[Dịch] Bàn Long - Q.41 - Chương 41: Để bài
“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!”
Ma tinh pháo điên cuồng ầm ầm oanh kích, cả Khoa Đức quận thành như một họng súng phun lửa, quang mang đỏ rực chói sáng trong đêm đen.
Ở phía xa, nhóm chỉ huy Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc hai người cũng bị ánh sáng soi rọi khuôn mặt, nhất thời mơ hồ vô định.
“Át chủ bài ư?”
Duy Tư Ba Đặc nhìn Cát Nhĩ Mặc khẽ cười: “Cát Nhĩ Mặc Hồng y đại giáo chủ, ta nghĩ với đám chiến sĩ mệt mỏi của Khoa Đức quận thành này, ngươi cứ cho Thần Thánh quân đoàn của Quang Minh giáo đình các ngươi xuất chiến, vậy tuyệt đối có thể dễ dàng thu được thắng lợi, Phe chúng ta sẽ không cần ra tay nữa.”
Át chủ bài của Quang Minh giáo đình —— Thần Thánh quân đoàn!
Thần Thánh quân đoàn!
Quang Minh giáo đình tại khối khu vực Hỗn loạn chi lĩnh này phải hao phí một lượng lớn nhân lực, vật lực mới gian nan bồi dưỡng được một chi đoàn cực mạnh.
Thần Thánh quân đoàn với tổng cộng ba vạn người.
Trong đó có 5000 người ít nhất cũng có thực lực của thất cấp chiến sĩ, còn lại 2500 người, kẻ yếu nhất cũng là ngũ cấp chiến sĩ. Ở những quân đoàn khác, ngũ cấp chiến sĩ cũng có thể xem như một chiến sĩ tinh anh rồi, có điều trong quân đoàn này thì lại là kẻ yếu nhất.
Phải biết rằng, thất cấp chiến sĩ chỉ tính về lực bật nhảy thôi cũng đã có thể nhảy qua tường thành cao ba mươi thước rồi.
Quân đoàn Át chủ bài như vậy một khi tham gia chiến đấu thì tuyệt đối sẽ trở thành áp đảo. Do đó để bồi dưỡng nên một quân đoàn như vậy là cực kỳ khó khăn, phải hao phí tiền tài còn lớn hơn nhiều so với bồi dưỡng trăm vạn quân đội.
“Nếu Lâm Lôi cùng đám Thánh vực cường giả vi phạm ước định mà trực tiếp rat ay… tiêu diệt át chủ bài ‘Thần Thánh Quân Đoàn’ của chúng ta thì mới oan.” Cát Nhĩ Mặc trong lòng thầm nghĩ. Kỳ thực hắn cũng như Duy Tư Ba Đặc, bọn chúng đều lo lắng Thánh vực cường giả vi phạm ước định mà ra tay can thiệp.
Tỷ như Thánh vực long tộc, tỷ như đám chung cực chiến sĩ của Lâm Lôi.
Những binh lính thông thường đã bị giết tới hơn 10 vạn, song với cơ số dân cư của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình thì có thể dễ dàng chiêu thu lại được, trải qua huấn luyện 1-2 năm nữa là xong. Có điều Thần Thánh quân đoàn… mỗi đời đều phải trải qua biết bao năm tích lũy. Một lần tổn thất, muốn hình thành lại thì không thể dễ dàng cứ bỏ tiền ra là xong được.
“Duy Tư Ba Đặc, ngươi nói giỡn đấy à?” Sắc mặt Cát Nhĩ Mặc trầm xuống.
Duy Tư Ba Đặc lập tức bật cười: “Cát Nhĩ Mặc, đừng nóng. ‘Hắc Ám Quân Đoàn’ của Hắc Ám giáo đình chúng ta cũng sẽ đồng thời xuất phát mà.”
Hắc Ám quân đoàn… lúc trước, Hắc Ám giáo đình vì để đối phó với ‘Thần Thành Quân Đoàn’ mà thành lập ra, thực lực cũng bất phân cao thấp.
Hai quân đoàn đáng sợ.
