[Dịch]Cơn Gió Cuốn Em Đi, Để Tinh Yêu Ở Lại - Sưu tầm - Chương 5: Trớ trêu
Quả đúng như tôi dự đoán,tôi vừa bước chân qua cửa phòng,nhìn thấy tôi cái là hiên Hiên lôi ra xét xử năm canh giờ,thành ra tôi đã xui còn điếc đặc cả hai lỗ tai.Người ta hay nói”Cuộc đời là chuỗi trông gai”nhưng sao tôi thấy câu nói này đối với tôi còn”gai”hơn nhiều!Aiz…số tôi vốn khổ cực quen rồi nhưng thế này thì khổ quá!Cuộc đời tôi đến mai là hết!Thôi thì cố gắng tận hưởng những giây phút cuối cùng tại khuê phòng với mấy chùm nho xanh vậy….Oàm____
_Tiểu…thư!
Hiên Hiên nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận rồi gằn từng tiếng một vào tai tôi.
_Ư hư…ta bít rùi!
Tôi xị mặt mặc khối y phục nặng mấy kí lên người,nói thế thôi chứ nó còn nặng hơn.Cái này gọi là hành xác!Không biết sau này ở trong cung tôi còn phải vác bao nhiêu kí nữa đây….Nhưng mà cái này cũng tốt a—-sau này ăn nhiều cũng ko sợ béo phì—-hí hí…..
_Tiểu thư nhanh lên nào!Lão gia đang đợi đấy!
Hiên Hiên giục tôi.
_Thôi nào!Mới sáng sớm đã nhìn ta bằng bộ mặt ý rồi,coi chừng già sớm đấy!
Tôi hằm hè.
_Tiểu thư đừng có dọa tôi!Có tin tôi cho tiểu thư vào cung một mình ko?
Hiên Hiên cũng chẳng vừa,đè ra đe dọa tôi.
_Uy hiếp!uy hiếp bất hợp pháp!Ko công bằng!…
Tôi mè nheo.
_Thôi đi!Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương đó nữa!Tôi ko mềm lòng dễ vậy đâu!Tốt nhất là sau khi vào cung tiểu thư nên bỏ mấy từ ngữ khó hiểu đó đi,”bất hợp pháp” là cái woái gì zợ?!
Hiên Hiên đưa tay đẩy mặt tôi sang một bên cao giọng nói.
_Quá đáng!
Tôi cáu.
Sau một hồi vật lộn với mớ quần áo,tôi và Hiên Hiên tới sảnh chính bái biệt Lý Diệu Khinh Chương(cho có lễ nghĩa thôi chứ lão đâu phải cha tôi.kiếp này tôi chỉ có một người cha mà thôi!)
_Tiễn đến đây thôi,ta mong con sẽ an toàn vào cung.
Lý Diệu Khinh Chương nắm tay tôi lo lắng nói.
_Phụ thân cứ yên tâm,tiểu nhi sẽ ko sao đâu!
Tôi cười e lệ nói.”Gớm!Tên nào dám cản đường”Vô Địch Quyền Anh”ta chứ?!Chỉ có kẻ nào muốn ăn cháo mới dám làm chuyện xằng bậy!”Tôi tự cao nghĩ nhưng nói thật…tôi muốn có người cản đường.
Thế rồi sau một canh giờ,màn chia tay đẫm lệ kết thúc,tôi lững thững trèo lên kiệu,ngồi ung dung ăn quả lê vừa thủ trên bàn lớn trong phòng ăn.”Chẹp chẹp,kể ra làm con nhà giàu cũng sướng…”tôi đưa mắt nhìn đống đồ xoàng mà tít mắt.Thế rồi kiệu băng qua đường lớn,rồi lại băng qua đường lớn hơn,rồi lại tiếp tục băng qua con đường lớn hơn,cho đến khi băng qua cái cổng thành còn lớn hơn đường lớn.Trước mắt tôi là một khoảng trời rộng lớn tứ phía là tường vói những cung điện nguy nga tráng lệ,đẹp đến mơ hồ…Tôi vừa xuống kiệu là có ngay một đoàn tì nữ xúm lại dẫn đường.Tôi cứ đi,đi mãi mà ko biết điểm dừng ở đâu trong khi chân tôi thì sắp gãy đến nơi rồi!
_Mệt…Mệt quá…
Tôi cúi thấp người thở hổn hển.Khiếp!Đường gì mà dài dữ?!Điệu này chắc tôi chết sớm vì đi bộ hơn là vác mấy bộ y phục nặng mấy kí!
(Miu Kun:Hậu quả của việc lười đi bộ là đây!-.-)
_Mới thế đã kêu mệt rồi!
Hiên Hiên đứng cạnh tôi phàn nàn.
_Thông cảm chút chớ!Đi nhiều quá nên người ta mệt chứ bộ!
Tôi ỉ e.
_Chắn tiểu thư quá đi!
Hiên Hiên lắc đầu ngao ngán.
_Kệ ta!Đi vào thôi!
Tôi bĩu môi rồi lẽo đẽo đi vào yết kiến nhà vua-chính là tên mà tôi phải lấy!Làm thú vui cho hắn thì đúng hơn!Nhưng tôi vừa bước vào,đập vào mắt tôi là khuôn mặt đẹp trai mà đáng ghét của cái tên biến thái”đòi phí “tôi hôm qua.Trạng thái lúc này của tôi là sốc!Sốc tột độ!Cảm giác giống như đâm phải cột điện do vượt tốc độ quá mức cho phép nên bây giờ phải nộp chứng minh thư và lưu giữ xe tạm thời tại đồn chờ ngày được bảo lãnh!Nhưng tôi chắc chắn dù có nộp bao tiền cũng ko thể bảo lãnh cho cuộc đời của tôi sau này khi gặp phải tên này!Ông trời thật tàn nhẫn!Đức mẹ thật tàn nhẫn!Sao lại đưa con vào hoàn cảnh chớ trêu này?!Ú hu hu…………….