liền giao cho ta đi, Phỉ Lợi vẫn là đem cho ngươi đi. Ngày mai ngươi đi Ám Dạ đảo, để cho hắn dẫn đường đi, Cao Lôi Hoa gật gật đâu.
************************
Ngày kế, Cao Lôi Hoa mang theo toàn bộ mọi người trong nhà chậm rãi đi đến Ám Dạ đảo, một trong bảy đảo hải ngoại.
Chủ yếu là nhìn xem vị thủ lĩnh Tiểu Kim xử lý vấn đề sinh sống của các ma thú như thế nào.
Ý Sáng Thế thần rất đơn giản, bọn họ ngay từ đầu lúc sáng tạo ra lục đạo luân hồi liền tiện tay tạo thêm một khối đại lục.
Nơi đó, rất thích hợp cho ma thú sinh tồn.
Dưới sự dẫn đường của phượng hoàng lửa Phỉ Lợi, đám người Cao Lôi Hoa đi tới Ám Dạ đảo.
– Nơi này, là Ám Dạ đảo!
Tới chỗ đó, Cao Lôi Hoa kinh ngạc nói không ra lời.
Nếu không phải phượng hoàng lửa Phỉ Lợi dẫn đường chắc lão Cao đã nghĩ có người muốn chọc đùa hắn.
Cái nơi gọi là căn cứ địa đầu não của ma thú, không ngờ lại là hòn đảo mà Cao Lôi Hoa bị rớt xuống lúc xuyên qua vị diện này.
Trước kia, Cao Lôi Hoa chỉ biết vị trí tọa độ hòn đảo này, tuyệt đối không ngờ cái gọi là Ám Dạ đảo lại chính là hòn đảo nhỏ này.
– Đúng vậy, nơi này là hải ngoại thất đảo Ám Dạ đảo.
Phỉ Lợi hóa thành hình người. Im lặng đứng ở bên cạnh Cao Lôi Hoa.
– Cái này thật sự ngoài trí tưởng tượng của ta.
Cao Lôi Hoa nói.
– Cái này có lẽ là chữ ‘duyên phận’ mà anh thường nói đó.
Tĩnh Tâm y Cao Lôi Hoa, nhẹ giọng nói.
– Đúng vậy. Duyên a. Cuộc sống nhân sinh của ta tại dị giới bắt nguồn từ đây, cũng từ nơi này chấm dứt.
Cao Lôi Hoa cảm thán nói, không nghĩ tới hòn đảo nhỏ này lại là nơi khởi điểm của Cao Lôi Hoa và cũng là điểm kết thúc mọi vấn đề ở dị giới này.
Nhẹ nhàng ôm chặt Tĩnh Tâm. Chỉ là so sánh với lần nghèo túng trước thì lần này Cao Lôi Hoa mang theo hương vị chinh phục hòn đảo này bước lên trên hòn đảo ……
Lão đại Tiểu Kim của đám ma thú đã sớm ở Ám Dạ đảo đợi Cao Lôi Hoa đến.
Lúc Tiểu Kim nhìn thấy Đại thống lĩnh ma thú phượng hoàng lửa Phỉ Lợi dẫn Cao Lôi Hoa đến thì đầy kinh ngạc.
– Ngươi là Tiểu Kim sao?
Cao Lôi Hoa đưa mắt nhìn trước. Nhìn tráng sĩ tóc vàng phía trước này.
– Vĩ đại Phụ thần, ta là Tiểu Kim.
Dễ dàng cảm nhận được cảm giác uy nghiêm trên người Cao Lôi Hoa. Tiểu Kim phũ phục xuống. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
– Về nguyên nhân đám ma thú phản loạn. Ta cũng nghe Phỉ Lợi nói qua rồi.
Trên người Cao Lôi Hoa bảo hộ cái loại tươi cười thần bí mà không mất uy nghiêm:
– Chủ yếu là, các ma thú không cam lòng bị đối đãi như dã thú chứ gì.