Mặc dù mỗi bên có 3 vạn, cộng lại là 6 vạn quân song trong mắt bọn họ, giá trị của quân đoàn Át chủ bài này chẳng hề kém hơn so với cả trăm vạn đại quân chút nào.
Trên tường thành, Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người đơn độc theo dõi cuộc chiến của thường nhân ở bên ngoài.
Tại đó, đám chiến sĩ thủ thành đã bị đẩy lui.
“Ở đây không có người.” Binh lính địch quân rõ ràng quan sát khắp nơi cũng chỉ còn có 2 người ở đó mà thôi.
“Mau, giết chết đi.”
Trong trận chiến điên cuồng, đám binh lính này đầu óc cũng nóng lên, thấy nơi nào vắng vẻ thì lập tức bỏ qua, trong khi bọn chúng dọc theo hành lang lao lên thì đã gọi nhau giơ binh khí xông tới chỗ Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người ——
“Phập——“
Chỉ trong nháy mắt, Phong nhận dày đặc đã trải rộng ra… ba tên chiến sĩ đi đầu lập tức hóa thành thịt vụn. Ngay cả bộ phận đang xông lên trên hành lang cũng bị phong nhận cắt thành mảnh vụn. Cảnh này… trong chiến tranh xuất hiện không ít lần. Hai người bọn họ không kẻ nào có thể tới gần.
“Mẹ kiếp, thật phiền toái.” Ba Khắc chửi thầm.
Hắn quay sang Lâm Lôi, song lại thấy Lâm Lôi dường như chẳng hề có cảm giác gì, khiến hắn không khỏi phải lên tiếng hỏi: “Lâm Lôi đại nhân, người cứ nhìn gì vậy?”
“Có gì mà không thể tiếp tục quan sát được chứ?” Lâm Lôi nhìn xuống phía dưới.
“Ồ?” Ba Khắc nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi khẽ cười đáp: “Ta hiện tại đã tương đối hiểu được cách nghĩ của Vũ Thần rồi. Thế tục giới hết thảy cứ để cho nó phát triển tự nhiên. Chiến tranh thì tất nhiên là phải có người chết. Nếu chúng ta không thành lập nên Ba Lỗ Khắc vương quốc thì e rằng trường kỳ chiến loạn, số người chết sẽ lại càng gia tăng.”
Lâm Lôi nhìn bên dưới: “Thế tục giới có quy tắc riêng của thế tục, mà chúng ta cũng có quy tắc riêng của chúng ta!”
“Ước định đó ta sẽ tuân thủ. Kể cả bọn chúng có đuổi đến Ma tinh thạch quáng mạch, đoạt lấy Ma tinh thạch quáng mạch thì ta cũng sẽ không ra tay.” Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Ba Khắc vội vàng hỏi: “Vậy còn vi hình vị diện mà chúng ta phát hiện ra thì sao?”
“Sợ cái gì chứ?”
Lâm Lôi cười xòa: “Căn mật thất đó, nếu không đạt đến cấp độ Thánh vực thì căn bản không thể vào được, Mà Thánh vực cao thủ, bọn chúng liệu có dám tới địa bàn của chúng ta không?” Hiện tại, dưới ánh mắt siêu nhiên quan sát trận chiến này của Lâm Lôi, vô luận là thành hay bại…
Vi hình vị diện mật thất nọ cũng không thể nào xê dịch được.
“Đại nhân nói phải.” Ba Khắc cũng có phần hiểu ra.
Đạt đến Thánh vực, bọn họ đều có được sinh mệnh vĩnh cửu, Đối với những nhân vật siêu nhiên như bọn họ mà nói thì chiến tranh thế tục kỳ thực đã không thuộc về bọn họ nữa rồi. Mặc dù trong lòng đã hiểu, song vô luận là Ba Khắc hay Lâm Lôi thì trong lòng đều có chút chờ đợi ——
Chờ đợi phe mình có thể thắng.
“Không hay rồi.” Sắc mặt Ba Khắc bỗng biến đổi.
