[Dịch]Bá Chủ- Sưu tầm - Chương 45: Nội Kình
“Nội kình!”
Vừa bắt đầu, Trác cảm giác được một luồng “khí” như có như không tác dụng lên tay hắn. Trác lập tức nhận ra đây là nội kình.
Nội kình, không giống như nội công trong truyện kiếm hiệp hay phim chưởng, nó không có sức phá hoại cũng như lực lượng mạnh kinh khủng, cái gọi là nội kình thực chất là một loại “lực” cũng xem như “khí” sinh ra trong cơ thể sau nhiều năm tập luyện. Dĩ nhiên không phải tập thể dục.
Chỉ luyện võ mới có được nội kình, nhưng các môn võ hiện đại không làm được điều này.
Trừ các chiêu thức võ công đặc trưng của từng hệ phái, luyện võ chủ yếu chia làm hai giai đoạn, giai đoạn đầu là rèn luyện thân thể như da, thịt, tay, chân,… sau đó chuyển sang rèn luyện các bộ phận bên trong như nội tạng,… đến một trình độ nhất định sẽ xuất hiện nội kình, mà để rèn nội tạng đến sinh nội kình chỉ có luyện tập theo công pháp của võ thuật cổ lưu lại mới làm được.
Võ hiện đại chỉ chú ý đến chiêu thức biểu diễn tuy khiến người tập có kỹ năng cùng khoẻ mạnh, trong khi võ thuật cổ ngoài chiêu thức tinh xảo, phức tạp còn kết hợp công pháp, giúp rèn luyện cơ thể từ trong ra ngoài giúp phát triển vượt xa bình thường, hai loại chênh lệch nhau một trời một vực.
Về nội kình, tuy không đến mức biến thái nhưng tác dụng vô cùng lớn. Nó có thể tăng phúc lực lượng toàn thân, chưa kể sau khi sản sinh nội kình cơ thể sẽ xuất hiện biến hoá, tất cả bộ phận đều trở nên dẻo dai, mạnh mẽ, các giác quan cũng linh mẫn, nhanh nhạy hơn rất nhiều. Trong chiêu thức có nội kình thì lực sát thương tăng cao vài cấp, biến ảo linh hoạt, dụng chiêu dễ dàng.
Nhưng nội kình luyện ra dễ sao? Câu trả lời là không, ngoài cố gắng luyện tập còn phải có chút ngộ tính và may mắn. Như gia đình Trác, ba và ông nội hắn luyện nửa đời người mà nội kình ít đến thương cảm, ba hắn bảo nếu có thể tụ ra thì nội kình của họ gộp lại cũng chỉ bằng nửa ngón tay cái.
Trác may mắn hơn, ngộ tính của hắn khá cao, chỉ mất mười năm hắn đã luyện ra nội kình, tiếp tục qua mười năm, nội kình trong cơ thể hắn ước lượng bằng nắm đấm.
Vậy nên khi ra ngoài việc gặp một võ sư có nội kình rất hiếm, trừ bỏ việc khó luyện một phần còn do công pháp võ thuật cổ lưu lại quá ít, muốn luyện cũng không có mà luyện, nên một quyển công pháp gia truyền họ Trần nhà Trác có thể coi như báu vật.
Không ngờ trong guild này lại có một người mang nội kình, Trác khá ngạc nhiên, cảm nhận sơ thì thấy nội kình của Phú không nhiều, được một tia nhỏ mà thôi.
Trác lập tức vận dụng nội kình chống lại, tất nhiên lượng nội kình dùng cũng tương đương với Phú, vậy là đủ.
Cảm nhận được nội kình của Trác, Phú gật đầu nói:
– Cậu khá lắm.
Thấy Phú biểu lộ bình thường, Trác có điều suy nghĩ.
Phú cười cười nói:
– Anh dùng hết sức đây.
Nội kình của Phú như cuốn lấy tay Trác, từ một tia nhỏ ban đầu phút chốc lớn lên gấp năm lần. Lực lượng của Phú lập tức tăng mạnh, Trác dần thất thế.
Nhanh chóng tăng thêm nội kình, Trác đưa cả hai về thế cân bằng. Dù hơn năm lần thì lượng nội kình của Phú không là gì so với Trác, nhất là sau khi xuyên qua, Trác nhận thấy cơ thể hắn đã thay đổi, mỗi lần luyện công nội kình của hắn tăng lên cực nhanh, giờ nội kình của Trác cũng phải bằng quả bóng rổ.
