[Dịch]Cánh Sen - Sưu tầm - Chương 23: Trên đời này không gì là không thể
– Kakashi sensei…!? _ Naruto cúi xuống gần thầy nhỏ giọng thăm dò nhưng thầy vẫn không hề phản ứng, cậu sợ hãi hô lên:
– Kakashi sensei….
Hasu bước tới ngồi cạnh thầy Kakashi, cô đưa hai ngón cái và trỏ mở rộng vành mắt, chỉ thấy đôi con ngươi co rụt, lòng trắng dày đặc những tơ máu đỏ theo suy luận ban đầu là xuất huyết dưới kết mạc do tập trung quá nhiều chakra sử dụng cho đôi mắt:
– Mọi người yên tâm, không có gì đặc biệt nghiêm trọng. Do thầy dùng Sharingan quá nhiều thôi.
Naruto và Sasuke thở phào nhẹ nhõm, hai người giúp Hasu đưa thầy Kakashi tới nằm thoải mái dưới bóng dâm gốc cây ven đường.
Lum cũng trở lại trên vai Hasu.
– Nheo…. Nheo…
Hasu liếc mắt nhìn nhóc ra hiệu.
– Giúp mommy một chút.
– Dạ. _ Lum vui vẻ gật đầu.
Hội ý thành giao, Hasu tập trung chakra vào lòng hai bàn tay đang đan vào nhau hòa chúng vào làm một với chakra của Lum, đưa tới vị trí hai mắt đang nhắm nghiền của Kakashi sensei. Đôi bàn tay nhỏ nhắn nhắn trắng muốt lúc này phát ra ánh sáng xanh ngọc kỳ diệu, cứ thế đi vào đôi mắt của Kakashi. Đầu óc Hasu cũng không ngừng suy luận:
“Lượng chakra mà Kakashi sensei phải tiêu hao khi sử dụng Sharingan lớn hơn gấp 5 lần so với người sử dụng Sharingan thông thường. Việc này cực kỳ bất lợi cho thầy ấy trong mỗi lần giao chiến. Tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Về lý thuyết là do thầy không phải người gia tộc Uchiha, không có huyết kế giới hạn. Nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Chiếu theo định luật bảo toàn và chuyển hóa năng lượng của bác sĩ Mayer và các nhà khoa học thế kỷ XIX thì lượng chakra dư thừa ấy đã chuyển hóa thành dạng gì, đi đâu?”
Cơ thể Hasu chợt khựng lại, dường như loáng thoáng nhận ra cái gì đó, nhưng lại không bắt lại được, giống như đã nhìn thấy nhưng lại như không phải, nó đến rồi đi rất nhanh làm người ta không nắm chắc. Hai tay cô bé thu lại, cả người rơi vào trầm tư.
– A… Thầy tỉnh rồi. _ Naruto và Sakura vui mừng reo lên.
– Sharingan thật lợi hại, nhưng nó tổn hao nguyên khí quá nhiều. Em không biết là nó tốt hay xấu đây. _ Sakura than thở.
Kakashi sensei ngồi dậy, đầu óc hơi choáng váng, thầy đưa tay phải lên đỡ trán và nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhận ra mình mới ngất cũng chưa lâu. Nếu như với cường độ sử dụng Sharingan như vừa rồi bình thường sẽ phải mất khoảng 2 đến 3 tiếng đồng hồ sau mới có khả năng tỉnh lại, có lẽ phải một tuần sau mới có thể hồi phục, nhưng hiện tại ngoại trừ vừa rồi hơi đau đầu ra thì cả cơ thể cảm thấy cực kỳ sảng khoái giống như sáng sớm ngủ dậy. Thầy nghi hoặc hỏi:
– Thầy xin lỗi. Vừa rồi là…
– Là Hasu truyền chakra cho thầy. _ Sasuke lập tức hiểu ý tiếp lời.
Cơ thể Kakashi thoáng chững lại:
– Hasu? Em là ninja trị thương sao? _ Thầy quay đầu nhìn Hasu bên cạnh mình. Cô nhóc đang thất thần suy nghĩ cái gì đó, không hề nhận ra có người đang nói chuyện với mình.
Sasuke ánh mắt lo lắng, lay nhẹ người Hasu:
– Hasu, Hasu,… Em không sao chứ?
– A…. _ Hasu giật mình, ngước mắt nhìn Sasuke.
– Không sao, em không sao. _ Ngoảnh đầu nhìn xung quanh thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, Kakashi sensei cũng đã tỉnh. Cô bé làm như không có chuyện gì, đứng dậy phủi mông thúc giục mọi người.
– Đi thôi. _ Rồi lại thất thần tiếp tục bước đi.
Nhìn phản ứng kỳ lạ của Hasu, mọi người muốn nói chuyện rồi lại thôi, lục tục đứng dậy lên đường.
