[Dịch] Ẩn Sát - Chương 485: Kết cục
Thời gian có lẽ sự lý giải cho tất cả sự tình cờ trên thế giới này, hắn không bao giờ nghĩ hành trình tới châu Âu của mình lại gặp được nhiều chuyện như vậy.
Hắn ở lại châu Âu không nửa tháng, sau đó trở lại Giang Hải, chuẩn bị các công việc có liên quan tới việc mở phòng khám.
Đối với Gia Minh mà nói, phương diện kỹ thuật không có vấn đề gì cả, lấy bằng đương nhiên là dễ nhưng sự tình vụn vặt lại rất nhiều. Nào là phải tìm địa điểm, mua bàn ghế, mua dụng cụ, bố trí hài hòa.
Cũng may là có thời gian, Linh Tĩnh và Sa Sa và Huân, Nhã Hàm, thỉnh thoảng có cả Đông Phương Uyển tới giúp. Gia Minh cứ ngồi ở nơi này cầm truyện tranh đọc.
Phải đến cuối năm phòng khám bệnh mới được bố trí xong, tiếp đo là hôn lễ.
Gia Minh và Linh Tĩnh kết hôn.
Thực ra đây là một việc không quan trọng, thậm chí không mang cả ý nghĩa tượng trưng.
Linh Tĩnh tìm được một công việc ở trong một nhà hàng Tây, nơi này cách không xa với phòng khám của Gia Minh.
Dựa theo ước định như trước, Sa Sa lười nhác không muốn làm y tá, thỉnh thoảng tới cùng Huân để giải trí, nghiên cứu mấy tạp chí xem hình thể của người đàn ông như thế nào mới là lý tưởng.
Bọn họ cũng mua luôn một căn nhà cạnh đó, cho Huân một phòng ngủ, thế giới ba người —— có lúc là bốn người, có lúc nhiều hơn —— cảm giác đúng là không tồi.
Ăn cơm tối xong họ ra ngoài đê biển tản bộ, thỉnh thoảng đi xem phim, khi nào tâm huyết dâng trào Gia Minh cũng mua một bó hoa về tặng, hôm sau thì mang tới cửa phòng khám bán luôn.
Mặc dù là gái đã có chồng, nhưng tính cách đơn thuần ngây thơ của Linh Tĩnh cũng khiến không ít người theo đuổi, Sa Sa và Huân bởi vì có nguyên nhân riêng không bằng được Linh Tĩnh, nhưng đôi khi cũng bị người khác để tâm, đương nhiên nếu như quá đáng thì sẽ có cảnh hay để xem, đây có thể coi là một liều thuốc cho cuộc sống của họ.
Có một khoảng thời gian Linh Tĩnh và Sa Sa muốm tìm cho Huân một bạn trai vừa ý nhưng chẳng ăn thua gì, dựa theo cách nói của Linh Tĩnh, vấn đề này tương đối phức tạp, bởi vì tìm không được nam nhân có thể xứng đôi, cho nên không thể nào làm gì khác được.
Mà người khiến cho các nàng cảm thấy uy hiếp nhất chính là Nhã Hàm, nhưng mà nói uy hiếp cũng không đúng cho lắm, các nàng vẫn là bạn bè, thỉnh thoảng cùng nhau đi ra ngoài mua đồ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghiên cứu sở thích của con gái, mọi người cùng nhau đi ra ngoài du lịch, thậm chí cùng nhau chăm sóc tiểu cô nương Đào Đào.
Con người nếu quá mức thiện lương thì kiểu gì chồng mình cũng bị chia sẻ, chuyện Gia Minh và Nhã Hàm giải quyết như thế nào, vấn đề này tạm thời gác lại, nếu như có người hỏi là có muốn giải quyết không, đáp án đương nhiên là có, nhưng mà lúc nào mới được… nói chung là đợi thời cơ thích hợp…
Thời cơ thích hợp vẫn không tới.
Mùa xuân năm 2005, Linh Tĩnh mang thai, cũng mùa đông năm đó sinh hạ một bé trai khỏe mạnh, những chuyện xa xôi hơn chỉ là cuộc sống mà thôi.
Đương nhiên cũng có nhiều chuyện đang nói.
Cuối năm 2004, Gia Minh gặp lại Mục Thanh Thanh. Nàng và Tiểu Mạnh vì một số chuyện liên quan tới xã hội đen mà quen nhau, năm sau thì thành hôn, tuy rằng Mục Thanh Thanh có chút không tình nguyện, nhưng mà tạm chấp nhận cũng là một loại tình thú.