Phú không ngờ Trác lại mạnh đến mức này, đã thế trông có vẻ vẫn chưa dùng hết sức.
Bỗng, Phú cảm thấy một luồng khí xâm nhập vào tay hắn, nội kình của hắn bị đẩy lùi, sức lực dần mất đi. Phú kinh hãi, “Đây… đây là điều khiển kình nhập thể, phải bậc đại sư mới đạt trình độ này!”
– Anh thua, cậu mạnh hơn anh nhiều!
Biết mình không thể thắng, Phú dứt khoát nhận thua.
– Oa, anh Phú nhận thua!
– Không phải chứ, cao thủ mạnh như vậy?
– Anh trọc! Anh trọc! Anh trọc!
Tất cả thành viên nhóm Phùng khoái trá hô to, trưa nay họ được ăn miễn phí rồi.
Trác rút tay lại, cười hắc hắc nói:
– Vậy giờ đi ăn luôn được chứ anh.
Phú cười lớn, đứng dậy vỗ vai Trác nói:
– Đã thế thì đi thôi!
Hơn bốn mươi người tụ cùng một chỗ đi tới tiệm cơm, với nửa nhân số nhìn như lực sĩ chưa kể tên nào tên nấy mặt mũi bặm trợn, quả thật không khác gì một đám giang hồ.
Phùng, Trác, Phú ba người đi chầm chậm ở phía sau, vừa đi vừa đi vừa trò chuyện khá vui vẻ, câu chuyện chủ yếu xoay quanh những vấn đề liên quan đến võ thuật, Phùng nghe thì cực kỳ hướng tới, tỏ vẻ sớm muộn phải đi học võ. Còn Phú, dù hơn Trác chục tuổi nhưng không hề tỏ vẻ ta đây mà ngược lại càng thêm khâm phục, kính nể, rất tranh thủ nhờ Trác chỉ điểm cho vài bí quyết sử dụng nội kình.
Qua trò chuyện với Phú, Trác có thêm cái nhìn về võ thuật ở thế giới này. Chỉ bốn chữ để diễn đạt, đó là cực kỳ phát triển, các công pháp rèn luyện thân thể, tu luyện nội kình ở đây không quá quý giá, số lượng không nhiều cũng không ít, hầu như mỗi môn phái tiếng tăm đều có một bộ công pháp thậm chí là hai, ba, tuy phẩm chất của chúng hơi thấp. Như Phú là đệ tử của phái Nam Việt, ngộ tính cùng thiên phú võ thuật loại khá, học qua hai loại công pháp của phái nhưng gần hai chục năm luyện tập sinh ra nội kình ít thấy tội. Với công pháp gia truyền nhà Trác, hắn chắc chắn phải thuộc loại siêu cấp huyền thoại, khà khà, tự phê chút thôi chứ thật ra được cao cấp là cùng.
– Tới nơi rồi.
Phú chỉ vào tiệm cơm trước mặt.
– Mọi người hôm nay ăn ở đây!
– Nghe rồi anh, anh em vào thôi!
Phú quay sang nói với Trác:
– Trác mới chuyển tới chắc chưa ăn thử đặc sản ở đây nhỉ?
– Chưa anh.
– Để anh giới thiệu cho cậu vài món.
Nói rồi Phú khoác vai Trác đi vào. Tiệm cơm rất rộng và sạch, dưới đất không một miếng đồ ăn rơi vãi nào, cách bài trí tạo cảm giác khá mát mẻ, tường sơn xanh lam nhạt, trong chưng vài chậu cây lớn, bên góc là một cái hồ cá thông vào vườn trong.
Khá nhiều người đến đây ăn, may mắn bọn Trác vẫn tìm đủ chỗ ngồi.
Kêu vài món được coi là đặc sản, rất nhanh, thức ăn được mang ra.
Người phục vụ là một cô gái khá xinh xắn, cao chừng mét sáu lăm, mang bộ đồ hơi rộng, thêm chiếc khăn quấn quanh hông nên khó thấy rõ hết đường cong trên cơ thể nàng, mái tóc đuôi gà buộc cao sau gáy, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là cặp môi hồng phơn phớt khiến thằng nào thằng nấy ngứa ở trong lòng, nhất là vài giọt mồ hôi trên trán càng khiến nàng có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Không khó để thấy ánh mắt nóng bỏng của những thằng độc thân giành cho cô gái.
Mới đầu Trác cũng không chú ý nhưng khi nhìn cô gái, Trác trở nên kinh hãi:
– Em….em…!