– Phụ thần. Thỉnh người tha thứ chúng ta quá mạo phạm. Nhưng ma thú chúng ta cũng có trí tuệ. Chúng ta dù sao không phải là dã thú.
Tiểu Kim phủ phục xuống thấp giọng nói.
– Việc này nói tóm lại không trách ai được.
Cao Lôi Hoa phất phất tay:
– Đứng lên đi, kế tiếp Phỉ Lợi sẽ dẫn tất cả ma thú các ngươi đi đến một cái đại lục chuyên dành cho các ngươi sinh sống.
– Cảm tạ Phụ thần.
Tiểu Kim cùng các ma thú phía sau hiện lên vẻ hưng phấn không thể tả trên mặt.
– Cứ như vậy, chuyện ma thú coi như cũng giải quyết xong. Nhiệm vụ lần này coi như cũng hoàn thành.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
– Cám ơn.
Phỉ Lợi ở bên cạnh Cao Lôi Hoa nhẹ giọng nói.
– Ngươi đối ta bất nghĩa, nhưng ta lại đối với ngươi không có bất nhân.
Cao Lôi Hoa vồ vỗ bả vai của nam tử xinh đẹp này:
– Mang theo các ma thú sống một cuộc sống tốt đẹp đi.
Sắp rời khỏi thế giới này. Đột nhiên Cao Lôi Hoa có cảm giác đồng cảm thương người, từ ngữ cũng có thiện ý hơn.
– Mịa mịa, chém chém gió!
Cao Lôi Hoa tự chửi mình, có phải là một đi không trở lại đâu mà có cảm giác như thế chứ!
Tĩnh Tâm đứng cạnh Cao Lôi Hoa. Ôm vỏ trứng kim cương, cái vỏ này giống như một cái nôi ấm áp trời sinh, đủ để cho hai đứa nhỏ mới sinh ra nằm trong ngủ thoái mái.
Cao Lôi Hoa nhắm hai mắt lại, bắt đầu cùng Sáng Thế Thần liên hệ.
Một lát sau, một Sáng Thế Thần mang áo trắng xuất hiện ở trước mặt Cao Lôi Hoa. Nhưng mà chính là một cái ảo ảnh. Dù sao Sáng Thế thần cũng không lưu lại bao nhiêu thần lực.
– Cao, hiệu suất làm việc của ngươi thực sự không sai a!
Sáng Thế Thần vừa xuất hiện. Giơ ngón tay cái với Cao Lôi Hoa.
– Quá khen, quá khen.
Cao Lôi Hoa cười hè hè, trong lòng lại thầm mắng cha mắng mẹ. Mịa. Nếu không vội về nhà. Sao lại có hiệu suất như vậy chứ?
– Nói cho ta biết biện pháp trở về đi.
Cao Lôi Hoa nói.
Sáng Thế Thần cũng không dong dài.
– Xuyên qua hai cái vị diện. Đó là năng lực của một người chưởng quản vị diện.
Sáng Thế thần mỉm cười nhìn Cao Lôi Hoa:
– Chỉ cần biết được tên của vị diện đó. Ngươi có thể thông qua không gian cùng thời gian pháp tắc tiến hành xuyên qua.
– Đơn giản như vậy à?
Cao Lôi Hoa thầm nghiến răng. Đã có ý muốn giết chết cái ý tưởng của Sáng Thế Thần này rồi.
– Kỳ thật. Quan trọng nhất không phải điểm này.
Sáng Thế thần nói:
– Vấn đề quan trọng nhất là. Một sáng tạo giả vị diện mà đi qua vị diện khác sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai vị diện.
– Ta đây trở về. Cũng sẽ khiến cho vị diện chiến tranh?
Cao Lôi Hoa hỏi
– Ặc ặc, ngươi mà khiến cho vị diện chiến tranh cái mốc xì. Sáng Thế Thần đột nhiên cười quái dị nói:
– Ngươi vốn là người vị diện kia, ngươi đi trở về. Chẳng lẽ tên thần vị diện kia có thể đến đập ngươi à?
