[Dịch] Cực Phẩm Lưu Manh - Q.1 - Chương 5: Dặn dò
Giống như là đã trải qua cả một thế kỷ, Trầm Hiên mơ màng nghe thấy một thanh âm yếu ớt:
– Hiên… Hiên…. Tỉnh lại….
Trầm Hiên cảm thấy đầu của mình đau dữ dội, một lúc lâu sau mới khôi phục lại được ý thức, xung quanh tối đen, trước ngực của hắn truyền lên từng trận đau đớn, sau đó bỗng nhiên hắn nghe thấy thanh âm của ba hắn:
– Hiên… Hiên…
Trầm Hiên rốt cuộc cũng nhận ra, đè trên người hắn là ba của hắn, máu chảy xuống người Trầm Hiên từng giọt từng giọt đọng lại trên khuôn mặt của hắn.
Trầm Hiên khóc không thành tiếng, mà thực sự hắn cũng không biết mình thốt ra những âm thanh gì:
– Ba, con thật có lỗi… Ba ba… con đúng ra không nên chạy vào… Con đã làm liên luỵ tới ba…
Trầm Hiên cảm thấy mình thật đáng chết, đến lúc này chẳng lẽ hắn còn không hiểu rằng ba của hắn đúng vào lúc bức tường đổ xuống đã lấy thân mình che cho hắn, giúp hắn thoát chết.
– Hiên… Con có bị sao không… Đừng sợ có ba ở đây….
Âm thanh của ba hắn khàn khàn yếu ớt, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
– Ba….
Trầm Hiên không cựa quậy được, nỗi bi thương trong lòng đã dâng đến cực điểm, nước mắt tràn ra, thân thể hắn vì khóc mà không ngừng run rẩy,
Vòng xoáy tối đen bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng hắn.
Không phải Trầm Hiên không sợ chết mà hắn nghĩ rằng mẹ của hắn vì tiền đóng học phí của mình mà bây giờ sống chết không biết thế nào, mà ba của hắn bây giờ đang đè lên người của hắn, thương thế rõ ràng vô cùng nghiêm trọng, cũng chỉ tại mình nhất thời xúc động, mình thật đáng chết.
– Ba, con… con thật có lỗi với ba.. thật có lỗi…
Ba của hắn nghe vậy thì quan hoài hỏi:
– Con không sao chứ, ba là ba của con, ba làm sao có thể bỏ mặc con được chứ?
Ngừng một hồi, ba của hắn lại yếu ớt nói:
– Đứa nhỏ này, con bây giờ có thể đi ra ngoài, nghe ba nói, nhất định con phải sống sót, nhất định phải tìm được em gái con, trong tài khoản của nhà mình còn ít tiền, mật khẩu chính là ngày sinh của con, con sử dụng số tiền đó cho tốt, tiếp tục đi học, phải vượt qua được khó khăn, đây là tâm nguyện của mẹ con. Con bây giờ đã là một người đàn ông, hãy bảo đảm với ba, nuôi dưỡng em gái con thành người, các con phải học xong đại học, để sau này còn có thể nuôi sống chính mình.
– Khụ, khụ, khụ.
Ba của Trầm Hiên ho dữ dội, sau đó dừng một chút rồi nói tiếp:
– Đứa nhỏ này, con nhất định phải kiên cường lên, cho dù từ nay về sau ba mẹ không thể ở bên con, con cũng phải tự lập, mạnh mẽ lên, ngộ nhỡ tình thế quá xấu, con hãy đi đến thành phố X nhờ vả cô mụ, cô mụ năm ngoái vẫn còn thiếu nợ chúng ta 3 vạn tệ, nếu như con không tìm thấy học phí thì hãy lấy ở đấy một ít tiền để đến trường. Hãy đáp ứng ba, chăm sóc em gái cho tốt, nuôi nấng nó thành người…sống một cuộc sống thật vui vẻ…
Âm thanh của ba hắn ngày càng yếu ớt, Trầm Hiên kêu thảm:
– Ba… ba hãy nói chuyện với con, ba sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau đi ra ngoài…
Bỗng nhiên ba hắn kêu lên:
– Tiểu Nga… Tiểu… Nga.. Em đến rồi….
Trầm Hiên bây giờ đau thương hoảng sợ đến nỗi không thể nói thành lời, ba của Trầm Hiên gọi tên mẹ của hắn khiến cho hắn có một cảm thấy một điều gì đó không tốt sắp xảy ra, Trầm Hiên kêu lớn:
– Ba ba, con là Hiên mà… Ba hãy nói chuyện với con đi!
Bàn tay của ba hắn vô lực buông xuống, màn kịch đùa cợt của cuộc sống bây giờ mới thực sự diễn ra.
Thế giới trong khoảnh khắc giống như đã sụp đổ, chỉ con lại một cảnh tượng bi thảm thương tâm.
Đau lòng, tuyệt vọng, xót xa, không gì là không hiện hữu ở đây.
Chỉ còn lại một không gian tĩnh mịch, một màn đêm lạnh lẽo không biên giới bao phủ, không thể tìm thấy một tia sáng nào ở đây. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: