Đệ nhất thiên hạ - Nhị Lạc (full) - Chương 13 Cuộc gọi được kết nối...
Lâm Kiên trốn khỏi bệnh viện rồi bắt taxi về nhà, vẫn chưa quá muộn. Từ trên lầu truyền đến tiếng Hạ Thiên Trúc dọn dẹp sau khi thức dậy, Lâm Kiên đặt đồ ăn trong tay lên bàn ăn, bước lên cầu thang chuẩn bị đi tắm một cái rồi ngồi thiền đả tọa xong mới xuống ăn sáng.
Tới bây giờ hắn vẫn không thể hiểu được não của nữ bác sĩ có một bên mặt xinh đẹp và bộ ngực lớn đó có vấn đề gì không, rõ ràng hắn đụng trúng cô rồi còn chạm ngực cô vậy mà cô còn đưa cho hắn bữa sáng?
Hắn vừa tắm vừa muốn phàn nàn một chút, không gian phòng tắm quá nhỏ. Trước đây mỗi buổi sáng hắn đều đến dưới thác nước trên núi để tắm. Hắn vừa tắm vừa có thể thò tay mò bắt hai con cá chép lớn mập mạp, không cần cho vào nồi hầm, chỉ cần lên bờ nhóm lửa, rắc một ít muối rồi nướng…
Ùng ục!
Lâm Kiên liếm liếm khóe miệng, còn đang ngồi thiền đả tọa mà bụng đã réo inh ỏi, cá chép mập nướng củi thì không có rồi, bánh mì kẹp ở tầng dưới chắc cũng khá ngon.
Trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhớ tới cảm giác chạm vào ngực nữ bác sĩ…
Thật… Lớn!
Nhưng mà lúc đó không phải hắn cố ý sờ người ta, mà là do quá vội, muốn giúp nữ bác sĩ lau áo, nếu về sau ngày nào cũng gặp loại chuyện này thì tốt rồi, ít nhất có thể giải quyết được bữa sáng, không cần suy nghĩ sáng nay ăn gì.
Đêm qua Hạ Thiên Trúc thức khuya, cô không hài lòng với kế hoạch của một dự án nên đã sửa suốt đêm, sau khi thức dậy dọn dẹp, cô trang điểm nhẹ rồi mặc một bộ đồng phục màu hồng.
Màu hồng là màu được phụ nữ yêu thích nhưng cũng là màu khó kiểm soát nhất, nếu không có ngoại hình và nhan sắc từ tám mươi lăm điểm trở lên thì tốt nhất đừng chọn nó. Màu hồng cũng rất kén tuổi, nếu tuổi tác hơi lớn thì sẽ có vẻ cưa sừng làm nghé, còn tuổi tác quá nhỏ thì lại không nâng được khí chất.
Nhưng bộ trang phục này mặc trên người Hạ Thiên Trúc thì tuyệt đối là đạt tới đỉnh cao nhân sinh.
Xét về giá trị nhan sắc thì Hạ Thiên Trúc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cô mà xếp thứ hai ở thành phố Thiên Châu này thì ai dám nhận mình đứng nhất?
Xét về vóc dáng, có thể nói đây là dáng người hoàn mỹ của phụ nữ phương Đông, không thừa một điểm, không thiếu một phân, ngay cả những người mẫu sải bước trên sàn diễn quốc tế cũng chưa chắc hoàn mỹ bằng.
Ùng ục…
Khi đi xuống cầu thang, bụng của vị tổng giám đốc xinh đẹp kêu lên một tiếng, âm thanh không lớn nhưng lại nhắc nhở cô rằng đêm qua thức khuya đã đói mà cô lười gọi thức ăn giao tới, trong tủ lạnh cũng không có gì để ăn, cộng thêm cô quá buồn ngủ, vừa nằm xuống giường đã ngủ.
Đói bụng, nhưng sáng nay ăn gì đây?
Không biết bắt đầu từ khi nào, Hạ Thiên Trúc luôn phiền não vì những chuyện như vậy.