Chỉ thấy dưới thành, một lượng lớn tinh anh chiến sĩ đang nhằm về phía chân thành. Dày đặc, tuyệt đối phải đông đến mấy vạn. Đại lượng tinh anh chiến sĩ này tốc độ chạy nhanh đến đáng sợ, thân hình vừa lóe lên là đã vượt qua hai ba mươi thước rồi. E rằng trong vòng chưa đầy một phút, bọn chúng sẽ tới được chân thành.
“Bắn!”
Được tăng cường Ma tinh pháo từ cửa đông chuyển qua, hơn 20 cỗ Ma tinh pháo cơ hồ đồng thời gầm vang, pháo lửa vang rền nhắm thẳng xuống bên dưới.
“Vù!” “Vù!”
Không ít tinh anh chiến sĩ thân thể lập tức xê dịch. Ma tinh pháo tốc độ oanh kích quá nhanh, cho dù đám tinh anh chiến sĩ này thực lực có đáng sợ đến mấy thì cũng chỉ tránh được ra khỏi khu vực trung tâm mà thôi. Cũng có kẻ không may, 2-3 chiến sĩ lập tức tử trận. Còn hầu hết những chiến sĩ khác trong khu vực bị oanh kích thì nhiều lắm cũng chỉ bị thương mà thôi.
Mới chỉ một lượt!
Vừa lúc Ma tinh pháo kết thúc một đợt oanh kích thì đám tinh anh chiến sĩ này đã áp sát thành trì rồi.
“Rất nhiều người, phải có đến mấy vạn. Tại sao lại có nhiều chiến sĩ lợi hại đến như vậy? Rất nhiều kẻ đã đạt đến trình độ thất cấp.” Ba Khắc cũng cảm thấy có phần kinh hãi.
Lâm Lôi cũng chú ý tới một lượng lớn tinh anh chiến sĩ đột nhiên xuất hiện phía dưới thành này. Với nhãn lực của Lâm Lôi và Ba Khắc thì chỉ thoáng chốc là đoán ra được thực lực của đám tinh anh chiến sĩ đông đảo này: “Nhiều thất cấp chiến sĩ như vậy ư? Cũng giống hồi đó khi ta còn ở Thần Thánh đồng minh đã từng trông thấy Vương bài kỵ sĩ đoàn.”
“Đám khủng bố này có lẽ cũng giống như bát đại Vương bài kỵ sĩ đoàn mà Quang Minh giáo đình kiến tạo tại Thần Thánh đồng minh, chắc hẳn là ở Hỗn loạn chi lĩnh cũng kiến thiết ra một nhánh tinh anh quân đoàn.” Lâm Lôi đoán vậy.
Mà sự thật cũng đúng là như thế.
“Vèo!” “Vèo!” “Vèo!” “Vèo!”…
Một lượng lớn chiến sĩ đã từ dưới chân thành trực tiếp lao lên, hơn 30 thước cao mà nhún một cái đã đến nơi rồi. Rất đông chiến sĩ đã xuất hiện trên tường thành. Đám chiến sĩ này mỗi người đều có thực lực của thất cấp chiến sĩ.
“Phập!” Đao kiếm huy vũ, đấu khí mênh mông.
Trên tường thành lập tức một hai vạn thủ thành chiến sĩ bỏ mạng. Đám chiến sĩ thủ thành thực lực cũng là nhị cấp, tam cấp, hiếm lắm thì cũng đến ngũ cấp. Có điều những kẻ lao lên này lại đều là thất cấp chiến sĩ, hơn nữa số lượng phải gần đến 1 vạn tên.
Giết!
Không hề có sự kháng cự! Đồng thời ——
Còn có một lượng lớn chiến sĩ ngũ cấp, lục cấp dọc theo cầu thang mà xông tới.
Mặc dù nói trên tường thành phía nam có thể bố trí gần 10 vạn binh lính, có điều chỉ có khoảng 2-3 vạn người tức thì đối mặt với thất cấp chiến sĩ mà thôi. Chính vì vậy mà đã sớm bị đám ngũ cấp, lục cấp chiến sĩ tàn sát.
“Thất bại rồi.”
Ba Khắc thở dài.
