Dễ Thương Cũng Sai Sao - Chuối Chiên Xào - Chương 15 - Cùng đi đón anh
Lạc Đường dụi mắt, ngái ngủ chậm chạp bước xuống nhà.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, đồng hồ chỉ chín giờ sáng, Tô Dương Khiết nhàn hạ ngồi trên sô pha coi ti vi, liếc mắt thấy cục tròn tròn nhỏ nhắn đang lạch bạch đi xuống thì phì cười.
Lạc Đường ậm ừ đi tới trước mặt cô, những lọn tóc nhỏ còn vểnh lên trông hết sức buồn cười, đung đưa qua lại ngốc nghếch.
“Mẹ ơi, anh đâu rồi ạ?”
“Bé cưng, anh đi học rồi.”
Lạc Đường ngơ ngác:”Đi học ạ?”
“Vậy con cũng phải đi thoi! Mau, mau thay đồ!”
Bé hốt hoảng, tưởng rằng hôm nay đi học thật, nghĩ mình đã dậy trễ nên níu quần mẹ muốn thay đồ.
Tô Dương Khiết xoa đầu con trai, cong môi:”Con trai, con không cần đi học. Con vẫn được ở nhà. Chỉ có anh Tinh mới đi học thôi.”
Bé con nghiêng đầu thắc mắc:”Tại sao ạ?”
“Bởi vì con vẫn còn nghỉ hè. Vài ngày nữa con mới đi học.”
“Ô…”
Bé cái hiểu cái không. Ở cái tuổi này, khái niệm nghỉ hè còn chưa ăn vào tiềm thức trẻ con, sự hiểu biết của bé về nghỉ hè chỉ dừng ở mức được ngủ ở nhà mỗi ngày.
Tại sao anh trai phải đi học? Tại sao bé không cần đi học? Tại sao nghỉ hè của bé và anh lại khác nhau?
Lạc Đường rối rắm. Cái đầu nhỏ bù xù lắc qua lắc lại, những cọng tóc vì lăn lộn trong lúc ngủ dựng thẳng lên, góp phần sinh động cho khuôn mặt bé bỏng này.
Tô Dương Khiết âm thầm móc điện thoại chụp một tấm. Chụp xong mới cất đi, chậm rãi đứng dậy, đưa tay đẩy đẩy nhóc con:”Bây giờ thì chúng ta đi đánh răng thay đồ nào. Con có muốn buổi chiều đón anh về không?”
Lạc Đường ngẩng đầu, hớn hở:”Muốn ạ!”
– —-
Lưu Chí Tinh ngày đầu đi học đã trưng gương mặt đen thui cả ngày, khiến những bạn xung quanh có mến mộ vì nhan sắc cũng không dám lại gần làm quen.
Đột nhiên, một thằng nhóc từ trong đám con nít đi ra, cười lộ hàm răng trắng:”Cậu là bạn hồi trước đúng không?”
Lưu Chí Tinh ngẩng đầu, còn chẳng buồn ừ hử gì.
Hoàng Đức Huy chẳng buồn vì bị lơ, ngược lại còn gật gù cảm thán:”Mẹ tớ nói có duyên ắt sẽ gặp lại nhau. Quả nhiên là vậy.”
“Cậu nhớ tớ không? Còn bé thiên sứ hôm ấy đâu rồi á? Bé ấy khỏe không?”
“Khỏe. Cảm ơn đã hỏi thăm.”
Lưu Chí Tinh đáp ngắn gọn. Nếu không phải quen với bé con lâu ngày khiến cho tâm tình cậu đã dịu dàng hơn một chút với người xung quanh, thì còn lâu cậu mới ném ánh mắt cho tên nhóc này, còn trả lời câu hỏi của cậu ta.
“Vậy hả? Vậy thì tốt rồi. Tớ có thể đến nhà cậu chơi để gặp lại bé thiên sứ ấy không?”
Lưu Chí Tinh liếc mắt, khinh thường.:”Tại sao tớ phải cho cậu qua nhà tớ?”
“Còn nữa. Tên em ấy là Lạc Đường. Cậu chỉ được gọi em ấy là Lạc Đường. Ai cho cậu gọi em ấy là bé thiên sứ?”
Bởi vì em ấy thật sự rất giống thiên sứ. Hoàng Đức Huy muốn nói nguyên văn câu này ra, nhưng nhìn đến sắc mặt người nọ, không hiểu sao cậu ta nuốt lại lời nói vào bụng.
Nói gì chứ, đến cả cậu còn chưa nghĩ đến cái biệt danh bé thiên sứ gì đó kia, ai cho cậu ta tự ý đặt biệt danh? Lưu Chí Tinh nghĩ.
Cục bột nhỏ chỉ có thể là cục bột nhỏ thôi, không phải là thiên sứ gì cả.
Những bạn khác quan sát đối thoại của hai người họ nãy giờ, thấy có người bắt chuyện với bạn nam lạnh lùng này, mà bạn nam lạnh lùng cũng không lạnh lùng lắm, nên nhiều đứa hăm hở đến làm quen theo.