– Mịa, đập ta? Mẹ nó, đến lúc đó nếu bọn họ dám ra tay với ta, ta khiến cho bọn họ biết máu của thần cũng có màu hồng.
Cao Lôi Hoa cười lạnh nói.
– Ặc ặc. Ngon ăn ha. Nếu đến lúc đó cùng vị diện kia khai chiến, ta kéo tất cả các thần qua giúp ngươi.
Sáng Thế Thần cười âm hiểm.
– Đúng rồi, còn nữa. Nếu ta muốn trở về?
Cao Lôi Hoa lại hỏi, vấn đề này rất quan trọng.
– Ngươi còn muốn trở về? Sáng Thế Thần nói.
– Cái này đương nhiên.
– Vậy cũng đơn giản. Ngươi muốn về thì gọi tên thật của vị diện này. Sáng Thế Thần nói.
– Tên thật? Vị diện này tên thật là gì?
– Truyền thuyết Thánh Kỵ Sĩ! Sáng Thế Thần nói:
– Tên thật thế giới này gọi là : Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ
– … …..
Tùng tùng chèng… Được xưng là vĩnh viễn không bao giờ ngã, Cao Lôi Hoa. Rốt cục đã
ngã xuống… …
**************************
– Vị diện Tinh Linh a, ta Cao Lôi Hoa lấy thân phận người chưởng quản vị diện, kêu gọi tên gọi của vị diện xa xôi—Trái Đất.
Dưới sự chỉ điểm của Sáng Thế Thần, Cao Lôi Hoa liền mở ra một cái thông đạo giữa hai vị diện.
Trên bầu trời, mây đen xoay tròn, một cái thông đạo màu đen chậm rãi hình thành.
Đoàn người Cao Lôi Hoa bị vây quanh hác động…..
Thật lâu sau, Cao Lôi Hoa lại lần nữa mở to mắt.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào mắt Cao Lôi Hoa, Cao Lôi Hoa giơ tay che nắng. Một mặt trời, Cao Lôi Hoa thấy được trên không trung chỉ có một mặt trời.
Chỉ có một mặt trời, chỉ có một, không giống dị giới đại lục. Nơi này, là Trái Đất.
Hắn Cao Lôi Hoa, đã trở lại!
Nhìn những tầng mây trắng quen thuộc, thỉnh thoảng lại có vài chiếc máy bay bay tận chân trời, Cao Lôi Hoa vui mừng.
– Tĩnh Tâm, Tĩnh Tâm.
Sau đó một khắc, Cao Lôi Hoa nhanh chóng quay đầu, tìm kiếm người quan trọng nhất lòng mình. Lão Cao sợ nhất, chính là kiểu giấc mộng Nam Kha, người yêu ở dị giới chỉ là giấc mộng.
Dưới sự nóng vội của Cao Lôi Hoa. Một đôi tay tinh tế ôm chặt lấy Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm vào lòng ngực mình. Sáng Thế Thần tại thượng tạ ơn trời đất thiên địa thổ công, thần tiên tỷ tỷ…. may quá, tất cả đều không phải giấc mơ.
Phía sau cặp vợ chồng đang ôm nhau này, mấy đứa nhỏ trố mắt nhìn xuống, đây là Trái Đất, nơi ở của ba sao?
– Lôi, nơi này là đâu vậy?
Tĩnh Tâm nắm lấy tay Cao Lôi Hoa, đánh giá những thứ mình chưa từng thấy bao giờ.
Cao Lôi Hoa lúc này mới đánh giá cẩn thận mọi thứ, bao lâu xa cách, cũng may mọi thứ không quá thay đổi.
Cao Lôi Hoa vận khí hiển nhiên tốt lắm! Nơi này, là một khu trường học cách nhà Vũ Hinh không xa lắm.