Sasuke nhìn chằm chằm bóng lưng Hasu phía trước rồi lại quay đầu đi, cũng bắt đầu lâm vào trầm ngâm tương tự. Lúc này cậu cảm thấy cực kỳ phẫn nộ với bản thân mình. Nếu như việc không thể đối đầu với Zabuza khiến cậu cảm thấy bản thân mình thất bại, thì việc nhìn thấy Hasu có khả năng vượt trội hơn hẳn thì cậu càng hận bản thân mình hơn. Lẽ ra nhận ra được sức mạnh của em ấy phải khiến cậu vui mừng mới đúng, nhưng bản thân cậu lại cảm thấy rất không thoải mái nếu như không muốn nói là khó chịu và ghen tị.
“Tại sao mày lại có những suy nghĩ thối tha như vậy! Mày phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn để bảo vệ em ấy.” _ Sasuke hai tay nắm chặt, giận giữ với chính bản thân mình.
***********************************************
Nhà ông Tazuna, trong phòng khách ngoại trừ Hasu đang ngồi một mình ngoài bờ biển thì tất cả đều tập trung ở đây.
– Kakashi, cậu đã tiêu diệt được một tên ninja rất mạnh. Có lẽ chúng ta sẽ được yên ổn một thời gian. _ Ông Tazuna tay cầm chiếc khăn tắm quàng trên cổ lau mồ hôi trên mặt nói.
Kakashi sensei không hưởng ứng lời ông Tazuna vừa nói, đặt cả bàn tay lên trán suy nghĩ. “Zabuza đã chết rồi nhưng sao mình cứ cảm thấy lo lo. Có vẻ, mình đã quên một vài thứ rất quan trọng.”
– Có chuyện gì vậy thầy? _ Naruto chú ý thấy vẻ mặt khác thường của Kakashi sensei.
– À, ừ, về cậu bé ANBU làng Sương Mù hôm nay… Ninja truy sát được coi như là kẻ mổ xác chết ngay tại chỗ.
– Thế… _ Sakura chưa hiểu ý thầy muốn nói.
– Cậu bé đeo mặt nạ đã làm gì với Zabuza? _ Kakashi sensei hỏi lại.
– Làm sao chúng ta biết được. Cậu ta đã bế Zabuza đi. _ Sakura đáp ngay lại.
– Đúng vậy. Tất cả những gì cậu ta muốn đó là mang đầu Zabuza về như là bằng chứng. Bên cạnh đó, vũ khí mà cậu ta dùng rất đáng ngờ. _ Kakashi tiếp tục dẫn dắt.
– Đó là những chiếc kim dài. _ Sasuke hình dung lại, chợt nhận ra, đôi mắt cậu mở to. – Có lẽ nào?
– Phải, đúng như em vừa nghĩ. _ Kakashi khẳng định lại nghi vấn của cậu là đúng.
– Hả? _ Naruto chống đầu nhìn. Ông Tazuna cũng liền thốt lên nghi vấn trong đầu cậu lúc này.
– Các cháu đang nói chuyện gì vậy?
– Zabuza vẫn còn sống. _ Sasuke đứng khoanh tay, bình tĩnh khẳng định.
– Cái gì……………..? _ Ông Tazuna, Sakura và Naruto ngoạc miệng ra hét lớn, hai mắt trợn tròn.
– Vậy nghĩa là sao? _ Naruto hai tay nắm lại để phía trước đập lên đập xuống trong khoảng không.
– Thầy đã kiểm tra lại là hắn đã chết rồi mà, thầy Kakashi. _ Sakura nôn nóng nhoài người lên phía trước hỏi lại.
– Ta đã kiểm tra. Nhưng hắn dường như chỉ đang hấp hối. Vũ khí mà ninja săn đuổi đó dùng có sức sát thương thấp, trừ khi trúng vào chỗ hiểm. Phần lớn nó chỉ được dùng trong châm cứu. Ninja săn đuổi hiểu biết về cơ thể người rất tốt. Đối với họ việc để cho một người lâm vào trạng thái hấp hối là rất đơn giản.
– Thứ nhất, cậu ta vác cái xác của Zabuza lên mặc dù cái xác của hắn nặng hơn cậu ta. Thứ hai, cậu ta dùng một vũ khí có tỉ lệ chính xác cực cao. Từ những điểm đó có thể thấy cú đánh đó không phải để giết Zabuza mà là để giúp hắn. _ Sasuke đưa ra từng luận điểm rõ ràng và kết luận.
– Chính xác, Sasuke! _ Kakashi nhìn Sasuke bằng ánh mắt tán thưởng. Chỉ mới 12 tuổi nhưng cậu nhóc có đầu óc cực kỳ nhạy bén.
– Có lẽ hai người nghĩ hơi quá rồi. _ Ông Tazuna không cho là đúng.
– Không, khi một ninja cảm thấy điều bất thường, anh ta phải chuẩn bị trước khi quá muộn. Đó là một trong những nguyên tắc “thép” của ninja. _ Kakashi sensei khẳng khái nói.
Sasuke nhìn cái người đang run rầy bên cạnh mình lắc đầu cảm thán “Cậu ta đang hạnh phúc vì biết Zabuza vẫn còn sống. Thật đúng là Naruto!”