“Cậu có muốn làm bạn với tớ không?”
“Tớ tên Nhi Nhi. Chíp là tên nhà của tớ. Cậu muốn gọi tên nào cũng được.”
“Bạn tên gì vậy? Mẹ tớ hay gọi tớ là chích chòe á.”
“Năm ngoái tớ học trường mầm non Sao Băng nha. Năm ngoái cậu học trường nào?”
“Cậu nói tên của cậu đi. Tớ cho phép cậu làm bạn tớ.”
“….”
Cả đám như bầy ong vỡ tổ, nhưng chỉ đứng vây quanh bàn học của một mình Lưu Chí Tinh. Như một hiệu ứng đám đông điển hình, ngày càng nhiều bạn nhỏ tò mò vây lại, chật cứng đến mức đá người đầu tiên nói chuyện với cậu là Hoàng Đức Huy ra ngoài.
Hoàng Đức Huy ngơ ngác:”?”
Lưu Chí Tinh:”….”
Hai nắm tay nhỏ âm thầm siết chặt dưới bàn, kìm nén cảm giác khó chịu mãnh liệt xuống, cố gắng bày tỏ vẻ mặt bình thản của một thiếu gia.
Mẹ đã dặn không được bạo lực trên trường, cục bột nhỏ đã nói không thích đánh nhau. Nên cậu sẽ không đánh ai hết.
Lưu Chí Tinh kéo khóe miệng:” Tớ tên là Lưu Chí Tinh.”
Giới thiệu vậy đủ rồi nhỉ? Đủ rồi thì mau đi ra hết đi, đi càng xa càng tốt, đứng ở đây che hết oxi cho cậu thở rồi.
“Cậu tên Lưu Chí Tinh hả? Tên đẹp quá.”
“Ôi chao, tớ cũng có bạn tên Tinh nè. Trùng hợp!”
“Mặt cậu đẹp quá, tên cũng đẹp nữa. Mẹ tớ nói mấy người như vậy dễ thành tài lắm.”
“Tớ biết tên cậu rồi, cậu cũng biết tên tớ. Vậy là từ nay chúng ta là bạn rồi!”
“…..”
Lưu Chí Tinh:”…..”
Nói nhiều quá.
Cục bột nhỏ ở nhà thi thoảng cũng nói nhiều. Nhưng khi so sánh, cậu vẫn thích nghe bé con lải nhải bên tai mình còn hơn mấy đứa nhóc này.
Không biết vì sao, nhưng bé con nói câu nào cũng mềm mại ngọt ngào, như viên kẹo dâu bán ngoài tiệm, làn da trắng nõn, đụng vào đã tay, đặc biệt còn siêu siêu thơm.
Lưu Chí Tinh âm thầm ghét bỏ nhóm bạn mới loi nhoi này. Coi như mình đang chơi với mấy chú heo ở ngoài đồng như khi đi du lịch.
Cuối cùng, giờ ra về cũng tới. Vì hôm nay là ngày đầu tiên, đám trẻ con lên chỉ việc làm quen với nhau và phần ăn trưa ở trường, làm quen chỗ ngủ, còn lại không cần học gì.
Lưu Chí Tinh chán nản đi dưới sân trường, bên cạnh có thêm một tên nhóc cứ ríu rít bên tai. Hoàng Đức Huy chốc chốc là hỏi có thể đi thăm bé thiên sứ không, bé thiên sứ ở đâu, hai người ở cùng nhau hả, sao không thấy bé thiên sứ trong trường.
Hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời cảnh cáo của cậu buổi sáng.
Lưu Chí Tinh ghét bỏ che lỗ tai, giương mắt lên phía trước, bỗng nhiên thấy thứ gì, đôi mắt mở to mười phần vui vẻ, vội vàng chạy đến trước.
Hoàng Đức Huy chưa kịp định hình, còn chưa kịp hỏi bé thiên sứ mấy tuổi, thích ăn món gì.
Cậu ta chạy theo bạn mới, phát hiện mình đúng là cầu được ước thấy.
“Bé thiên sứ!”
Lạc Đường:”?”
Lạc Đường khó hiểu ngó ra. Hôm nay bé đã được mẹ tắm rửa trước khi đón anh trai, được mặc một bộ yếm màu nâu, phía trên in hình mặt gấu cười toe toét, sau lưng áo thun màu vàng còn gắn mũ có tai gấu.
Đôi mắt trong veo nâu sẫm cùng với mái tóc vàng nhạt, hôm nay bé đã thật sự hóa thân thành một chú gấu con đáng yêu.
Hai tay bé con nắm tay anh trai, đôi mắt long lanh thì nhìn sang hướng cậu bạn lạ hoắt kia.
Hoàng Đức Huy vui vẻ, phấn khích nhìn bé thiên sứ trước mặt, nhìn ngắm một hồi mới mở miệng:”Em nhớ anh không?”