Đối với nơi này, Cao Lôi Hoa còn có ấn tượng, lúc ấy bé Lỵ Nhi từng ở trong lòng hắn, chỉ vào ngôi trường này nói muốn đến trường…..
– Là trường học sân nhà Vũ Hinh.
Cao Lôi Hoa nhẹ giọng giải thích cho Tĩnh Tâm. Về chuyện Vũ Hinh. Cao Lôi Hoa đã giải thích cho Tĩnh Tâm.
– Lôi, ngươi muốn đi xem qua Vù Hinh kia không? Tĩnh Tâm nhẹ giọng nói. Thực bình tĩnh.
Nhưng Cao Lôi Hoa vẫn sâu sắc để ý trong lời nói của Tĩnh Tâm có chút hương vị chua chua. Hoàn mỹ như Tĩnh Tâm, vẫn còn có một chút nữ tính.
Lão Cao cười hè hè, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tĩnh Tâm.
– Hạnh phúc, cần giữ chặt, không phải sao Tĩnh Tâm?
Lão Cao cầm lấy tay Tĩnh Tâm, thực nhanh.
Ai nắm chắc hạnh phúc. Hạnh phúc là của người đó. Nếu ngươi không có nắm chắc, vậy hạnh phúc sê tuột khỏi bàn tay ngươi.
Hạnh phúc, sẽ không vĩnh viễn ở một nơi chờ ngươi. Ngươi nếu không chủ động, vậy ngươi sẽ đánh mất đi hạnh phúc. Cao Lôi Hoa rât chù động. Nhưng, Vũ Hinh không có chủ động…..
Reng reng….. Tiếng chuông tan học vang lên. Đánh gãy nụ hôn của Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm.
Học sinh trong trường như một dòng nước lũ đổ xô ra.
Rất xa, Cao Lôi Hoa thấy được một bóng dáng nhỏ xíu xinh đẹp đang từ trong trường! chạy ra.
Bóng dáng đó rất quen thuộc.
Bao lâu không gặp rồi nhỉ? Lỵ Nhi không ngờ đã lớn đến thế này.
Cao Lôi Hoa nhớ lại nhìn ảnh một cô bé làm nũng, đòi Cao Lôi Hoa kể cho nghe nhưng câu chuyện cồ tích, hát cho cô bé nghe.
– Đó là bé Lỵ Nhi à.
Tĩnh Tâm nắm tay Cao Lôi Hoa, nhẹ giọng hỏi.
– Ai là cô bé ba nuôi trước kia nhỉ? Nhìn có giống cô bé bọn con nghĩ không ta?
Nguyệt Nhị đứng ở phía sau Cao Lôi Hoa. Nhẹ giọng hỏi:
– Thực là những cô gái đáng yêu.
– Ừ, Đúng vậy, đều lớn như thế này rồi.
Cao Lôi Hoa nhìn thấy Lỵ Nhi. Lộ ra nụ cười hạnh phúc
Lỵ Nhi chạy ra khỏi cánh cửa sân trường nháy mắt ngây dại.
Xa xa cạnh một cái quán nhỏ, một bóng dáng quen thuộc đang đứng vững chãi ở đó. Giống như ở trong giấc mộng của cô bé bao đêm, giống như một người cha tan việc công sở đứng chờ con mình tan học.
Tuy rằng ông ấy không cao lớn. Nhưng đó là tất cả thế giới của Lỵ Nhi.
– Lỵ Nhi, làm sao vậy.
Một cô bé bên cạnh hỏi.
Khóe miệng Lỵ Nhi chậm rãi mở ra, xem như muốn khóc.
– Ba. Là cô bé kia.
Nguyệt Nhị nhẹ giọng nói. Nhìn cô gái kia. Làm cho Nguyệt Nhị cảm thấy khó chịu.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng đẩy Cao Lôi Hoa, một cô gái khác là cô gái khác. Nhưng trẻ em lại là trẻ em. Hai chuyện khác nhau.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ phủi phủi chiếc áo võ sĩ trắng của mình, để Cẩu Cầu lấp lánh ánh vàng đứng trên đầu, đi nhanh tới chỗ Lỵ Nhi.
