[Dịch]Bá Chủ- Sưu tầm - Chương 44: Vật Tay
– Cố lên đội trưởng!
– Mạnh lên, mạnh lên!
– Dùng sức đi, dùng cả thân người!
….
Trác vừa thoát ra đã nghe trong phòng vô cùng huyên náo. Khoảng ba bốn chục người tụ tập lại một chỗ đang hò reo cổ vũ, không biết là cổ vũ cái gì.
Thấy có người quen, Trác ngoắc:
– Có chuyện gì đấy Quang?
Quang là một thành viên chung nhóm với Trác, có nước da hơi ngăm, mái tóc đen xoăn cùng nét vui vẻ tự nhiên trên khuôn mặt khiến người khác vừa nhìn là có hảo cảm, mà quả đúng như thế, tính cách của Quang rất dễ chịu.
Nghe Trác hỏi, Quang tới gần nói:
– Nhóm anh Phú vừa săn được một con boss cấp mười, đánh ra sách kỹ năng cấp vì vậy nhận từ guild kha khá tiền thưởng. Anh ấy tính mời mọi người bữa trưa nhưng tiền có hạn nên bày ra một trò chơi, chỉ cần một thành viên của mỗi nhóm thắng ba lượt thì cả nhóm đó sẽ được mời đi.
Trác ngạc nhiên:
– Trò gì vậy?
Quang đáp ngay:
– Vật tay!
Phải nói thêm nhóm Phú khá may mắn, giết boss đẳng cấp thấp mà rơi ra sách kỹ năng cấp, chắc do ăn ở. Sách kỹ năng cấp khác sách kỹ năng thường ở chỗ muốn học phải có đủ điều kiện yêu cầu kèm theo, sự chênh lệch giữa hai loại không cần phải nói làm gì, nếu xem sách kỹ năng thường như con gà con thì sách kỹ năng cấp là con gà trưởng thành, gà con đấu với gà trưởng thành? Chậc, một phát chết ngay.
Nhưng chỉ có kỹ năng không cũng chưa nói được điều gì, tổng thể sức mạnh của một nhân vật còn tuỳ thuộc vào trang bị và quan trọng nhất là kỹ thuật.
Trác chậc lưỡi nói:
– Kiểu này trưa nay nhóm nào cũng được ăn trưa miễn phí rồi nhỉ!
Quang lắc đầu:
– Cậu mới tới không biết chứ, nhóm anh Phú được mệnh danh là xe tăng của guild, trong game cũng vậy mà ngoài đời cũng thế. Tất cả thành viên của nhóm chuyên về những class nào có lực lượng mạnh, chưa kể ngoài đời tên nào tên nấy khoẻ như trâu, bắp tay của họ phải bằng bắp đùi của mình.
Quang tiếc hận nói tiếp:
– Chỉ tại hồi nhỏ lười ăn ghét sữa, không bây giờ ai cũng phải ngước nhìn mình.
Quang cao khoảng mét sáu, bề ngoài không mập cũng không gầy, đúng trông hơi nhỏ con.
Trác vỗ vai khích lệ:
– Được cái này mất cái kia, chỗ này co thì chỗ khác dài bù lại, lo gì.
Quang như chạm vào nỗi đau, nghiến răng:
– Nhưng chỗ cần dài đó lại không dài mới tức chứ!
Trác thở dài:
– Rồi xong, đời chú chấm dứt từ đây.
Quang bĩu môi:
– Thôi đi pa ơi, của ông được nhiêu mà đòi.
Trác cười đắc ý, hai tay đưa ra chuẩn bị ước lượng chiều dài cùng chiều rộng thì chợt tỉnh táo lại xua tay, nói:
– Đang nói về nhóm anh Phú sao nhảy sang cái này rồi, có gì mình bàn sau, thế nãy giờ có nhóm nào thắng chưa?
Quang cười thầm, cho rằng Trác đang đánh trống lảng nhưng cũng không nói gì, trả lời:
– Chưa có nhóm nào thắng cả, mình đang lại gọi anh Phùng sang thử sức, dù sao anh ấy cũng khoẻ nhất nhóm.
Thấy Quang nói mà mắt cứ nhìn thằng em Trác, Trác dùng đầu gối cũng biết Quang nghĩ gì, dám khinh thường anh à. Việc liên quan đến danh dự đàn ông này không thể làm ngơ, để chút đi wc cho thằng này mở rộng tầm mắt, cho hắn biết thế nào là siêu cấp đại pháo, vô địch thần thương.
