[Dịch] Côn Luân (Mới nhất: Quyển 4 - Q.1 - Chương 11: - Lục hoa diệu thuật
Trong lúc Lương Tiêu ngóng nhìn, A Thuật cùng A Lý Hải Nha đã thúc ngựa vượt lên. A Lý Hải Nha huơ roi ngựa chỉ:
– Kia chính là hai thành Tương Phiền đấy!
Lương Tiêu nói:
– Chỉ là hai tòa thành tầm thường, vì sao công mãi vẫn không hạ được chứ?
A Thuật nói:
– Từ khi đại tướng người Tống là Nhạc Phi thu phục Nhạc Dương đến nay, trong vòng một trăm ba mươi năm qua, người Tống đã khổ tâm trù hoạch cho Tương Phiền. Đến thời của Oa Khoát Đài đại hãn, kể cả những danh tướng lớn cũng phải chắp tay cung kính những trọng binh thủ vệ của Giang Hán. Bọn chúng lại càng dốc thêm quốc lực, nhiều lần mở rộng Tương Dương, không nói đến chuyện thành trì vững chắc, thế gian hiếm thấy, lại thêm binh tốt lương đủ, vũ khí công thủ nhiều đến ba mươi tư khố. Theo như Bá Nhan nguyên soái và Sử Thiên Trạch suy đoán, nếu không thể công phá được tường thành thì gần như Tương Dương có khả năng chống đỡ đến hơn hai mươi năm, nhưng nếu chỉ dựa vào những phương pháp công thành bình thường thì căn bản không thể phá nổi.
Lương Tiêu bảo:
– Nói như vậy, hai bên chỉ có thể lưỡng bại câu thương hay sao?
A Lý Hải Nha thở dài:
– Điều đó cũng không khác biệt lắm. Cách duy nhất hiện tại chỉ có thể là cắt đứt viện trợ của hai thành từ bên ngoài, làm tiêu hao lương thảo và vũ khí tích trữ bên trong. Quân ta sớm đã củng cố được Lộc Môn Sơn, lại bố trí thêm rào cọc tại Quán Tử Sơn, năm rồi đồng loạt tiến kích, đánh bại bọn Tống nhân, xây đài thật vững nơi trung lưu Hán thủy, ngâm bảy khối cự thạch vào nước, dàn thành thủy trận, tại Vạn Sơn, Bách Trượng Sơn, Hổ Đầu Sơn, Hiện Sơn hợp thành một đường, lại xây nơi bờ tây Hán thủy một tòa thành mới. Hiện nay hai thành Tương Phiền, cả đông tây nam bắc, trên thủy trên bộ đều đã bị tuyệt viện cả rồi.
Hắn nói tới đây, lại hướng về A Thuật hỏi:
– Ta trên đường có nghe nói Tống quân đến tiếp viện cho Tương Phiền?
A Thuật gật gật đầu. A Lý Hải Nha cười nói:
– Hơn phân nửa đã bị ngươi giết đến một mảnh giáp cũng không chừa!
A Thuật lạnh nhạt hỏi:
– Phạm Văn Hổ kia là con rể của Cổ Tự Đạo à?
A Lý Hải Nha đáp:
– Đúng vậy!
A Thuật cười lạnh nói:
– Hắn cùng cái tên Hạ Quý kia, chưa đánh đã bỏ chạy mất, thật so với chuột còn lanh lợi hơn. Sao không phái Trương Thế Kiệt và Lý Đình Chi đi chứ? Hại ta uổng công xuất binh cả buổi, lại chẳng có đất dụng võ.
A Lý Hải Nha cười nói:
– Nếu không có cái đám vô dụng này, bọn ta sao có thể dễ dàng vây khốn Tương Dương như thế?
A Thuật lặng im một lúc rồi đáp:
– Nói không sai, người Tống chính là càng ngày càng kém đi. Năm đó tại Hợp Châu, ta còn gặp gỡ được vài tên có đảm khí, hôm nay lại cùng mấy tên vô dụng này đánh nhau, thật khiến người ta nhụt chí mà.