– Oa!!
Rốt cuộc Lỵ Nhi nhịn không được, khóe miệng thật sự khóc..…
Cô bé bên cạnh Lỵ Nhi kỳ quái nhìn Lỵ Nhi khóc rồi nhìn sang người thanh niên đang đi đến.
Trên người mặc quần áo kỳ quái, lại có một cái đầu tóc bạc nữa chứ. Nhưng không thể phủ nhận, một đại ca rất tuấn tú.
Nhưng sao Lỵ Nhi nhìn thấy đại ca này lại khóc? Vì sao lại khóc nhỉ?
– Lỵ Nhi.
Lỵ Nhi giống như nằm mơ, nước mắt không ngừng tuôn trào.
Cao Lôi Hoa cúi xuống, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng. Bàn tay to lớn khẽ vuốt lên khuôn mặt, lau nhưng giọt nước mắt trên má cô bé.
– Ba ba!
Lỵ Nhi vui vẻ ôm chặt Cao Lôi Hoa, một tiếng lại một tiếng.
Còn nữa. Lỵ Nhi không phải không có ba sao?
Ba ba? Chung quanh Lỵ Nhi, những bạn học đều nhìn Cao Lôi Hoa. Có ông ba nào trẻ như vậy không?
– Đừng khóc, đừng khóc, Lỵ Nhi ngoan. Khóc sẽ không đẹp mặt.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng vồ về Lỵ Nhi, Cầu Cầu trên đầu cũng vươn cái lưỡi ra, liếm liếm nhưng giọt nước mắt.. … ….
**************************************
– Mẹ, ba Cao Lôi Hoa đã về.
Như một cơn gió xoáy bay thẳng vào nhà.
Giống như trước, lúc Cao Lôi Hoa đi, những thành viên trong tổ từng hứa với Cao Lôi Hoa vẫn kiên định đứng canh giữ ba tấc đất ở đây.
Thay phiên nhau thủ hộ nơi này, không từ bỏ.
– Lôi, Lôi ca!!
Hôm nay phụ trách thủ hộ nơi này là Mập Mập, từ rất xa nhìn thấy Cao Lôi Hoa. Mập Mập hung hăng xoa xoa hai mắt mình, sợ mình nhìn lầm.
– Mịa, thật sự là Lôi ca ngươi?
Mập Mập hét lớn một tiếng, thân hình béo tốt lại như một con chim én lượn bay đến chỗ Cao Lôi Hoa.
– Vất vả cả nhà rồi.
Cao Lôi Hoa đi lên trước, dùng sức vỗ vỗ bả vai Mập Mập.
– Lôi ca, ngươi cuối cùng đã trở lại. Ta còn nghĩ ngươi đã mất. Hốc mắt Mập Mập tràn đầy hơi nước. Lại quật cường cố nén.
– Đúng vậy. Ta đã trở về, đã trở lại. Yên tâm, mạng của ta luôn cứng rắn như vậy mà. Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng vỗ Mập Mập. Huynh đệ này, mới chân chính cùng sinh cùng tử.
– Lôi ca, ngươi đã trở lại, vậy mấy lão già kia.
Trong mắt Mập Mập hiện lên một tia hàn ý, khóe miệng lại lộ ra một tia cười lạnh.
– Đương nhiên.
Cao Lôi Hoa đồng dạng lộ ra nụ cười chỉ có anh em ta là hiểu:
– Chỉ cần ta không chết, thì kết cục bọn họ tự hiểu. Ta Cao Lôi Hoa không phái là người có tấm lòng Bồ Tát.
– Ta, ta về gọi tất cả anh em huynh đệ. Buổi tối sẽ chờ Lôi ca ngươi một câu.
Mập Mập cười hè hè:
– Các huynh đệ cũng không sợ, chỉ cần thay Lôi ca báo này cừu này, bất cứ giá nào cũng chơi tuốt.