Sự xuất hiện của Thần Thánh quân đoàn, Hắc Ám quân đoàn 6 vạn người đã lập tức tàn sát hơn 10 vạn đại quân trải dọc cầu thang dẫn lên tường thành phía nam. Dọc một đoạn tường thành phía nam hoàn toàn bị chiếm lĩnh, cả đoàn người dày đặc tựa như một tổ kiến cùng tập kích về hướng Khoa Đức quận thành.
Còn tại khu vực của Lâm Lôi, Ba Khắc, rất nhiều chiến sĩ cứ tiến đến là trực tiếp bị vô số phong nhận cắt thành thịt vụn.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Lôi lúc này trực tiếp bay khỏi tường thành.
“Ma tinh pháo này không để cho bọn chúng chiếm chứ?” Ba Khắc hỏi lại, lập tức thân hình hắn chớp động, trên tường thành một đống Ma tinh pháp đã trực tiếp được Ba Khắc thu vào không gian giới chỉ. Đám địch nhân vốn là binh lính bình thường này làm sao có thể chống đỡ với Thánh vực cường giả ‘Ba Khắc’ được?
“Ba Khắc này?” Lâm Lôi lắc đầu cười.
“Tốt rồi.” Ba Khắc bay tới bên cạnh hắn.
Ba Khắc, Lâm Lôi 2 người phóng đi trên khoảng không của Khoa Đức quận thành, chứng kiến rõ ràng những chuyện đang phát sinh ở bên dưới. Ngõa Tỳ rõ ràng đối với việc thành bị chiếm đã có sự chuẩn bị, đại lượng quân đội đều dọc theo cửa tây, cửa bắc mà rút lui ra phía ngoài.
Đồng thời còn có không ít quân đội vẫn còn ở lại trong Khoa Đức quận thành, chuẩn bị chống cự ngăn cản địch nhân truy kích.
Ở phía bắc Khoa Đức quận thành, đại lượng quân đua nhau mà chạy.
Ngõa Tỳ dõi ánh mắt về Khoa Đức quận thành phía xa xa thở dài một tiếng. Hắn đã thất bại. Khi 2 quân đoàn đáng sợ của địch nhân xuất hiện, Ngõa Tỳ biết rằng không thể nào chống trả nổi nữa. Trong đội ngũ 6 vạn quân đó của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình thì có tới một vạn là thất cấp chiến sĩ.
Thất cấp chiến sĩ căn bản là chẳng quản đến trở ngại tường thành.
Loại quân đội biến thái này, sao có thể chống nổi?
“Ngõa Tỳ, thương tâm cái gì chứ?” Cái Tì cũng đứng ở bên cạnh. “Thua thì cũng thua rồi. Lão tử ta hồi đó trong khi còn sống tại Bắc vực 18 công quốc thẳng thua là chuyện bình thường. Đương nhiên,,, thế này thì trong lòng cũng có chút ấm ức.”
Cái Tì cũng bất lực.
Quân đoàn 6 vạn người cùng ập tới, một mình Cái Tì hắn thì liệu có thể giết được mấy người đây? Dù sao đối phương cũng chẳng phải là chạy tới trước mặt để cho hắn giết.
“Như quả ta là Thánh ma đạo thì tốt biết mấy, trực tiếp tung ra một cái hủy diệt cấm kỵ ma pháp là xong.” Cái Tì trong lòng thầm bình phẩm.
Đúng lúc này thì Lâm Lôi, Ba Khắc hai người cũng từ trên không hạ xuống. Bọn họ cũng thấy đám người Cái Tì, Bố Ân, An Khoa, Hắc Sa. Lâm Lôi vừa đáp xuống đã quay sang Ngoã Tỳ hỏi: “Ngõa Tỳ, ngươi an bài bao nhiêu người tiến hành cầm chân, gây trở ngại cho địch nhân?”
“Mười mấy vạn người.”