Lời thốt ra ẩn vẻ quạnh hiu.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều tản ra khỏi đại doanh Nguyên quân. A Lý Hải Nha an trí cho Lương Tiêu ở tại trong trướng của mình, gọi tới một đại phu tốt nhất, lại tìm ra được hai nữ tử tòng quân hầu hạ A Tuyết đắp thuốc thay quần áo. A Tuyết da thịt vỡ tóe, máu hòa vào y sam bện lại một chỗ, không thể nào cởi ra, chỉ có thể dùng dao cắt nát rồi dùng từng khối từng khối nước nóng mà làm tan đi khối máu khô cứng ấy.
Nước vừa thấm lên miệng vết thương, A Tuyết nhất thời bật ra tiếng kêu thảm thiết. Lương Tiêu cố nhịn cơn nhói lòng, ôm lấy nàng nhỏ giọng an ủi. A Tuyết sợ hắn lo lắng, đành cắn răng giấu lệ, liều mình chịu đựng. Hai ả Sắc Mục nữ tử kia nhìn thảm trạng khắp người nàng, cũng rơi nước mắt theo, hai tay không ngừng run rẩy, càng làm tăng thêm đau đớn cho A Tuyết. Lương Tiêu đành phải tự mình động thủ xé áo tra thuốc, trong lòng càng hận bọn Vân Thù đến không thể hận hơn được nữa.
Chẳng mấy chốc, bọn người Thổ Thổ Cáp đã đuổi kịp trở về, liếc thấy A Tuyết trong bộ dáng như thế, kinh nộ đan xen, cả thảy đều chửi bới om sòm. Lương Tiêu không muốn mọi người quấy rầy đến A Tuyết bèn đuổi bọn họ ra ngoài trướng, nghiêm mặt nói:
– Bảo các ngươi trị thương tại đại doanh, sao lại không tuân theo mệnh lệnh của ta?
Mọi người ngơ ngác, Thổ Thổ Cáp gạt nước mắt nói:
– Bá Nhan nguyên soái đã đồng ý rồi.
Lương Tiêu nói:
– Lần này bỏ qua, lần sau nếu còn trái lệnh…
Hắn lấy một tay ra dấu, trầm giọng nói:
– Bất kể là ai, đều chém không tha.
Mọi người đồng thanh đáp ứng. Lương Tiêu mới gật đầu nói:
– Các ngươi trong người đều có thương tích, tất cả hãy đi nghỉ ngơi đi, trước khi vết thương lành, không được phép loạn động đấy.
Mọi người chỉ đành tản đi nơi khác. Thổ Thổ Cáp lưu luyến không nỡ rời khỏi, vừa đi được vài bước lại ngoảnh đầu, hướng sang bên này nhìn quanh.
Ngày kế, Lương Tiêu nhờ người mang tro cốt của Triệu San về Hoa Âm, còn bản thân cả ngày bên cạnh A Tuyết, chăm nom cho thương thế của nàng. Đại phu chữa bệnh vốn xuất thân là ngự y, lâu ngày ở trong quân đội, đối với những vết thương về da thịt vô cùng rành rẽ, dùng thuốc khá chính xác. Sau sáu bảy ngày chạy chữa, A Tuyết đã dần dần tỉnh táo, miệng vết thương đã bắt đầu kéo da non, có điều gân cốt cả người còn đau đớn, khó mà rời giường được.
Lương Tiêu liền hao phí tâm tư, nghĩ ra vài câu chuyện vui lúc xưa kể cho nàng nghe, khiến cho A Tuyết hợp ý cười tươi không ngớt, hầu như mọi đớn đau đã quên đi, chỉ cảm thấy nếu như có thể vĩnh viễn được thế này, thì cho dù có bị roi quất thêm nhiều lần nữa cũng không sợ.
Chớp mắt đã qua hơn một tháng, một hôm lính canh truyền lệnh, nói Bá Nhan triệu kiến. Lương Tiêu theo lính canh phía trước đi đến đại trướng của Nguyên soái. Vén lều đi vào, chỉ thấy Bá Nhan hai tay chắp ra sau, đang nhìn lên tấm địa đồ trên tường, nghe Lương Tiêu tiến đến, cũng không quay đầu lại.
Lương Tiêu ngây người cả nửa ngày, dần cảm thấy mất kiên nhẫn, vừa định rút lui, chợt nghe Bá Nhan cười ha hả, quay người bảo:
– Đã lâu không gặp, ngươi lại trở thành một kẻ vội vàng như thế sao?