Cô đã rời nhà dọn ra ngoài sống một mình từ rất sớm, đối với đồ ăn bên ngoài cũng đã ăn đến ngán. Toàn bộ nhà hàng ở thành phố Thiên Châu này, chỉ cần có danh tiếng tốt cô gần như đã ghé qua hết rồi. Có lẽ ăn đồ ăn ngoài một thời gian dài sẽ dần dần có ảo giác đồ ăn bên ngoài chỉ có một loại hương vị. Cho nên, đối với cô, chuyện hôm nay ăn gì là một vấn đề rất khó, còn khó khăn hơn những vấn đề gặp phải trong công việc.
Hử?
Hạ Thiên Trúc đi tới tủ lạnh để lấy nước uống, nhìn thoáng qua bàn ăn thì thấy bánh và sữa để trên bàn, hình như đã lâu rồi cô không ăn bánh uống sữa.
Hắn mua cho cô à? Hừ, không nghĩ tới tên này cũng có thể giải quyết vấn đề giúp cô, nhưng mà cũng không có gì phải ngạc nhiên. Lương tháng năm trăm nghìn cộng thêm phúc lợi một triệu của bà chủ, nhìn toàn bộ thành phố Thiên Châu này không tìm ra nổi người thứ hai. Có được may mắn cỡ này thì đương nhiên hắn phải chạy theo nịnh bợ lấy lòng cô rồi!
Nhưng hắn cho rằng chỉ với một bữa ăn sáng là có thể mua chuộc cô, để cô có ấn tượng tốt với hắn sao? Làm gì có khả năng cô sẽ tha thứ cho tên khốn nạn như hắn, hôm qua còn dám nhìn cô thay quần áo trong bệnh viện!
Hạ Thiên Trúc tức giận quơ quơ nắm tay nhỏ, bộ dạng cực kỳ đáng yêu. Nếu nhân viên trong công ty cô nhìn thấy cảnh này thì sẽ giật nảy cả người, nữ tổng giám đốc bình thường lạnh lùng như núi băng mà cũng có dáng vẻ xinh xắn đáng yêu như thế này?
Tôi không có thèm bánh và sữa của anh!
Ùng ục…
Miệng rất bướng bỉnh nhưng dạ dày rất thành thật, Hạ Thiên Trúc vừa quay đầu qua thì bụng cô đã kêu lên.
Nhìn lại bánh và sữa trên bàn, sức hấp dẫn tăng vọt.
Ăn thì ăn, gì chứ, tôi trả lương cho anh ta tận năm trăm nghìn một tháng, ăn của anh ta một miếng bánh thì thế nào!
“Này, cô đang làm gì thế?”
Lâm Kiên đả tọa xong thì bụng đã sôi ùng ục, đang định xuống lầu ăn sáng thì nhìn thấy Hạ Thiên Trúc nhắm tới bánh của hắn, tay cô đã chạm vào túi đựng bánh.
Mặt Hạ Thiên Trúc lập tức đỏ lên, sao lại xuất hiện đúng lúc này! Cái đồ không biết quy tắc, không hiểu lễ nghi cơ bản khi đưa đồ cho người khác!
Bàn tay đã nắm lấy đỉnh túi bánh, Hạ Thiên Trúc quyết định một là không làm còn đã làm thì dứt khoát làm cho xong, trực tiếp cầm lấy rồi quay đầu lại với vẻ mặt lạnh lùng và nói:
“Anh đã có lòng thì tôi nhận, nhưng điều này không có nghĩa là tôi tha thứ cho hành vi lưu manh của anh ngày hôm qua, cũng sẽ không tăng thêm bất kỳ ấn tượng nào về anh trong lòng tôi.”
… Gì?
Vẻ mặt Lâm Kiên mờ mịt, bữa sáng này là hắn tự thân vận động có được, Hạ Thiên Trúc làm vậy là đang cướp đúng không?
“Về sau anh đừng có làm mấy chuyện vụn vặt này nữa.” Hạ Thiên Trúc đi tới cửa rồi quay đầu lại nói thêm.
Đậu xanh rau má…
Lâm Kiên cố gắng kiềm chế xúc động ma quỷ trong lòng, nếu không phải thấy cô là con gái, bộ dáng còn xinh đẹp như vậy, lại còn là vị hôn thê của hắn, thử đổi lại là người khác xem, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp ném đối phương ra ngoài cửa sổ.