– Nhìn cậu cũng có cơ bắp đấy chứ, lại thử luôn không?
Quang để ý thấy Trác không đến nỗi nào, cũng có da có thịt nên hỏi thử.
Trác gật đầu đáp:
– Cơ hội ăn trưa miễn phí dại gì bỏ qua, cứ lên thử cái đã.
Hỏi thì hỏi thế thôi chứ Quang cũng không quá hi vọng, dù sao về mặt thể hình thì Trác thua hẳn so với nhóm anh Phú, có chăng anh Phùng thì may ra.
Phùng vừa thoát ra trò chơi, nghe Quang kể lại thì tin tưởng bừng bừng, vỗ ngực nói:
– Các chú cứ tin ở anh, hôm nay sức khoẻ anh khá dồi dào, chưa kể mấy bữa trở lại anh đang giữ sức để cuối tuần đại chiến với bà xã sắp về, hắc hắc!
Phùng mờ ám nháy mắt.
– Ô, anh Phùng nghỉ rồi à!
– Anh Phùng đến, mấy đứa né ra!
– Cố lên anh Phùng, hơn hai mươi miệng ăn trông cậy hết vào anh đấy!
Phùng nói chung có chút tiếng nói trong guild, chưa kể thân hình lực lưỡng rắn chắc, nên vừa đến lập tức được anh em ủng hộ nhiệt liệt, không chỉ riêng thành viên trong nhóm.
Trác theo sát lách vào. Ở giữa, một chiếc bàn được để sẵn, một người mặc áo thun đen ngồi trước, cánh tay để trên bàn, nhìn qua cũng khá vạm vỡ, đằng sau người này là cả một nhóm gần hai mươi người với cơ bắp rõ ràng.
Nhìn thấy Phùng đến, người này lập tức đứng dậy:
– Anh Phùng!
Phùng ngồi xuống đối diện, cười phất tay:
– Được rồi, ngồi xuống chiến luôn nào!
Người này cười nói:
– Anh cứ đùa, em tự biết lượng sức.
– Hắc, cỡ anh Phùng thì để anh!
Ngay lập tức, một người khác ngồi xuống đối diện Phùng thế cho người trước.
Phùng dựng thẳng tay phải, nói:
– Ra là Kha à, nhớ chú thua anh một lần rồi mà giờ vẫn lên sao!
Kha mặc một chiếc áo sơ mi kiểu, mái tóc đen hất ngược, khuôn mặt hơi vuông, đưa tay nắm lấy tay Phùng, đáp:
– Từ lần thua trước em về đã tăng thêm cường độ tập luyện để phục thù đây.
Ngón cái hai người xen vào, bốn ngón còn lại nắm chặt bàn tay nhau, hai con chuột hiện lên rõ mồn một.
– Thử xem chú có báo được thù không nào!
Người làm trọng tài giữ tay hai người ở vị trí cân bằng, xong hô lớn thả ra:
– Bắt đầu!
Con chuột lập tức căng lên, gân xanh kéo dọc cánh tay hai người.
– Cố lên anh Phùng!
– Hạ nhanh diệt gọn Kha!
“Hự! Hự!”
Chênh lệch hiện rõ ra, Phùng chiếm ưu thế tuyệt đối, dần dần Phùng ép sát tay Kha xuống bàn.
“Rầm”
– Được, anh Phùng ăn rồi!
– Còn hai trận nữa!
Rút tay về thả lỏng, Phùng nói với Kha:
– Chú đúng là mạnh lên không ít.
Kha đứng dậy, buồn bực:
– Anh đừng nói nữa, lần sau em sẽ không thua.
– Hà hà, anh chờ chú!
Thay Kha, một người đàn ông cỡ tuổi Phùng ngồi xuống, khuôn mặt hơi tròn, thân hình không chênh lệch với phùng là bao, khá đô.
– Anh Lô ra rồi!
Phục hồi, đặt tay lên, Phùng khá tự tin nói:
– Lần này cậu phải thua thôi Lô.
– Chưa biết được, dù sao chúng ta cũng ngang ngửa nhau.
Lô cười nắm tay Phùng, rất nhanh hai người vào thế sẵn sàng.
“Hự! Hự!”