Hai người vốn xa cách đã lâu mới gặp lại, bốn mắt nhìn nhau, tâm tình phức tạp khó giải. Lương Tiêu nghĩ đến người này chính là đệ tử của Tiêu Thiên Tuyệt liền không khỏi oán hận, nhưng thiết tưởng hắn cũng chính là sư huynh của mẫu thân, lại không khỏi sinh ra chút cảm giác ấm áp.
Bá Nhan cũng nhìn ra tâm ý của hắn bèn chuyển sang chủ đề khác, chỉ lên bức địa đồ trên tường hỏi:
– Lương Tiêu, ngươi có biết đây là gì không?
Lương Tiêu đáp:
– Là bản đồ địa lý núi sông của Đại Tống.
Bá Nhan mỉm cười, ngón tay chỉ lên đất Tương Phiền nói:
– Một khi Tương Phiền bị phá, đại quân của ta lập tức có thể xuôi theo Hán Thủy, mau chóng đổ vào đại giang, băng qua Giang Nam, lướt qua Ngạc Châu rồi sau đó với trăm vạn tàu lớn, xuôi dòng về hướng đông, quét sạch Đại Tống, tiếp lấy Lâm An.
Ngón tay hắn theo đường sông mà di chuyển, dừng lại phía trên Lâm An, thở dài thườn thượt:
– May mà ngươi đã cứu được A Lý Hải Nha trở về, cái này gọi là “Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu”, nếu thiếu đi hắn khác nào đã chặt đứt một cánh tay của ta, ngày sau công diệt Đại Tống có thể sẽ gian nan hơn gấp nhiều lần!
Dứt lời hắn bước dạo hai bước, chắp tay nhìn trời, sắc mặt khi sáng khi tối, tựa như gặp phải một vấn đề thập phần khó xử, rất lâu sau mới quay đầu lại, chăm chú nhìn Lương Tiêu bảo:
– A Thuật vì mến ngươi kiêu dũng đã tiến cử ngươi đến Khâm Sát doanh dưới tay hắn để làm bách phu trưởng, hôm nay ta đã đồng ý, ngươi hãy gắng mà làm cho tốt. Nhớ kỹ, làm một tướng quân giỏi so với luyện võ công cao càng không dễ dàng đâu!
Vừa nói vừa gỡ nhẫn bạch ngọc xuống trao cho hắn, lại tiếp tục nói:
– Ngày sau nếu gặp chuyện khó xử, hãy đến tìm ta, chỉ cần không phạm vào quân kỷ quốc pháp, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Lương Tiêu khuôn ngực nóng ran, hai tay tiếp lấy. Bá Nhan hỏi qua một chút về thương thế bạn bè hắn, lại cảm thấy không có việc gì khác để phân phó, liền lệnh cho hắn trở về, lập tức chuyển đến Khâm Sát doanh.
Lương Tiêu trở lại nơi ở, đem mệnh lệnh của Bá Nhan nói cho A Tuyết nghe, để nàng ở lại trong trướng của A Lý Hải Nha mà dưỡng thương. A Tuyết trong lòng tất nhiên không muốn, nhưng biết quân lệnh như núi, không thể cưỡng lại. Đêm ấy, Lương Tiêu chuyển vào Khâm Sát đại doanh, tiếp nhiệm chức Bách phu trưởng.
Khâm Sát doanh chính là kỵ binh tinh nhuệ nhất trong Nguyên quân, có từ thời cháu của Thành Cát Tư Hãn là Bạt Đô kiến lập Khâm Sát Hãn Quốc, trong đó có những Sắc Mục nhân như Khâm Sát, A Tốc, Oát La Tư, Hung Gia Lợi; sau này cũng có pha tạp chút máu huyết của người Mông Cổ, tóc vàng mắt xanh, từ nhiều nơi hợp lại, tất cả đều nhân cường mã tráng, nhanh nhẹn và hung mãnh dị thường. Lương Tiêu trong đám người Hán cũng được kể như có vóc người cao lớn, nhưng khi đến doanh trung này rồi thì cũng trở nên tầm thường mà thôi.
