[Dịch]Ẩn Đế - Sưu tầm - Chương 146: Vận mệnh
« Phụt – » Cung Trường Nguyệt nặng nề ngã trên mặt đất, sau đó nghiêng đầu phun ra một ngụm máu đen.
Lâu Mạc Bạch chậm rãi thu tay lại, trong mắt lóe lên tia sáng khó lường.
Lúc này, hắn đôt nhiên cảm thấy bàn tay khi nãy đã chưởng nàng có một chút đau đớn. Không biết đau đớn đó là cảm giác thật hay là điềm báo trước.
Cung Trường Nguyệt đặt tay lên ngực, mạnh mẽ nén xuống cảm giác cuồn cuộn trong ngực. Nàng chống một tay lên ngực, có chút khó khăn ngồi dậy, tay kia thì nâng lên lau đi vết máu ở khóe miệng.
Nàng ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Lâu Mạc Bạch ở đối diện, ánh sáng trong mắt không hề ảm đạm chút nào vì bị thương.
Lúc trước Đạo tông và Ma tông đồng tự chọn người quyết đấu để quyết định vận mệnh của Đạo tông. Người đại diện Ma tông dĩ nhiên là Lâu Mạc Bạch, mà bên Đạo tông, sau khi trải qua một hồi bàn bạc đã chọn người ngoài là Cung Trường Nguyệt.
Thật ra cái gọi là bàn bạc, chính là Cung Trường Nguyệt đứng bên cạnh đại trưởng lão và Huyền Hoa chân nhân, nói một câu dứt khoát « Ta đánh », căn bản không hề dùng giọng điệu thương lượng thì đã quyết định chuyện này. Mà đại trưởng lão và Huyền Hoa chân nhân chỉ nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt trao đổi rồi cũng bất đắc dĩ gật đầu.
Vốn những người khác trong Đạo tông vẫn còn phản đối với việc chọn người ngoài xuất chiến, nhưng đại trưởng lão chỉ nói một câu đã khiến bọn họ im lặng –
« Các ngươi có tự tin sẽ đánh thắng hắn không ? »
Không ai lên tiếng.
Ai chẳng biết Lâu chủ Thần lâu công tử Ngọc đã đạt đến cảnh giới đỉnh tông sư, ngay cả Huyền Nhiên chân nhân thực lực thứ hai Đông Minh sơn cũng không phải đối thủ của hắn. Bọn họ cùng lắm chỉ mới bước chân vào cảnh giới tông sư, có người còn chưa đạt được tới tông sư, làm sao đánh thắng hắn được.
Một trưởng lão không phục nói, « Sao không để Huyền Hoa chân nhân ra tay ? »
Trong những người Đạo tông ở đây, thực lực mạnh nhất là Huyền Hoa chân nhân. Thực lực của hắn dừng lại ở đỉnh tông sư đã nhiều năm, sắp bước vào ranh giới đại tông sư, kinh nghiệm phong phú, chỉ sợ Cung Trường Nguyệt cũng không bằng.
« Ta sẽ thua. » Huyền Hoa chân nhân chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói một câu.
Hắn chấp nhận mình không phải đối thủ của Tông chủ Ma tông Lâu Mạc Bạch, cho dù cứng rắn chống lại thì cuối cùng cũng thất bại.
Hắn là một người lý trí, trước khi đánh nhau đã đoán được kết quả, cho nên hắn tuyệt đối không có cơ hội chiến thắng Lâu Mạc Bạch.
Nhưng còn Cung Trường Nguyệt thì phải ? Lúc này trong mắt nàng đều là ý chí chiến đấu, cũng bởi vì loại bốc đồng này nên trận chiến giữa nàng và Lâu Mạc Bạch không thể đoán trước kết quả.
Cho nên Cung Trường Nguyệt là người đại diện tốt nhất cho bọn họ.
Về phần phe cánh, Cung Trường Nguyệt là cứu viện của họ, cũng coi như đứng về phía họ, vậy để nàng ra tay có gì không ổn chứ ?
« Quyết định chưa ? » Ánh mắt Cung Trường Nguyệt tùy ý đảo qua, thản nhiên hỏi.
Đại trưởng lão gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Cung Trường Nguyệt, « Được, kính nhờ ngài. » Hắn lên tiếng vậy mà lại dùng tới kính ngữ !
Ánh mắt hắn sáng rực nhìn Cung Trường Nguyệt, suy nghĩ hiện rõ – Đã làm phiền rồi, Đạo tông bọn ta xin nhờ vào ngươi…
Cung Trường Nguyệt nhìn thấy ánh mắt đại trưởng lão, nhịn không được mà nhíu mày, nàng khẽ mở cánh môi, giọng điệu lạnh như băng, « Không cần nhìn ta như thế, vận mệnh của các ngươi liên quan gì ta. »
Nàng rất quen thuộc với loại ánh mắt đó, trước kia, đại trưởng lão nhà họ Cung cũng dùng ánh mắt này mà nói với nàng, « Nhà họ Cung từ nay về sau phải nhờ vào người. » Sau khi hắn nói những lời này, trên người Cung Trường Nguyệt lập tức đeo lên gông xiềng nặng nề, cũng vì vậy mà mất đi tất cả những thứ thuộc về mình.
Bây giờ nghĩ lại, nàng thật sự rất ghét ánh mắt như thế.
Vận mệnh của nàng, nàng sẽ nắm trong tay, mà vận mệnh của người khác thì không liên quan tới nàng.
Lạnh lùng nói những lời kia xong, Cung Trường Nguyệt phất tay áo xoay người, không muốn nhìn ánh mắt đại trưởng lão nữa. Nàng nhìn Lâu Mạc Bạch vẻ mặt hứng thú ở đối diện, cúi đầu nói một câu, « Ta chỉ là muốn tranh tài với hắn. »
Đời này nàng đã không còn xiềng xích trên người, cũng không có ý muốn làm vua thiên hạ, nàng chỉ mong một cuộc sống có thể làm những gì mình thích.
Mà hiện tại nàng chỉ muốn đánh một trận với nam nhân mạnh mẽ kia, thỏa thích mà chiến đấu.
Về phần thắng thua – chưa tới cuối cùng, ai biết kết quả sẽ thế nào chứ ?
Dứt lời, Cung Trường Nguyệt bước nửa bước về phía Lâu Mạc Bạch.
Nhưng nàng cũng không đoán được, từ lúc nàng lên tiếng bắt đầu trận chiến này, cả nàng và Đạo tông đã bị sợi dây vô hình buộc vào nhau.
Từ nay về sau, vận mệnh hai bên nối liền một chỗ.
Sau đó, Cung Trường Nguyệt và Lâu Mạc Bạch rất nhanh đã ra tay.
Nhưng Cung Trường Nguyệt không ngờ chênh lệch giữa nàng và Lâu Mạc Bạch lại lớn như thế, chỉ mới vài chiêu mà gần như đã dùng hết sức lực của nàng, hơn nữa còn dễ dàng bị hắn đánh trọng thương ngã xuống đất.
« Thật mạnh a. » Nàng nhỏ giọng nói một câu, ý chí trong mắt ngày càng tăng.
Gần như dùng hết toàn lực… Dù sao nàng vẫn chưa thật sự dùng hết sức a !
Cung Trường Nguyệt chậm rãi đứng dậy, động tác thong thả mà ưu nhã, mà cây thương Thương Lộ khí thế chấn động lòng người cũng được nàng gọi về, nắm chặt trong tay.
Cung Trường Nguyệt cầm Thương Lộ, đôi mắt sáng như ngọc.
« Tuy rằng chiêu này có chút miễn cưỡng, nhưng mà… » Nàng ngước mắt lên, nhìn Lâu Mạc Bạch, « Dùng ngươi để thí nghiệm vậy. »
Giọng nói rất nhỏ của nàng vừa dứt, phía sau lưng nàng đột nhiên có ánh sáng nhàn nhạt sáng lên, tại sân đấu không hề có gió mà mái tóc đen của Cung Trường Nguyệt lại bay lượn, giữa vùng ánh sáng trắng nhàn nhạt, một cỗ khí thế giống như có thể phá tan trời đất cũng phóng lên cao.
« Xoẹt… Xoẹt… » Một âm thanh nhỏ tới mức không thể nghe thấy đột nhiên vang lên, lỗ tai Lâu Mạc Bạch nhịn không được mà giật giật.
Đây là… cái gì vậy ?
Trong đầu Lâu Mạc Bạch vừa hiện lên câu hỏi thì ánh sáng sau lưng Cung Trường Nguyệt ngày càng mạnh hơn, cuối cùng bao phủ toàn bộ thân thể của nàng.
Quần áo đen tuyền của nàng không gió mà tung bay, mái tóc đen như mực cũng bay loạn cả lên.
Đồng thời với lúc âm thanh kia xuất hiện, trên mặt nạ của Cung Trường Nguyệt xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Âm thanh liên tục phát ra, vết nứt cũng lan khắp mặt nạ.
« Rắc – »
Trong nháy mắt vết nứt như mạng nhện giăng đầy mặt nạ, mặt nạ bạc cuối cùng cũng vỡ thành từng mảnh nhỏ rơi trên đất, mà gương mặt được nó che đậy cũng lộ ra trong mắt Lâu Mạc Bạch.
