Đệ Nhất Long Tế - A Nặc - Chương 18 Nếu thế thì con trai sẽ không chịu được!
“Cậu lừa tôi à? Nếu Lăng Phong không giúp thì cậu trở về kiểu gì? Chẳng lẽ cậu dựa vào bản lĩnh của mình trở về?”
Lưu Lan tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không tin lời Tô Thanh Phong.
“Đúng là con dựa vào bản thân trở về”.
“Ha ha, không ngờ cậu mưu mô thế đấy, cậu ghen tị Lăng Phong có bản lĩnh đúng không! Người khác giúp cậu, cậu còn trở mặt không chịu biết ơn nữa!”
Lưu Lan cao giọng nói.
“Đúng đó Tô Thanh Phong, sao cậu có thể như thế hả?”
Hứa Chí Quốc ngồi trên sofa cũng phụ hoạ một câu.
Tô Thanh Phong cau mày nói với Lưu Lan: “Mẹ đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện chưa, đi xác nhận chân tướng chưa mà cho rằng lời anh ta nói là thật?”
“Mẹ là mẹ vợ của con, con không cần mẹ đứng về phía con, nhưng mẹ cũng phải nhìn nhận sự việc ở một góc độ công bằng chứ!”
“Cậu muốn tôi làm rõ chân tướng cái gì?”
Nghe thấy thế, Lưu Lan tỏ vẻ châm chọc, lời nói vô cùng cứng rắn: “Tôi hiểu rất rõ chân tướng chuyện này! Đó là Lăng Phong cứu cậu, mà cậu còn lấy oán báo ơn!”
“Không phân biệt đúng sai, tầm nhìn hạn hẹp!”
Thấy Lưu Lan kiên trì đứng về phía Lý Lăng Phong, Tô Thanh Phong không nhịn được hừ lạnh.
“Cậu nói cái gì, một kẻ vô ơn như cậu cũng dám mắng tôi sao? Cậu muốn tạo phản à!”
Lưu Lan như một con mèo xù lông, giơ tay muốn tát Tô Thanh Phong.
Nhưng Tô Thanh Phong lại giữ chặt lấy cổ tay của bà ấy, ánh mắt lạnh như băng.
Lúc này Hứa Uyển Đình cũng không ngồi nhìn được nữa, cô tách hai người ra.
“Mẹ, mẹ về phòng trước đi!”
Hứa Uyển Đình lạnh nhạt nói.
Thấy con gái dường như rất không vui, Lưu Lan cũng không tiện làm ầm ĩ nữa, xoay người đi về phòng.
“Em cũng không tin anh sao?”
Tô Thanh Phong nhìn Hứa Uyển Đình, nghiêm túc hỏi.
“Đây đều là lời từ một phía của anh, tôi không tin ai cả”.
Hứa Uyển Đình bình tĩnh đáp.
Trả lời rất đúng trọng tâm.
Trước giờ cô luôn phân biệt rõ đúng sai, dù Lý Lăng Phong đã hứa sẽ cứu Tô Thanh Phong, mà Tô Thanh Phong cũng đã yên ổn trở về, nhưng không ai biết rõ trong quá trình đó đã xảy ra chuyện gì.
Không rõ ràng mọi chuyện, cô cũng không thể kết luận dễ dàng.
Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong thầm thấy được an ủi, nhưng cũng có chút thất vọng.
Dù sao ai cũng muốn vợ mình sẽ tin tưởng mình vô điều kiện trong tất cả tình huống mà?
“Nhưng nếu tội danh của anh ba năm trước không phải là thật thì tôi sẵn sàng tin tưởng anh!”
Lúc này, Hứa Uyển Đình lại bổ sung một câu.
Cô biết rõ lúc trước Tô Thanh Phong là một người thế nào.
Dù không có bản lĩnh nhưng lại rất chính trực, đối xử chân thành với mọi người, thích giúp đỡ người khác, càng không biết nói dối.
Nhưng cũng vì ba năm trước Tô Thanh Phong vào tù, khiến cô bắt đầu thấy nghi ngờ anh, điều này cũng trở thành khúc mắc trong lòng cô.
Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong thầm thấy ấm áp, không nhịn được nở nụ cười.
Phiền muộn trong lòng thoáng chốc biến mất.
Dù bị thế giới hiểu lầm thì sao, chỉ cần cô gái trước mắt tin tưởng anh là được!
Những việc khác đều không quan trọng.
“Tôi biết mẹ cảm thấy anh không có bản lĩnh, có thành kiến với anh, khiến anh rất khó chịu, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, là mẹ vợ của anh! Chỉ cần bà ấy không làm gì quá đáng, tôi hy vọng anh có thể nhẫn nhịn bà ấy hơn!”
Hứa Uyển Đình bỏ lại một câu rồi về phòng.
Tô Thanh Phong đứng im tại chỗ, rơi vào trầm tư.
Nếu Lưu Lan không quá đáng thì nể mặt Hứa Uyển Đình, đương nhiên là anh có thể bỏ qua.
Nhưng nếu đối phương quá đáng, anh cũng sẽ không nhường nhịn.
…
Cùng lúc đó.
Nhà tổ nhà họ Hứa.
“Cái gì? Tô Thanh Phong bình yên vô sự rời khỏi nhà họ Tống?”
Bà cụ Hứa tỏ vẻ khiếp sợ.
Những người khác của nhà họ Hứa cũng vô cùng ngạc nhiên.
Hứa Minh Vũ là người muốn Tô Thanh Phong chết nhất suýt thì ngã quỵ dưới đất.
Sao… Sao có thể chứ?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bà cụ nghiêm túc hỏi.