Đông Phương Lộ thỉnh thoảng đến tìm Gia Minh, có đôi khi lấy thân phận bạn bè, cũng có đôi khi lấy danh nghĩa Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Ngự Thủ Hỉ đã chết. Bùi La Gia vẫn còn tồn tại.
Người xấu đánh người tốt. Người tốt đánh người xấu, chính nghĩa không được rõ ràng cho lắm, nhưng thế giới này vốn là như vậy.
Có một chuyện mà Gia Minh cảm thấy vô cùng phiền não.
Đông Phương Uyển vẫn duy trị sự quan tâm nhiệt tình, không ngừng cung cấp các loại trợ giúp, ví dụ như nàng là người tổ chức du lịch hàng năm, chỉ là đoàn thể không đông như thời học sinh, thậm chí có thể nói, mục đích của nàng là đám người Gia Minh.
Ngoại trừ anh trai và Hứa Nghị Đình thì bao gồm toàn bộ những người bên cạnh Gia Minh, nói tới cũng cổ quái nhưng cũng đành chấp nhận.
Đây chỉ là suy luận, tình hình thế nào chúng ta cũng không biết rõ cho lắm, năm 2004, Gia Minh tới thành phố phụ cận mua dụng cụ cho phòng khám bệnh và nhà mới, vừa lúc Đông Phương Uyển cũng tới nơi này nói chuyện làm ăn, đối phương là một tên xã hội đen tương đối ngang ngược.
Vì vậy khi đôi bên gặp nhau, nàng thuận tiện mời Gia Minh kiêm chức vệ sĩ, kết quả đương nhiên là Gia Minh đánh mấy người, hai người bỏ chạy, tới chợ đêm hì hì ăn vài thứ, Đông Phương Uyển uống rượu say, vậy nên mới có một chuyện đột ngột phát sinh.
“Này, Cố Gia Minh, tớ yêu cậu… Chúng ta lên giường đi…”
Bọn họ uống rượu xong thì quay về khách sạn, dọc đường đi hai người đều làm loạn, tới trước cửa khách sạn, khi Đông Phương Uyển ngồi trên ghế đá hóng gió, nàng bỗng nhiên nói với Gia Minh câu này.
“Uống rượu say rồi à?”
“Tớ nói… Chúng ta lên giường đi!”
Đông Phương Uyển mặc âu phục nói tương đối to, một người đi qua đường dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bọn họ, Gia Minh trợn mắt lườm trở lại, sau đó nhìn Đông Phương Uyển không nói gì.
“Không nghe thấy sao! Tớ yêu cậu!”
Nữ tử đứng lên lắc lư nói:
“Tớ cũng không biết tại sao mình yêu cậu! Dù sao… Dù sao cũng đã muộn rồi, tớ biết cậu đã kết hôn, cũng ở cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa, ngoài ra cậu còn những nữ nhân khác… nhưng tớ không quản điều này, tớ cũng không muốn cậu chịu trách nhiệm, hôm nay tớ muốn lên giường, cậu mà không đi theo… là tớ đi gọi Áp Tử…”
Thanh âm của nàng tương đối lớn, người đi đường đều nhìn sang bên này, Gia Minh trầm mặc chuẩn bị quay đầu trợn mắt lườm mọi người thì Đông Phương Uyển ôm lấy hắn, đem đôi môi dính lấy môi hắn, sau đó đột nhiên che miệng, quay người nôn thốc nôn tháo.
Bọn họ có lên giường với nhau hay không?
Ai mà biết được.
***
Hôm nay, Đông Phương Lộ và Đông Phương Uyển, Tiểu Mạnh và Mục Thanh Thanh tới chơi.
Đông Phương Lộ gần đây không ở Giang Hải, sau khi Ứng Hải Sinh chết, công việc của hắn hầu như đều tập trung ở phía nam, đã bắt đầu chân chính quản lý sản nghiệp của Viêm Hoàng Giác Tỉnh.
Hiện giờ Linh Tĩnh đã mang thai 9 tháng, hắn vất vả lắm mới trở về được muốn qua xem, Mục Thanh Thanh cũng đã mang thai, xin nghỉ đẻ, bởi vì quan hệ của Tiểu Mạnh và Gia Minh nên đôi bên cũng tương đối thân thiết, nàng thường giao lưu kinh nghiệm và tâm đắc với Linh Tĩnh.
Tuy rằng mang thai đã lâu, nhưng không phải là không thể hành động, Linh Tĩnh và Sa Sa đã chuẩn bị việc mua len sợi, nếu tất cả mọi người cùng tập trung một chỗ, thì đương nhiên là phải đi dạo phố với nhau.