Ngõa Tỳ hồi đáp. “Chúng ta rút lui tổng cộng gần 15 vạn người đều lành lặn. Về phần hơn 10 vạn người ở lại thì trong đó một nửa là thương binh, còn lại một nửa thì vẫn còn sức chiến đấu. Bọn họ theo sự bố trí… trước tiên là cầm chân, gây trở ngại cho địch nhân trong khoảng một giờ đồng hồ thì tuyệt đối có thể làm được.”
“Một giờ?” Lâm Lôi hỏi lại.
“Đúng, một giờ. Sau một giờ, ta sẽ bố trí người phát ra tên lệnh. Đến lúc đó tất cả binh lính đều sẽ đầu hang.” Ngõa Tỳ cảm thán than vãn. “Chẳng còn cách nào khác. Nếu bắt bọn họ phải nỗ lực chiến đấu thì chỉ khiến cho bọn họ uổng mạng mà thôi.”
Lâm Lôi hiểu ra cũng gật đầu.
Tại vùng Hỗn loạn chi lĩnh này, thua trận đầu hàng là rất bình thường.
“Một giờ là đủ để chúng ta bỏ xa bọn chúng rồi.” Ngõa Tỳ nói.
Xung quanh Ma tinh thạch quáng mạch đã bố trí 20 vạn quân đội, công sự phòng ngự cũng đã được kiến tạo kỹ lưỡng. Buổi sáng đám người Ngõa Tỳ rút lui, buổi chiều 15 vạn quân này đã chạy tới khu vực Ma tinh thạch quáng mạch rồi. Bọn họ vừa đến nơi liền lập tức vào công sự phòng ngự bắt đầu nghỉ ngơi, ăn uống.
Đêm tối trong trướng bồng.
Mấy người Lâm Lôi, Ba Khắc cùng tụ tập lại một chỗ ăn uống, bỗng lúc này có người tiến vào. Người đến hiển nhiên chính là Địch Lỵ Á. Sự xuất hiện của Địch Lỵ Á khiến mọi người dừng đũa, ngay cả đám người Ba Khắc, Cái Tì, Bố Ân cũng đều lập tức vấn an.
“Lâm Lôi, chàng vẫn còn ăn được sao?” Địch Lỵ Á có phần lo lắng.
“Sao vậy?” Lâm Lôi nhìn nàng.
Địch Lỵ Á liền đáp: “Liên quân của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình hiển nhiên sẽ nhanh chóng đánh tới đây. Làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ ư, còn có thể làm sao nữa?” Lâm Lôi bất đắc dĩ lắc đầu. “Địch Lỵ Á, bây giờ đại lượng người đều đang gấp rút khai thác ma tinh thạch, Hiện tại trữ lượng của Ma tinh thạch quáng mạch này chúng ta đã khai thác được hơn ¼ rồi.” Đây cũng là một biện pháp.
Tận lực khai thác.
Đột nhiên ——
“Lão đại.” Bối Bối bất thình lình hiện ra trên bàn ăn. Đôi mắt nhỏ long lanh của nó nhìn chăm chú vào Lâm Lôi. “Đám địch nhân lần này phái nhiều người tới như vậy, lão đại, ta đã dẫn Tái Tư Lặc tới. Để Tái Tư Lặc trực tiếp thi triển cấm kỵ ma pháp ‘Vong Linh Thiên Tai’, một lần gọi về mấy trăm vạn vong linh đại quân tiêu diệt bọn chúng!”
Nhất thời, màn che trướng bồng được vén lên.
Một lão giả khoác hắc sắc trường bào bước vào, gầy như một bộ xương khô, chính là Vong linh Thánh ma đạo ‘Tái Tư Lặc’,
“Lâm Lôi đại nhân, ta lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh người. Chỉ cần người ra lệnh một tiếng,bên ngoài kể cả có trăm vạn đại quân thì cũng chẳng nhằm nhò gì.” Trong đội mắt Tái Tư Lặc bỗng lóe lên một tia lục quang u lãnh. Vong linh đại quân của Tái Tư Lặc không đơn thuần là vong linh bình thường, mà ngay cả cửu cấp vong linh cùng Thánh vực vong linh cũng đều có không ít.
Tiêu diệt đại quân chưa đến trăm vạn người là rất dễ dàng.