Lâu Mạc Bạch hít sâu một hơi, trong mắt là sự ái mộ chấn động không thể tả ! Có lẽ ngay cả hắn cũng không ngờ mình lại có phản ứng mạnh mẽ như thế.
Đó là khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo tới mức nào, cho dù dùng hết từ ngữ ngợi khen trong thiên hạ cũng không đủ, ngược lại những từ đó chỉ làm nền cho khuôn mặt này thôi.
Thật ra vẻ ngoài xinh đẹp không phải là nguyên nhân khiến Lâu Mạc Bạch thật sự chấn động.
Bộ dạng Cung Trường Nguyệt quả thật là xinh đẹp, nhưng so với yêu nghiệt như A Tân hay hồ yêu Thần Diệu, hoặc Lâu Mạc Bạch phong hoa tuyệt đại thì vẫn kém hơn một phần.
Thật sự khiến nàng đẹp hơn tất cả chính là một loại khí thế không thể tả nổi –
Lúc này nàng được ánh sáng trắng bao phủ, có vẻ yêu dị mà lại nghiêm túc, thật sự khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy tim đập nhanh, máu cũng bắt đầu sôi trào lên, trong lòng rung động không nói nên lời.
Lâu Mạc Bạch nhìn Cung Trường Nguyệt, trong mắt không thể nhịn được vẻ si mê nhàn nhạt, hắn hơi nâng tay đặt lên ngực mình, vị trí kia là trái tim của hắn.
Cái cảm giác tim đập nhanh khiến hắn gần như thở không nổi này là gì ?
Lâu Mạc Bạch chỉ cảm thấy nó thật xa lạ.
Nhưng dù sao, hắn cũng không ghét cảm giác đó, thậm chí còn hơi… thích nó.
Lâu Mạc Bạch lặng như băng đã sống yên tĩnh mười mấy năm, rốt cuộc cảm giác được một loại ấm áp xa lạ lại quen thuộc. Cảm giác ấm áp này ngay cả đệ đệ đã thất lạc nhiều năm Lâu Mạc Tiêu cũng chưa từng mang đến cho hắn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.
Tất cả mọi người ở đây, có lẽ chỉ mình Lâu Mạc Bạch đang đối diện Cung Trường Nguyệt mới có cảm giác như vậy. Những người khác tuy cũng rung động khi nhìn thấy khuôn mặt Cung Trường Nguyệt, nhưng cảm nhận nhiều hơn chính là khiếp sợ, bởi vì Cung Trường Nguyệt đang đứng giữa không trung.
Đạp gió cưỡi mây chính là dấu ấn của đại tông sư, chẳng lẽ… chẳng lẽ công tử Ngọc đã đạt trình độ đại tông sư ? Nên nhớ cách đây không lâu, ở thiên hạ võ hội, nàng chỉ vừa đột phá trở thành đỉnh tông sư ! Chỉ mấy ngày ngắn ngủi vậy mà đã đạt đại tông sư !
Bên dưới khu vực Đạo tông, những thành viên tổ tinh anh Thần lâu đi theo Cung Trường Nguyệt đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng, mà ở cách họ không xa, Thần Diệu với dung mạo yêu nghiệt và mái tóc bạc đang dựa vào cây cột cẩm thạch, chăm chú nhìn theo Cung Trường Nguyệt, ngón tay khẽ chạm vào cánh môi mỏng của mình, cúi đầu nhỏ giọng nói những lời mà chỉ hắn mới nghe được –
« Chủ nhân của ta thật đẹp »
Lúc này, bởi vì lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Cung Trường Nguyệt và Lâu Mạc Bạch, nên không ai nhìn thấy vẻ ngoài của Thần Diệu. Nếu có người chú ý tới hắn, chỉ sợ cũng bị kích động đến phun máu mũi !
Rất yêu nghiệt ! Quả nhiên là hồ yêu nổi danh xinh đẹp ! Hơn nữa hắn còn là xích tuyết ngân hồ – hoàng tộc của hồ yêu !
Ở bên kia, đệ tử Đạo tông cũng chấn động, các trưởng lão thì càng không nói ra lời – người ta đã đạp gió cưỡi mây, hiển nhiên là đại tông sư rồi ! Vậy mà lúc trước họ còn ngăn hắn xuất chiến ! Thật sự là… haiz.
Đại trưởng lão và Huyền Hoa chân nhân liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy thắc mắc trong mắt người kia.
« Thật sự là đại tông sư ? » Đại trưởng lão híp mắt hỏi một câu.
Huyền Hoa chân nhân ngẩng đầu nhìn Cung Trường Nguyệt, cuối cùng vẫn lắc đầu.