Hạ Thiên Trúc đứng ở cửa biệt thự nhưng không thấy Đường Mạn Mạn đến đón, cô giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian. Đường Mạn Mạn chưa bao giờ đến trễ, cô cầm điện thoại di động lên gọi điện hỏi, nhưng điện thoại reo rất lâu cũng không có ai trả lời.
Kể từ lần trước Hạ Thiên Trúc ngất xỉu, Đường Mạn Mạn hàng ngày đều chịu trách nhiệm đưa đón cô đi làm.
Thấy đã sắp tới thời gian bắt đầu cuộc họp, Hạ Thiên Trúc tự mình đi đến gara, một lúc sau, một chiếc coupe màu đỏ lái ra khỏi khu biệt thự.
Dừng đèn xanh đèn đỏ,
Hạ Thiên Trúc lấy bánh kẹp ra cắn một miếng, vốn đang lơ đễnh bỗng dưng biểu cảm trên mặt cô thay đổi, cô nhai thật nhanh hai cái rồi nuốt xuống rồi lại cắn thêm một miếng.
Hương vị này chắc chắn là bánh kẹp ngon nhất mà cô được ăn trong vòng nửa năm nay, cô từng đi du học, ngay cả những chiếc bánh kẹp chính tông ở nước ngoài cũng không ngon như vậy.
Một chiếc bánh kẹp rất nhanh đã ăn xong, hơi nghẹn, nhưng may là còn có sữa.
Khi đến công ty, Hạ Thiên Trúc thậm chí còn đang hồi tưởng về hương vị của chiếc bánh vừa rồi. Cô ngồi sau bàn làm việc, cố nhịn nhưng không nhịn được đành cầm điện thoại di động gọi cho Lâm Kiên.
Cuộc gọi được kết nối…
“Có chuyện gì?” Giọng nói của Lâm Kiên truyền đến từ bên kia điện thoại. Lâm Kiên đang ở bên ngoài tìm chỗ ăn sáng. Hắn thật sự không hiểu, rõ ràng Hạ Thiên Trúc giàu có như vậy nhưng tại sao tủ lạnh nhà cô lại nghèo nàn như vậy, chỉ có một ít đồ uống và nước khoáng, cô gái này bình thường chỉ uống nước thôi à?
“À…”
Hạ Thiên Trúc có chút xấu hổ nói, dù sao hồi sáng cô đã nói chuyện tuyệt tình như vậy. Cô cũng không muốn gọi điện thoại cho Lâm Kiên, nhưng trên bánh kẹp không có logo, không biết ở đâu bán:
“Gần đây công việc bận rộn, tôi không có thời gian mua bữa sáng, ngày mai anh giúp tôi mua một phần đi, mua chỗ hôm nay anh mua ấy.”
Phụt!
Lâm Kiên vừa uống một ngụm nước khoáng đã trực tiếp phun ra: “Tôi đi đâu mua cho cô chứ?”
Hạ Thiên Trúc nói: “Anh yên tâm, tiền ăn sáng tôi sẽ tính thêm vào lương của anh. Anh cũng có thể từ chối, nhưng theo thỏa thuận của chúng ta, tôi sẽ trừ ba trăm ngàn tiền lương của anh.”
Lâm Kiên muốn bỏ việc: “Hạ Thiên Trúc, cô đừng có quá đáng! Trong thỏa thuận không có kêu tôi phải mua bữa sáng cho cô đúng không?”
Hạ Thiên Trúc lạnh nhạt nói: “Điều khoản cuối cùng, mọi quyền giải thích đều thuộc về Hạ Thiên Trúc tôi.”
Lâm Kiên: “…”
Hạ Thiên Trúc hài lòng cúp điện thoại, sau đó nhấc điện thoại cố định trên bàn gọi cho bộ phận thư ký mời Đường Mạn Mạn đến văn phòng của cô, nhưng bên thư ký lại nói Đường Mạn Mạn vẫn chưa đến.
Trong lòng Hạ Thiên Trúc đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, lần nữa gọi vào điện thoại di động của Đường Mạn Mạn…