Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài - Chương 27-28
Lúc Dương Tử Mi quan sát các dãy núi xung quanh thì phát hiện phía bên phải có một mảnh đất được một luồng khí màu vàng nhạt như sương sớm bao quanh. Cô nhìn kỹ một lần nữa thì phát hiện phía sau mảnh đất đó là một dãy núi trùng điệp với hình dáng vuông vức, đó chính là Thương Khố Sơn, rất tốt cho những người làm ăn và kinh doanh, buôn bán.
Hoắc gia là nhà kinh doanh nên huyệt vị kia rất thích hợp với họ. Huyệt vị đó có thể giúp cho việc kinh doanh của họ được thuận lợi, hanh thông hơn, giúp Hoắc Văn Hoa trở thành tỷ phú nổi tiếng sau này, ngoài ra còn có thể che chở cho các thế hệ sau.
Dương Tử Mi dẫn Hắc Văn Hoa và Hoa Thiều Quang đến nơi đó.
Hoa Thiều Quang cầm la bàn đi vòng quanh nơi đó mười mấy vòng, cuối cùng mới bái phục nhìn Dương Tử Mi nói:
– Nơi này, quả nhiên thích hợp nhất!
Hoắc Văn Hoa nghe xong vô cùng vui mừng hỏi:
– Có thật không?
Hoa Thiều Quang gật đầu đáp:
– Nơi này là Thương Khố Sơn, có lợi cho người làm ăn, cô bé nói rất đúng.
– Tốt quá rồi, cám ơn đại sư nhỏ, cám ơn đại sư nhỏ!
Hoắc Văn Hoa xúc động đến nỗi bế Dương Tử Mi lên xoay liền mấy vòng.
Cha của Hoắc Văn Hoa đã từ trần, nếu như không tìm được huyệt vị thích hợp thì chắc chắn Hoắc Văn Hoa sẽ rất lo lắng.
Bây giờ, Dương Tử Mi đã giúp Hoắc Văn Hoa giải quyết vấn đề nan giải trước mắt nên ông đã có thể quay về Hong Kong để chu toàn hậu sự cho cha mình.
– Lôi Chinh, chút nữa hãy về chung với đại sư nhỏ và gửi một trăm ngàn cho gia đình họ để cám ơn.
Hoắc Văn Hoa dặn dò Lôi Chinh.
Một trăm ngàn?
Dương Tử Mi không ngờ là Hoắc Văn Hoa hào phóng như thế, cho cô cả một trăm ngàn. Cô vốn nghĩ Hoắc Văn Hoa nhiều nhất cũng chỉ cho cô một ngàn thôi.
Cô không biết, Hoắc Văn Hoa đã bỏ ra hai trăm ngàn để mời Hoa Thiều Quang đến giúp, thế nên ông cho cô một trăm ngàn so ra cũng không đáng là bao.
Lôi Chinh đưa túi tiền cho Dương Bách, Dương Bách run run đưa tay nhận lấy, suýt chút nữa là ngã xuống ghế.
– Đây là… tiền thật?
Hơn sáu mươi năm qua, Dương Bách chưa từng thấy qua nhiều tiền như thế.
– Dương lão gia, đây là tiền vừa mới rút ra từ ngân hàng, nên chắc chắn là tiền thật rồi.
Lôi Chinh cười nói.
– Sao lại cho tôi nhiều tiền thế?
– Bé Tử Mi đã giúp ông Hoắc một việc rất quan trọng, đây là tiền công ông Hoắc trả cho cô bé, ông hãy nhận lấy.
Lôi Chinh quay sang nhìn Dương Tử Mi đang chơi đùa cùng em gái mình bên cạnh nói.
– Giúp… gì chứ? Các người không phải muốn mua cháu nội của tôi chứ?
Dương Bá vừa nói vừa đưa túi tiền ra, sau đó lắc đầu nói tiếp:
– Tôi tuy nghèo nhưng không phải hạng người đem con cháu mình ra bán.
– Ha ha, không phải đâu, bé Tử Mi đã giúp ông Hoắc tìm được một huyệt vị tốt, ông Hoắc muốn cám ơn cô bé nên mới cho tiền thôi.
Lôi Chinh cười nói tiếp:
– Dương lão gia, ông có một đứa cháu rất giỏi đấy, hãy thương yêu cô bé hơn!