– Yên tâm đi.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ bả vai Mập Mập:
– Có ta ở đây, cho dù xử lý mấy lão già này. Ai dám nói một câu đánh rắm nào!
Cao Lôi Hoa cười tà, đừng quên, cho dù đến Trái Đất, Cao Lôi Hoa vẫn là thần!
– Lôi ca. Ta đi triệu tập các anh em huynh đệ, ngươi chậm đã!
Khóe mắt Mập Mập nhìn lướt qua các mỹ nhân đằng sau lưng Cao Lôi Hoa.
Sau đó vỗ vỗ Cao Lôi Hoa, Mập Mập nhanh chóng biến mất.
Đồng thời, mây ánh lửa xinh đẹp lần lượt dâng lên từ các góc trong thành phố. Đây là tín hiệu Mập Mập tụ tập các anh em.
Hôm nay ánh nắng chiều. Rất đẹp, hồng vàng mê người. Hôm nay buổi tối, nhất định là một buổi tối không ngủ…..
Trước cửa. Dưới sự lôi kéo của Lỵ Nhi, bóng dáng quen thuộc của Vũ Hinh xuất hiện ở trước cửa.
Vũ Hinh nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa thay đổi. Nhìn qua không có già đi, ngược lại càng trẻ. Còn có một đầu tóc tuyết trắng. Hết thảy đều nói lên cuộc sống lúc Cao Lôi Hoa biến mất không có bình dị chút nào.
Mà quan trọng nhất là cô gái bên cạnh Cao Lôi Hoa, cô gái có mái tóc màu xanh lam giống như màu nước biển, và ánh mắt thâm thúy nữa.
Còn có loại khí chất siêu phàm thoát tục.
Tựa hồ, chỉ có cô gái như vậy mới xứng đáng với Cao Lôi Hoa.
Cuối cùng, ánh mắt Vũ Hinh dừng ở đứa nhỏ trong lòng Cao Lôi Hoa cùng cô gái ấy.
Nhất thời Vũ Hinh hiểu được tất cả.
– Lôi, anh đã về rồi.
Vù Hinh nhẹ giọng nói, miệng nàng lộ ra ý cười, là thật tâm vui vẻ, vui vì Cao Lôi Hoa trở về.
Hạnh phúc thứ này cần ngươi giữ chặt lấy. Vũ Hinh biết chính mình không có nắm chắc.
Cao Lôi Hoa đã cho Vũ Hinh vô số cơ hội, Vũ Hinh biết. Nhưng nàng không bỏ xuống được.
Nếu, nếu vài năm trước, Vũ Hinh có thể buông ra, có thể buông bỏ thân phận của mình chấp nhận Cao Lôi Hoa. Thì Cao Lôi Hoa có còn chấp nhận nhiệm vụ chắc chắn phải chết kia không?
Nêu, lúc ấy Vũ Hinh nhận lời Cao Lôi Hoa, thì Cao Lôi Hoa dám khẳng định, hắn tuyệt đối không nhận mấy cái nhiệm vụ của mấy con gà già kia giao cho. Cao Lôi Hoa là một người như vậy.
Chỉ là, lúc ấy, Vũ Hinh không có nhận lời Cao Lôi Hoa.
Lỵ Nhi hình như cũng phát giác ra cái gì, muốn giúp cho Vũ Hinh và Cao Lôi Hoa, tay thì cầm tay mẹ Vũ Hinh, tay kia thì định đi lên trước cầm lấy tay Cao Lôi Hoa.
– Là ta. không có giữ lấy hạnh phúc.
Vũ Hinh thở dài:
– Không đi vào trong ngồi sao? Lôi.
– Khụ khụ, Vũ Hinh, ta đã sống trở lại. Cái này, hì hì, bây giờ cô có còn nguyện ý giống như trước giữ ta lại đây không?
Cao Lôi Hoa cười thần bí nói:
– Giữ ta lại làm một anh vú em trong nhà được không.