Quả đúng như lời Lô, hai người không quá chênh lệch, hai bên ở thế cân bằng.
“Ya!”
Phùng hô lớn, toàn thân dùng sức vật xuống, hạ tay Lô xuống được một khúc.
“Lên!”
Không chịu kém, Lô cũng hô một tiếng vật lại, không chỉ lấy lại thế, Lô còn tăng lực vật tay Phùng xuống, Phùng liền thất thế.
– Không ổn rồi, anh Phùng thua mất!
– Lên lại anh Phùng ơi!
“Rầm”
Lô cười sảng khoái:
– Khà khà, cậu thua! Tối qua ăn hơn ký thịt dê có khác, năng lượng tràn trề!
Phùng rút tay về lắc đầu:
– Kiểu này chắc không ai ăn được bữa trưa của nhóm cậu rồi.
– Ha ha, có lẽ, thôi được rồi, mọi người giải tán đi ăn nào!
Ngay cả Phùng còn thua nên không ai tiếp tục lên thử sức, một người đàn ông đứng sau Lô xua tay nói.
– Vâng, anh Phú!
Vậy ra người này là Phú đội trưởng của nhóm, một thân áo ba lỗ bó sát, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt kiên nghị với màu xanh của bộ râu quai nón mới cạo, người nào không biết nhìn vào còn tưởng đây là huấn luyện viên thể hình không chừng.
– Từ từ đã!
Mọi người chưa kịp tản đi, thì một giọng nói phía sau Phùng vang lên.
Trác chuyển mình lên trước.
– Còn em muốn thử.
Mọi người ngạc nhiên quay lại.
– Không phải là cao thủ mới gia nhập guild chúng ta đây sao?
– Đúng rồi!
– Không phải chứ, nhìn cao thủ cũng đâu có lực lắm đâu!
– Thôi đi pa, biết gì, đây người ta gọi là thu hết lực lượng vào trong từng thớ thịt, mạnh rạng ngời mà không chói loá!
– Bớt chém đi chú, đẹp rạng ngời mà không chói loá mới đúng!
….
Phùng hơi sững sờ rồi đứng dậy nhường chỗ cho Trác, không coi thường, chỉ vỗ vai hắn nói:
– Cố lên, vì hơn hai mươi miệng ăn của nhóm chúng ta.
Tuy tiếp xúc chưa lâu nhưng Phùng cũng có một chút nhận thức về Trác, không phải là một người dễ nóng đầu, rất có suy nghĩ, luôn hành động một cách tự tin chắc chắn nên việc Trác muốn thử sức không phải chỉ là thể hiện hay ra vẻ, có lẽ Trác thật sự đủ sức.
Trác gật đầu:
– Vì bữa trưa miễn phí!
Bên kia, Lô hơi ngạc nhiên, dù sao danh tiếng của Trác trong phòng này ai cũng biết, xuất phát từ ngưỡng mộ đối với cao thủ, Lô không có chút khinh thường hay chế giễu vì Trác không đô con, chưa kể thấy Phùng còn đặt niềm tin vào Trác, Lô hết sức nghiêm túc nhưng nghe Trác nói cũng bật cười:
– Cậu sẽ có cơ hội.
Không rườm rà, hai người vào thế sẵn sàng.
– Bắt đầu!
Lô lập tức dùng toàn lực, không nương tay.
– Không phải đâu, cao thủ mạnh ngang ngửa anh Lô!
– Đấy, tao đã nói mà!
Không chiếm được ưu thế, Lô hét lớn, muốn bộc phát, nhưng như vật với một cây cột đá, Lô kéo liên tục không có hiệu quả.
“Rầm”
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Trác vật tay Lô xuống.
Phú vỗ vai Lô bảo:
– Được rồi, để anh.
Thấy Phú ngồi xuống thế Lô, Trác cảm thấy áp lực, không chỉ là áp lực của một người lớn hơn hắn chục tuổi đặt lên mà còn xen lẫn khí thế cùng chút uy mạnh mẽ của người tập võ.
Phát hiện Trác không có gì thay đổi trước “lực” mình tạo ra, Phú càng thêm để ý, nói:
– Có vẻ cậu cũng tập qua võ thuật nhỉ?
Trác không dấu, đáp:
– Vâng, là võ gia truyền!
Không hỏi thêm, Phú nắm tay Trác, sẵn sàng.
– Ta đấu thử xem!