Dương Bách vô cùng kinh ngạc, sau đó quay sang nhìn đứa cháu gái mà trước giờ ông đều nghĩ là đồ vô dụng kia của mình.
Trước đó, Dương Hà cũng đem đến đưa cho ông một ngàn, nói là để cám ơn Dương Tử Mi đã giúp bán được cây Nam Mộc với giá cao. Lúc đó ông đã kinh ngạc lắm rồi, giờ lại có thêm một trăm ngàn nữa, một số tiền lớn đến kinh ngạc!
Đứa cháu này sao đột nhiên lại trở thành phúc tinh vậy?
– Cha ơi, bé con ơi, không xong rồi!
Dương Hà hớt hải chạy vào nhà nói:
– Đại Lý Đầu vừa nhận được điện thoại từ huyện thành nói là anh hai bị xe tông, hiện đang trong bệnh viện.
Dương Tử Mi nghe xong, cô giật bắn người, tim đập thình thịch!
Không phải là cô đã để bùa hộ thân vào túi quần của cha rồi sao? Sao cha cô vẫn không tránh khỏi tai nạn đó?
Dương Bách vẫn chưa hết kinh ngạc vì nhận được quá nhiều tiền thì lại bị tin đó làm chấn động.
Hoàng Tú Lệ đang múc nước ngoài giếng nghe xong giật mình, lảo đảo, nếu như Lôi Chinh không đỡ kịp thì có lẽ đã rơi xuống giếng rồi.
– Ông nội, bà nội, mẹ, mọi người đừng lo lắng quá, cha chỉ bị xe tông gãy chân thôi.
Dương Tử Mi nhớ đến chuyện xảy ra kiếp trước nên vội an ủi mọi người.
– Đúng, đúng, đúng, lúc nãy Đại Lý Đầu cũng nói anh hai chỉ bị tông gãy chân, không nguy hiểm đến tính mạng.
Dương Hà nhìn Dương Tử Mi vẻ sùng bái nói:
– Bé con giỏi quá, chuyện vậy cũng có thể đoán ra được!
Tuy chỉ bị gãy chân nhưng người thân cũng vô cùng đau lòng.
Chương 28: Mua Đất (1)
Ông nội, bà nội cô đã lớn tuổi nên cũng không tiện chăm sóc cha cô, em gái cô thì đang còn bú sữa nên mẹ cô cũng không cách nào rời khỏi nhà được. May là Dương Hà, chú cô, trước nay tình cảm cũng rất tốt với anh trai mình hơn nữa lần này nhờ Dương Tử Mi nên Dương Hà mới có thể kiếm được nhiều tiền vậy, thế nên Dương Hà cũng chủ động vào viện chăm sóc Dương Thanh.
Dương Tử Mi cũng muốn đi theo. Ban đầu, mọi người đều phản đối nói là cô còn quá nhỏ, trong thành phố thì người đông xe đông, sợ cô gặp nguy hiểm, nhưng cuối cùng vì cô kiên quyết đi theo nên cũng đành để Dương Hà dẫn cô theo.
Đến bệnh viện, thấy cha mình tiều tụy nằm trên giường bệnh, chân đang bó bột, Dương Tử Mi vô cùng đau lòng.
– Sao lại dẫn con bé tới đây?
Dương Thanh thấy cô liền trách móc hỏi.
– Anh hai à, anh đừng xem bé con là con nít nữa, nó giỏi lắm đấy. Hôm nay, nó giúp em kiếm được hơn mười ngàn, ngoài ra còn kiếm được cho cả nhà anh một trăm ngàn nữa đấy.
Dương Hà nghe Dương Thanh nói thế vội vã kể “chiến tích” của Dương Tử Mi cho anh mình nghe.
– Dương Hà, em đang đùa đúng không? Một trăm ngàn? Từ trên trời rơi xuống chắc?
Thấy anh mình còn nghi hoặc, Dương Hà bèn kể hết mọi việc diễn ra ở nhà cho Dương Thanh nghe.
Dương Thanh nghe xong liền kinh ngạc nhìn sang Dương Tử Mi.
Dương Thanh không ngờ là hàng ngày cô theo lão đạo trưởng lên núi học mấy thứ mê tín đó lại có thể kiếm được tiền.