“Cháu bị chặn lại bên ngoài, không rõ tình hình ở trong”.
Hứa Cường bất đắc dĩ nói.
Xung quanh rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang đoán nhà họ Tống đã xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu sau đó, bà cụ mới lên tiếng: “Tô Thanh Phong có thể yên ổn rời khỏi nhà họ Tống chứng tỏ nhà họ Tống cũng không so đo chuyện này, nên nguy cơ của nhà họ Hứa chúng ta cũng coi như không còn!”
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: “Nhưng điều khiến bà khó hiểu là sao nhà họ Tống có thể bỏ qua cho Tô Thanh Phong một cách dễ dàng như thế, chẳng lẽ cậu ta còn có bản lĩnh mà chúng ta không biết?”
Bà cụ im lặng suy nghĩ một lát, trong mắt loé lên sự nhạy bén: “Hứa Cường, cháu đi điều tra xem, nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân khiến nhà họ Tống bỏ qua cho Tô Thanh Phong!”
…
Đêm khuya.
Trong phòng làm việc của nhà họ Tống.
Điện thoại của Tống Thượng Thiên reo lên, ông ta vội mở ra xem, sau đó thì nở nụ cười.
“Cương Nhi, chú hai của con trả lời tin nhắn nói tối nay là có thể đến Giang Thành trút giận cho con!”
Ông ta nói với Tống Cương ở bên cạnh.
“Thế thì tốt quá!”
Tống Cương vô cùng kích động: “Có chú hai thì không phải lo lắng gì nữa rồi!”
“Chết tiệt, tên khốn Tô Thanh Phong đó còn nói là giở trò gì trên người con! Cũng may con đã đến bệnh viện kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì cả, suýt thì bị doạ!”
“Đợi ngày mai chú hai bắt Tô Thanh Phong về, con muốn giày vò nó, hành hạ nó để trút mối hận trong lòng!”
Dứt lời, anh ta bắt đầu cười ngông cuồng: “Ha ha ha ha…”
Nhưng tiếng cười bỗng dừng lại, anh ta đau đớn che ngực, sắc mặt u ám, khuỵu người xuống đất.
“Đau quá, đau quá, đau quá…”
Anh ta bắt đầu lăn lộn dưới đất, cảm thấy tim như bị vô số con kiến gặm cắn.
Đau đến mức không muốn sống.
“Cương Nhi, con sao thế? Nhanh lên, bảo người gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu…”
Sắc mặt Tống Thượng Thiên thay đổi.
Tống Cương nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Vì thân phận của Tống Cương nên tất cả bác sĩ đứng đầu của bệnh viện đều được tập trung để kiểm tra, chữa bệnh cho anh ta.
Nhưng không một bác sĩ nào có thể khám ra được bệnh, càng không có cách chữa, chỉ có thể thử dùng mọi cách để giảm đau cho Tống Cương.
Tất cả đều vô dụng.
Tiếng hét thảm thiết của Tống Cương vang vọng khắp bệnh viện suốt cả đêm.
Anh ta gần như ngất xỉu vì quá đau, sau đó lại đau đến mức tỉnh lại, lặp đi lặp lại.
Mãi đến sáng ngày hôm sau.
Cuối cùng cảm giác đau đớn của Tống Cương cũng biến mất, nhưng hiện tại anh ta đã không còn hình người nữa, hai mắt lõm sâu, trống rỗng vô hồn, tinh thần gần như suy sụp.
Thấy dáng vẻ này của con trai, tim Tống Thượng Thiên rỉ máu.
Ông ta chắc chắn nếu còn kéo dài thêm nữa thì con trai sẽ đau đến chết.
Cũng may cuối cùng đã không còn đau nữa.
Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bây giờ cũng có thời gian tính toán đến chuyện khác rồi.
Ông ta không khỏi nghĩ đến thủ đoạn nhỏ mà Tô Thanh Phong nói hôm qua, vốn cứ tưởng đối phương chỉ ra vẻ, nhưng bây giờ xem ra là thật.
Thủ đoạn của Tô Thanh Phong khiến con trai thấy đau đớn!
Nhớ lại nụ cười sâu xa của Tô Thanh Phong lúc rời đi, ông ta cảm thấy con trai chắc chắn sẽ không chỉ đau một đêm, có lẽ tối nay, tối mai vẫn còn đau tiếp.
Nếu thế thì con trai sẽ không chịu được!
Nghĩ thế, ông ta lập tức tìm đến viện trưởng, kiên quyết nói: “Phải kiểm tra ra nguyên nhân phát bệnh và tiến hành chữa trị trong ngày hôm nay!”
Sau khi sắp xếp xong, ông ta bỗng nhớ ra có lẽ còn một người có thể cứu con trai.
Lâm Trung Thành, bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành.
Cũng là người lúc trước bị ông ta uy hiếp ngoài mặt thì cứu chữa cho con gái của Chu Nguyên nhưng lại âm thầm hãm hại.
Ông ta lập tức lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện Lâm Trung Thành đã mất liên lạc.
Chẳng lẽ Lâm Trung Thành bị lộ ở chỗ Chu Nguyên rồi?
Ông ta không khỏi cau mày, nhưng lập tức thả lỏng, dù Lâm Trung Thành bị lộ thì chắc chắn cũng không thể khai ra ông ta, dẫu sao tính mạng cả nhà Lâm Trung Thành đều đang nằm trong tay ông ta.
Ông ta bỗng nhiên nở nụ cười lạnh thấu xương.
Đợi tối nay chú hai về, ông ta nhất định phải khiến tên đầu sỏ Tô Thanh Phong này trả giá đắt!