Đông Phương Lộ và Tiểu Mạnh lái xe, chuyến đi có tám người, lúc đi tản bộ trên đường phát hiện một tấm biển quảng cáo nói đại minh tinh ở châu Âu Jete sẽ tới Trung Quốc, đồng thời họ còn gặp Nhã Hàm lái xe qua, trong xe còn có Đào Đào, mọi người bắt chuyện chào hỏi lẫn nhau.
“Hôm nay Đào Đào không đi học ư?”
“Cô giáo ôm, vừa lúc chị không có việc nên đón Đào Đào đi chơi, mọi người đi đâu vậy?”
“Mua len sợi…”
Nhã Hàm xuống xe nói chuyện với mọi người, Gia Minh thì đứng ở trước mặt Đào Đào, trước kia hắn cảm thấy đau đầu với trẻ con, nhưng bây giờ đã tương đối dễ dàng giao tiếp, hai cha con trừng mắt nhìn nhau một lúc, sau đó Gia Minh hỏi:
“Muốn ăn cái gì?”
“Kem ly.”
“Ách… Mùa đông ăn kem ly?”
“Mở điều hòa là ăn được mà, mùi vị nó ngon lắm…”
Gia Minh quay đầu lại nhìn Nhã Hàm, Nhã Hàm bĩu môi có chút bất đắc dĩ:
“Ông ngoại chiều nó lắm, mấy hôm trước trở về nhà thấy hai ông cháu đang mở điều hòa ăn kem ly…”
Gia Minh suy nghĩ một chút nói:
“Hay ăn kem ngô nhé.”
Hắn thấy ở bên đường có bán nên quyết định, Đào Đào cũng không thể làm gì khác hơn là gật đầu:
“Dạ.”
“Mọi người có muốn ăn hay không?”
Gia Minh hỏi đám người Linh Tĩnh, sau đó cùng với Đông Phương Lộ và Tiểu Mạnh qua bên kia, hai người đang thảo luận tấm áp-phích, Đông Phương Lộ cau mày:
“Bây giờ thông báo mọi mọi người là tới Trung Quốc học tập ngoại ngữ, công ty nàng tính toán không phải chuyện đùa, không biết ý định là gì, Gia Minh cậu nói xem?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Gia Minh gật đầu nói:
“Có ăn kem ngô không?”
Sau khi hỏi ý kiến, Gia Minh chạy qua con đường đối diện nói: “6 que.” sau đó mỗi tay cầm ba que.
Tiếng động nhốn nháo từ phía sau truyền tới, có người quát lớn:
“Không được nhúc nhích.”
“Không được chạy.”
Gia Minh cầm kem ngô hơi quay đầu lại, thấy một người lưng đeo một cái túi từ trong ngõ hẻm lao tới, trên tay còn có một khẩu súng ngắn tự chế. Đoàn người cả kinh chạy tứ tán, cảnh sát đuổi theo phía sau
Chỉ cần nhìn cũng biết là cướp ngân hàng…
Gia Minh nghĩ như vậy, thấy tên kia lao tới chỗ Gia Minh, họng súng dí vào trán hắn.
“Xoay qua chỗ khác, xoay qua chỗ khác, giơ tay lên —— “
Gia Minh hai tay cầm kem ngô giơ lên, mấy tên cảnh sát dùng súng chỉ sang bên này, lớn tiếng kêu gọi đầu hàng, ở con đường đối diện, Đông Phương Lộ và Tiểu Mạnh đi tới, Sa Sa và Huân kéo đám người Linh Tĩnh bảo các nàng không nên tới gần, Nhã Hàm ôm lấy Đào Đào, Đào Đào khóc ầm ĩ.
“Lui lại, không được tới đây!”
Đông Phương Lộ và Tiểu Mạnh vẫn đi về phía trước, bọn họ giơ tay lên.
“Bình tĩnh, bình tĩnh…”
Tiếng súng 14 năm trước giống như vẫn văng vẳng bên tai, Gia Minh đứng im hồi tưởng, giơ mấy que kem cô lên, bầu không khí khẩn trương, vô số thanh âm quát tháo, cảnh sát, giặc cướp đối thoại với nhau, nước bọt bay tứ phía.
“Bình tĩnh, bình tĩnh…”
Cách đó không xa có người giơ tay lên:
“Ngươi bắt lầm người rồi.”
“Cút hết cho tao —— “
Hắn nghiến răng, lò xo biến hình, bánh răng súng chuyển động, li hợp, lên đạn ——
Cách!
…
…
“Bảo mày bắt lầm người rồi mà…”