Đệ nhất thần y - Tần Long (full) - Chương 49: Tản ra đi
“Ý của anh là bạn học An cũng là loại người này?”, Tần Long cười hỏi.
“Sư muội của tôi được đặc tuyển, cái này ai cũng biết!”, Vương Nham lắc đầu.
“Ồ, vậy tôi là kiểu phải trả tiền mới được vào đấy”.
“Thế là kiểu công tử con nhà giàu rồi?”
Đôi mắt của Vương Nham mở to.
“Công tử?”, Tần Long có chút kinh ngạc, anh nhìn lại cả thân toàn đồ vỉa hè của mình, hoang mang, thằng cha này tư duy logic kiểu gì thế không biết?
“Hóa ra là một tên dựa vào quan hệ gia đình”.
“Chậc chậc..”.
Đám đàn em bên cạnh Vương Nham, Lưu Phúc ngay lập tức bắt đầu chế nhạo, với vẻ mặt khinh bỉ.
Khi những người xung quanh nghe thấy vậy, họ cũng bắt đầu chỉ trỏ, và nhiều người tỏ thái độ khinh thường.
Vương Nham đang bắt nhịp.
Tần Long đã hiểu.
“Người khác như nào liên quan gì đến các người? Tôi mời bạn học Tần Long tới là để thị phạm cho mọi người xem! Tôi cảm thấy quyền pháp của anh ấy có ích lợi rất lớn với cổ võ của chúng ta! Các người muốn học thì câm miệng đi. Im lặng, không muốn học thì làm gì làm đi! Nếu còn ầm ĩ, đừng trách tôi không khách khí!”, An Hữu Tây tức giận hét lên, chống gậy, lông mày lá liễu dựng ngược lên.
Giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông cổ đánh vào tim mọi người.
Tất cả mọi người cùng chấn động và trật tự.
“Tản ra đi!”
An Hữu Tây nói.
Mọi người tán ra, để lại một vòng tròn lớn cho Tần Long.
Vương Nham và những người khác nhìn Tần Long với sự khinh bỉ: “Với cái cơ thể xương xẩu này, thì biết võ công kiểu gì được chứ? Chỉ cần một cú đấm là đã nằm trên đất rồi ấy chứ”.
“Chứ sao nữa? Không biết tên này cho chị An uống cái gì mà khiến cho chị ấy mê đến vậy!”, một người bên cạnh nói.
“Vương sư huynh!”
Lúc này, Lưu Phúc ở bên cạnh Vương Nham thấp giọng kêu một tiếng.
Vương Nham nhìn sang, Lưu Phúc nháy mắt thật mạnh, như thể đang cầu xin hắn điều gì đó.
Vương Nham lập tức hiểu ra, yên lặng gật đầu, trầm giọng nói: “Được, sau khi hắn ra quyền xong, mày có thể ra tay! Nhớ là hơi dùng sức chút, chỉ cần không đánh chết, tao sẽ chịu hậu quả cho!”
“Sư huynh chờ xem kịch hay đi!”, Lưu Phúc cười nói.
An Hữu Tây nhìn xung quanh, võ đường trở nên yên tĩnh, mọi người đổ dồn ánh mắt vào.
“Chủ quán đâu?”
“Có việc ra ngoài rồi!”
“Vậy bỏ đi, chúng ta bắt đầu trước đi”.
An Hữu Kỳ khẽ gật đầu với Tần Long : “Tần Long, mời”.
“Ta chỉ đánh một lần, các người nhìn cho kỹ”.
Tần Long nói.
Anh không giữ bí mật về võ thuật, dù sao thì võ công của anh cũng học được nhiều từ người khác mà. Lời của An Hữu Tây rất đúng, cổ võ của Hoa Quốc quá kín, bất kỳ kỹ năng nào cũng được truyền từ đời này sang đời khác, nếu cứ giữ như thế e rằng sẽ bị thất truyền mất.