Tổ phụ của A Thuật là Tốc Bất Đài từng cùng Triết Biệt, Bạt Đô hai lần tây chinh, dương oai Tuyệt vực. Đám binh sĩ trong Khâm Sát doanh này đều rất kính sợ A Thuật nhưng lại xem thường Hán nhân. Trước tiên là vì không thông ngôn ngữ, thứ hai là do dựa theo luật lệ Đại Nguyên, Sắc Mục nhân tuy thấp hơn người Mông Cổ nhưng lại cao hơn Hán nhân, địa vị của họ vì không bằng người Mông Cổ nên thiết tưởng có thể lấy lại thể diện trên mình người Hán, cho nên khi gặp một trọng thần danh tướng như Sử Thiên Trạch cũng không thèm xuống ngựa hành lễ. Thêm vào đó bọn họ tác chiến kiêu dũng, trong ba quân chiếm số đông, dựa vào công lao càng thêm hoành hành bá đạo, chẳng chịu để Hán quân vào mắt.
Lương Tiêu trong bộ dáng của người Hán, lại bị phái đến nơi Khâm Sát doanh này, hơn nữa lại đến với thân phận bách phu trưởng khiến cho bọn binh lính Khâm Sát vô cùng khó chịu, ngấm ngầm thương nghị với nhau tìm cách gây khó dễ cho hắn.
Đến ngày kế, Lương Tiêu theo lệ xuất trướng điểm binh, tù và thổi ba hồi vẫn không thấy một người tới báo. Hắn không rõ nguyên do, trong lòng kinh ngạc: “Bọn họ không nghe hiệu lệnh của ta hay sao? Nếu muốn thi hành quân pháp, thì cứ đem trăm tên gia hỏa này ra chém đầu, nhưng như thế chẳng phải bách phu trưởng ta sẽ trở thành kẻ lạm sát hay sao?”
Cùng lúc này, những đội ngũ tướng sĩ khác đã hoàn thành xong phần huấn luyện buổi sớm, đều kéo đến xem nhiệt náo, vây quanh Lương Tiêu mà chỉ chỉ trỏ trỏ, hi hi cười nhạo, dùng ba cái thứ tiếng xí xô xí xào kêu réo ầm ĩ. Lương Tiêu một mình một bóng đứng giữa nơi ấy, tiến lùi không xong, xấu hổ vô cùng, ngôn ngữ đối phương lại không cách nào nghe hiểu được, cũng chẳng biết vì sao lại thành ra thế này. Im lặng cả nửa ngày, hắn chỉ đành siết quyền nén giận, không nói lời nào trở vào trong trướng.
Khâm Sát tướng lãnh lập tức đem việc này bẩm báo lên A Thuật, kể xấu phóng đại về Lương Tiêu. A Thuật để cho Lương Tiêu vào một địa phương như thế, cố ý muốn làm cho hắn tiêu tan ngạo khí, nghe vậy chỉ cười trừ, nghĩ ngợi rồi nói: “Để xem tiểu tử này xử trí ra sao?”
Ai ngờ tới hai ngày sau, Lương Tiêu vẫn không xuất trướng triệu binh, đám binh sĩ Khâm Sát kia vốn cũng không định đi tập luyện, chỉ thêm mừng rỡ lười nhác ngủ nướng, lũ binh sĩ trong đội ngũ của hắn càng thêm đố kỵ. Những tướng lãnh Khâm Sát khác cũng vô cùng bất mãn, lại đến dưới trướng của A Thuật, nói Lương Tiêu vô dụng, không thể cầm binh.
A Thuật nghe nói Lương Tiêu mãi không lộ diện, cũng cảm thấy kinh ngạc, suy đi nghĩ lại đành để cho chúng tướng lãnh lui xuống, bảo rằng nếu ngày mai mà Lương Tiêu vẫn không có động tĩnh gì thì chính mình sẽ có chủ trương. Chúng tướng nghe lệnh, vui mừng rời đi.
Đến buổi tập sớm ngày thứ ba, Mông Cổ đại doanh tù và thổi vang, các bộ nhân mã đều xuất trướng, nhưng trong doanh của Lương Tiêu vẫn chẳng chút động tĩnh. Chúng quân sĩ sớm nhận được tin tức, quyết tâm đuổi Lương Tiêu đi, người người đều nằm sấp trên giường, rụt đầu trùm chăn say ngủ, những tướng lãnh của các đội ngũ khác đều phái thám tử đi rình trộm, chỉ chờ tới khi buổi luyện tập sáng sớm này trôi qua sẽ lập tức đi bẩm báo cho A Thuật, để hắn đổi tướng.