Hôm nay, khi đến làm thủ tục chuyển đổi chứng chỉ ở Cục Giáo Dục, cũng vì ông không chuẩn bị sẵn bao lì xì nên đã bị nhân viên trong cục từ chối không cho làm. Do tâm trạng không tốt nên mới bất cẩn bị xe tông gãy chân.
Chiếc xe đó tông người xong bỏ chạy, thế nên ông đang lo không có tiền trả viện phí.
– Cha à, cái quần hôm nay cha mặc đâu rồi?
Dương Tử Mi thấy cha mình đang mặc đồ bệnh nhân, cô liền nhớ đến lá bùa kia nên liền lên tiếng hỏi.
– Hồi sáng lúc ngồi xe, không biết sao quần bị vướng đinh rách, nên lúc xuống xe cha đành phải mua một cái quần mới để thay.
Dương Thanh tiếc rẻ trả lời. Đó là chiếc quần mà ông thích nhất và trân trọng nhất, bởi vì đó là chiếc quần mà ông đã mặc khi kết hôn, ngoài ra đó cũng là chiếc quần tốt nhất mà ông có.
Chả trách cha không tránh được tai nạn này, thì ra là không mang bùa theo bên mình.
– Anh hai à, bây giờ nhà cũng có tiền rồi, anh hãy yên tâm ở đây đi, chờ khi nào chân lành chút rồi về, để tránh sau này không để lại di chứng gì. Giờ em dẫn bé con đi vòng vòng một chút.
– Cẩn thận đó, đừng để con bé lạc mất nhé.
– Trời ơi, em còn sợ người đi lạc là em chứ không phải bé con thông minh này đâu.
Dương Tử Mi vốn muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cha mình nhưng cô cứ thấy âm sát khí trong bệnh viện nặng nề quá. Âm sát khí đó làm cô không thoải mái. Cô cảm thấy dường như trong bệnh viện, đâu đâu cũng có vong hồn lởn vởn nên mới quyết định theo Dương Hà ra ngoài.
– Bé con, chú dẫn con đến công viên chơi chịu không?
Dương Hà hỏi Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi lắc đầu. Cô không có chút hứng thú gì với các công viên của thành phố A. Kiếp trước, không biết đã bao nhiêu đêm cô ngủ bờ ngủ bụi trong các công viên đó.
– Vậy chú dẫn con đi dạo trung tâm mua sắm được không?
– Đi lòng vòng xem là được rồi ạ.
Dương Tử Mi rất muốn xem thành phố A hiện tại và thành phố A của năm 2013 khác nhau thế nào. Hơn nữa, cô muốn mua một căn nhà trong thành phố để người thân của cô có thể dọn đến đây sống. Có lẽ, như vậy mới có thể tránh được nạn kiếp của kiếp trước.
Cô phát hiện, trung tâm của thành phố A vào năm 1992 nằm ở khu phía tây, cũng chính là khu trung tâm cũ sau này còn hiện tại khu trung tâm mới vẫn là một nơi hoang vu, hẻo lánh và chưa phát triển. Ngay cả cao ốc thương mại sang trọng nhất của thành phố sau này bây giờ cũng chỉ là một nơi trồng rau thôi.
– Chú, chủ hỏi dùm con xem nếu mua một miếng đất ở đây thì cần bao nhiêu tiền.
Dương Tử Mi chỉ khu đất mà sau này trở thành cao ốc thương mại kia nói.
– Bé con à, chỗ này hẻo lánh vậy, con mua đất ở đây làm gì?
– Con mua cho mẹ con trồng rau! Hơn nữa, giờ nhà con cũng đã có một trăm ngàn nên con muốn mọi người dọn đến đây ở để cha mẹ con không còn bị mấy người trong thôn bắt nạt nữa.
– Vậy con có thể mua trong khu trung tâm, ở đó một căn nhà cũng chỉ có ba mươi ngàn thôi.
– Chú hỏi dùm con trước đi đã.
Dương Tử Mi không muốn giải thích nhiều với chú mình.
– Thôi được rồi.
Dương Hà cũng không thể đối xử với cô như một đứa trẻ. Dù gì thì hiện giờ, cô nói gì Dương Hà đều cảm thấy đúng. Hơn nữa, với tính cách không an phận của mình, Dương Hà thấy trồng rau ở thành phố dù sao cũng tốt hơn làm ruộng ở nông thôn.