– Thầy định sẽ làm gì trước khi quá trễ? Liệu cậu bé đeo mặt nạ kia có phải cũng là kẻ thù của chúng ta? _ Sakura hỏi.
– Thầy đang định huấn luyện cho tất cả mọi người.
– Đợi đã, ngay cả chúng ta luyện tập, nó vẫn chẳng giúp ích được gì. Khi mà thầy – người dùng Sharingan siêu đẳng vẫn chẳng địch lại được hắn. _ Ngoài miệng thì nói vậy còn nội tâm Sakura thì mạnh mẽ chửi thề “Chết tiệt! Thầy tính giết hết bọn em hả????”
– Sakura, ai đã phân tán sự chú ý của Zabuza khi hắn đang đuổi giết Hasu? Ba đứa em đang trưởng thành rất nhanh. Đặc biệt là em Naruto.
– Hả? _ Naruto ngây ra.
– Em lớn nhanh nhất. _ Kakashi sensei híp mắt cười nói.
Naruto khóe môi khẽ nhếch lên vui sướng vì được thầy khen ngợi.
“Dường như cậu ấy đang ngày càng đáng tin cậy, nhưng…” _ Sakura bình luận.
– Thầy rành nghề lắm thầy à. Giờ thì mọi thứ đang trở nên thú vị hơn. _ Naruto giơ hai nắm tay lên không thể không tự sướng. Đúng lúc này cửa phòng đẩy ra:
– Không, không đâu. _ Một cậu nhóc khoảng chừng 8 tuổi bước vào phòng.
– Mày, mày là ai? _ Naruto quay người lại chỉ tay vào cậu nhóc.
– Ồ, Inari, cháu đã ở đâu vậy? _ Ông Tazuna đưa hai tay lên gọi cháu trai của mình.
– Cháu đã về rồi đây, ông ơi… _ Khác với giọng nói không tin tưởng ban nãy, giọng nói non nớt lại vang lên, cậu bé lao vào lòng ông mình ôm chặt.
– Inari, chào mọi người đi. Họ là những ninja đã theo hộ tống ông đó. _ Lúc này mẹ cậu nhóc cũng tiến đến hai tay chống hông người hơi cúi, dạy dỗ cậu nhóc.
– Không sao đâu mà, phải không Inari. _ Ông Tazuna xoa đầu nhóc dỗ dành.
Ánh mắt cậu nhóc hoài nghi nhìn từng người trong đội 7, giống như nhìn thấy được tương lai của bọn họ, nhóc quay sang nói chuyện với mẹ mình:
– Mẹ, họ sắp chết rồi. Không một ai có thể chiến thắng khi chống lại Gatoh.
– Nhóc nói gì? Khủng bố tụi này hả? _ Naruto hét toáng lên.
– Nghe đây, ta là một siêu anh hùng, đang sắp trở thành một Hokage lừng danh. Không biết ai là Gatoh hay chocolat nhưng hắn chẳng phải đối thủ của ta. _ Cậu tiếp tục tự tin khẳng định bản thân và ước mơ của mình.
– Người hùng? Tên ngốc, chẳng thấy có vẻ gì là người hùng cả. _ Nhóc Inari cúi đầu lẩm bẩm, rồi khẳng định sự không tin tưởng của mình làm Naruto điên tiết.
– Á á… Mày nói cái gì? _ Naruto lao về phía trước muốn đánh tên nhóc kia một trận nhưng Sakura đã kịp thời ngăn lại.
– Dừng lại nào.
– Nếu anh không muốn chết thì về nhà đi. _ Cậu nhóc bỏ lại một câu nói rồi quay người bỏ đi.
– Con đi đâu vậy Inari. _ Ông Tazuna gọi với theo lúc này cậu nhóc đã ra tới cửa.
– Con đi ngắm biển. _ Cậu bé kéo của phòng ra, chợt thấy ngay sau cánh cửa một bé gái trạc tuổi cậu, đang nhìn cậu chằm chằm, Inari chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp như cô ấy. Khi mà cậu còn chưa biết phải phản ứng thế nào thì người đó đã nhìn thẳng vào mắt cậu và lạnh nhạt nói:
– Trên đời này không gì là không thể, chỉ là cậu có tin, có dám nghĩ, dám làm nó hay không mà thôi. Những kẻ hay nghi ngờ thường chẳng làm nên tích sự gì cả. _ Dứt lời Hasu lách người lướt qua cậu nhóc, bước thẳng vào nhà.
Nghe ra hàm ý Hasu đang nói mình, Inari căm giận quay người lại phản đối:
– Cậu thì biết cái gì? Nói thì hay lắm, nhưng kẻ yếu luôn thua người có quyền lực. Các người có làm gì cũng không thể chiến thắng được Gatoh.
– Cậu nói đúng. _ Mọi người, ngay cả Inari không ai ngờ Hasu lại trả lời như vậy. Nhưng vài giây sau cô bé lại chậm rãi lên tiếng.
– Vì vậy nên cậu mãi mãi là kẻ thua cuộc.