Hồi hiệu lệnh thứ hai sắp sửa thổi lên, bọn thám tử cực kỳ cao hứng, chỉ đợi ba tiếng lệnh dừng là lập tức đi bẩm báo. Trong lúc ấy bỗng nhiên nghe được tiếng vó ngựa vang lên, hai mươi con tuấn mã hùng hổ xộc vào trong doanh. Lương Tiêu thúc ngựa lên trước, tay cầm một chuỗi dây xích tam trảo thiết câu, thiết liên làm đầu, đâu dính vào cổ trước của sáu con chiến mã, mỗi con chở theo một cái thùng gỗ được bịt kín, chẳng biết chứa đựng thứ gì. Năm người phía sau hắn, tay đều kéo theo thiết câu.
Bọn thám tử còn chưa hiểu đã phát sinh sự tình gì đã thấy Lương Tiêu bắn ra thiết câu móc lên đỉnh lều. Năm người khác y cách làm theo, thiết liên trong tay đều lần lượt ném đi, đem hơn hai mươi đỉnh lều cả thảy móc vào trong.
Lúc này, Lương Tiêu vung roi ngựa lên, sáu người đồng thời quất ngựa. Lũ ngựa đau đớn, chạy như điên về bốn phía. Chẳng mấy chốc, hơn hai mươi đỉnh lều bốc lên khỏi mặt đất. Bọn binh lính Khâm Sát đương ngủ mê ngủ mệt tức thì lộ ra giữa ban ngày, ai nấy dụi dụi mắt, ngơ ngác ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Chợt thấy chiến mã đang lồng lộn, Lương Tiêu mở ra một cái thùng gỗ lớn, nhất thời xú khí ngập trời, trong thùng chính là phân và nước tiểu của người trộn gia súc.
Bọn quân sĩ còn chưa biết ất giáp gì, phân đã nhằm đầu nhằm mặt bọn chúng rải tới, uế vật bắn tung tóe đến từ mọi hướng, bên trong còn có giòi bọ lúc nhúc. Mặt khác năm người theo cách đã định, trong chớp mắt công phu khiến cho Khâm Sát binh sĩ không một ai may mắn thoát khỏi. Bọn quân còn chưa hết ngây ngốc, Lương Tiêu cũng chẳng thèm quay đầu lại, dẫn đám người mau chóng bỏ đi, để lại sau lưng một trăm người, đứng có ngồi có, cả người đầy phân, ngây đơ tại đương trường. Những quân sĩ Khâm Sát khác hay được tin tức đều kéo đến xem, càng làm cho mấy tên quân sĩ này xấu hổ cơ hồ muốn chui xuống đất, mối hận hôm nay dành cho Lương Tiêu khắc sâu đến tận xương tủy.
Đến lúc này, Khâm Sát tướng sĩ không thể không kinh nộ. Bọn họ ở nơi xa xứ, cả người lẫn địa hình đều hoàn toàn không quen biết, đối với nhau cực kỳ đoàn kết để phòng sự khi nhục của ngoại tộc. Một người mà chịu nhục chẳng khác nào lây nhục đến toàn quân. Dưới cơn giận dữ, bọn họ thương mâu đều rút hết cả ra, leo lên tuấn mã truy tìm Lương Tiêu. Ai ngờ kiếm khắp cả doanh, cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, chỉ làm cho cả đại doanh Nguyên quân càng thêm nhốn nháo hơn, thậm chí làm kinh động đến cả Bá Nhan. Bá Nhan lệnh cho A Thuật lập tức xử trí, không để nhiễu loạn lòng quân.
Đám đông Khâm Sát tướng lãnh đang cơn phẫn nộ, tìm đến trướng của A Thuật, yêu cầu nghiêm trị Lương Tiêu. A Thuật chẳng ngờ Lương Tiêu lại áp dụng cái loại biện pháp này, trong lòng có chút tức giận, hối hận đã không nghe lời A Lý Hải Nha, cùng nhau làm tiêu tan đi nhuệ khí của Lương Tiêu. Nhưng hắn đường thời là danh tướng, cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm, bèn đem mọi tội lỗi dùng người tắc trách ấy của Lương Tiêu toàn bộ nhận lãnh về phía mình. Khâm Sát tướng lĩnh đối với A Thuật cực kỳ kính trọng, thấy hắn bảo như vậy, cũng không dám nói gì nữa, chỉ một mực thỉnh cầu điều Lương Tiêu đi nơi khác.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: