Danh giá mỹ nữ tiểu thư và tổng thống - Chương 49-50
Đào Du Du đưa bọn nhỏ trở lại nhà cô Đào Tú Quyên, trước là để Đào Tú Quyên sửng sốt một chút, sau đó hai người ôm nhau, Đào Tú Quyên không ngừng hỏi cô rốt cuộc sao bỏ được trở về gặp bà rồi…….
Hai người giải bày tâm sự một lúc, sau đó Đào Du Du bị Đào Tú Quyên kéo đến sô pha ngồi xuống, hai người bắt đầu nói chuyện xảy ra năm năm trước.
Lúc Đào Tú Quyên biết Đào Du Du làm quản gia ở Phủ Tổng Thống, vẻ mặt của cô lập tức biến đổi: “Sao con có thể làm quản gia ở Phủ Tổng Thống? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đào Du Du thấy bà khẩn trương như vậy, lập tức giải thích: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, lúc trước ngài Tổng Thống đến Phủ Nghị Trưởng ở Thương Quốc làm khách, sau đó có gặp qua con, có lẽ là phù hợp với khả năng làm quản gia của anh ta, vì thế đưa con trở về……….”
Cô không nói ra nguyên nhân thật sự Vũ Văn Vĩ Thần đưa cô trở về, cô không muốn Đào Tú Quyên vì cô phải gánh chịu cho dù là một phần tâm tư.
“Thì ra là thế, vậy cũng được, cuối cùng con cũng về nước rồi, khỏi phải mấy năm nay cô đều nhớ đến con nhưng không được nhìn thấy con. Đúng rồi, sau khi con về nước có đến viếng mộ ba con không?” Nghe Đào Du Du giải thích, Đào Tú Quyên lại không suy nghĩ gì nhiều, cô chuyển đề tài, lại nhắc đến ba của Đào Du Du.
Đào Tú Quyên trực tiếp nói làm đáy lòng Đào Du Du cảm thấy tự trách, cô gục đầu xuống, trong giọng nói tràn đầy ray rứt: “từ lúc về Thành Quốc đến giờ, con liền làm việc, còn chưa kịp sắp xếp thời gian, con định sắp xếp một ngày để đến thăm mộ của ba con.”
“Thôi, cũng không sao, hiện giờ còn làm việc ở Phủ Tổng Thống, tự nhiên không được tự do rồi, cô nghĩ ba con sẽ không trách con đâu.” Đào Tú Quyên thở dài trấn an cô.
“Cô, người ám sát ba con năm đó là người đại diện của Đảng Dân Quyền, hiện giờ bọn họ thế nào?” Nếu nói về ba cô, Đào Du Du muốn tìm hiểu về kết cuộc của những hung thủ giết người này.
“Năm đó, sau khi ba con bị ám sát, một vị Tổng thống trước, cũng là ba của Tổng thống Vũ Văn Vĩ Thần phải bước một bước tổng tuyển cử nhanh hơn, rất nhanh liền lên vị trí Tổng thống, trong hai năm, vẫn chèn ép đối với những đại biểu Đảng dân quyền, chia rẽ, tuy rằng những lực lượng nòng cốt của Đảng dân quyền bị tan rã, nhưng mà Đảng dân quyền trong nước có một phần ngang nhau với quần chúng cơ sở, cho nên không ra tay độc ác, không thể động vào chủ tịch Đảng dân quyền. Mãi cho đến khi năm năm trước, Tổng thống Vũ Văn Vĩ Thần nhậm chức, chuyện thứ nhất anh ta làm, là xóa bỏ triệt để Đảng dân quyền, chủ tịch Đảng dân quyền thất thế, thay đổi toàn bộ nhân viên, xem như thù hận của ba con thật sự được báo rồi.” Đào Tú Quyên nói xong, hốc mắt hơi đỏ lên.
Đào Du Du nghe vậy, trong lòng hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến, cuối cùng vị Tổng thống âm hiểm giả dối này lại báo thù cho ba cô.
“Hiện tại con làm việc ở phủ Tổng Thống, xem ra ngài Tổng thống rất coi trọng con, nếu không thì với số tuổi của con bây giờ làm sao có thể trở thành quản gia của phủ tổng thống được, đền đáp thật tốt ân tình của Tổng thống đối với Đào gia chúng ta đi, tuy rằng năm đó ba con vì ngài Tổng thống nhậm chức mà bị ám sát, nhưng rốt cuộc đó là chuyện ba con tin tưởng và ngưỡng mộ, bây giờ anh ta báo thù thay con, con hãy thật tâm cảm ơn mới đúng.”
“Con đã biết…..” Giọng nói Đào Du Du hơi nặng nề một chút.
Đột nhiên lúc này cô cảm thấy tất cả đều do ông trời trêu đùa, cô sẽ không như thế mà bị Vũ Văn Vĩ Thần bắt về làm quản gia trong nhà, thật sự là ông trời cho cô một cơ hội để trả ơn sao?
Chương 50: Rời Giường Rồi, Tổng Thống
Đêm hôm đó, Đào Du Du nói chuyện với Đào Tú Quyên đến khuya mới đi ngủ.
Tiểu Nho ầm ĩ muốn Đào Du Du bồi bé đi ngủ, bởi vì ban ngày vui đùa quá mệt mỏi, không bao lâu liền thiếp đi trên ghế sô pha, đến lúc Đào Du Du đứng dậy trở về phòng ngủ, ôm cô bé đi về phòng nghỉ ngơi.
Cả buổi tối hôm nay hầu như Đào Du Du không thể ngủ được, Tiểu Nho đá chăn liên tục, cô chỉ có thể đắp chăn cho con bé, cả một đêm lại lăn qua lăn lại, sáng sớm hôm sau cô mang cặp mắt gấu trúc đi đến Phủ Tổng Thống.
Đi đến Phủ Tổng Thống, vừa lúc tám giờ hai mươi phút, theo đạo lý cô phải đi lên lầu gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường như trước.
Nhưng bởi vì bi kịch ngày hôm qua làm cho cô xuất hiện tâm lý sợ hãi lớn đối với phòng ngủ chính lầu ba, cô sống chết cũng không chịu lên lầu.
“Đào quản gia, nếu cô làm chậm trễ thời gian ngài Tổng thống rời giường, đến lúc đó ngài ấy giận dữ tuyệt đối sẽ không tốt hơn so với buổi sáng ngày hôm qua đâu….” Dương quản gia nhìn thấy vẻ mặt kháng cự lại của Đào Du Du, có lòng tốt nhắc nhở bên tai cô.
“Đúng vậy, Đào quản gia, công việc này sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt, hiện tại chỉ là mất thời gian, chờ cô thích ứng một chút thì tốt rồi. Tuy rằng ngài Tổng thống lúc còn trên giường hơi tức giận một chút, nhưng sau khi ngài ấy rời giường thì cũng không có gì, cô cứ đứng vững là tốt rồi.” Triệu Nho ở một bên cũng nói phụ họa theo.
Phải biết rằng, chuyện này nếu Đào Du Du không đi, sẽ rơi vào người Dương quản gia, cho nên hai người bọn họ phải hy sinh Đào Du Du rồi.
Không biết có phải lời đoe dọa của Dương quản gia có tác dụng không, Đào Du Du chỉ cần suy nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Vũ Văn Vĩ Thần bởi vì anh ta rời giường làm chậm trễ chuyện quốc gia đại sự, liền nhịn không được mà run cả người, kết quả là, cô bi thống chạy lên lầu.
Cô không biết, sau lưng cô lúc này Dương quản gia và Triệu Nho cười rất gian trá.
Đi đến lầu ba, cô đi dọc theo hành lang về phía trước vài chục mét, đứng trước phòng ngủ chính, hít sâu một hơi, cô quyết định hôm nay sẽ điều chỉnh chiến lược, tuyệt đối không thể như hôm qua nữa, trực tiếp lấy nước lạnh hắc Tổng thống, hôm nay cô sẽ điềm đạm lại một chút.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, phóng mắt nhìn xung quanh, Vũ Văn Vĩ Thân đang ngáy o o trên chiếc giường lớn màu trắng mềm mại, có ánh sáng mờ ảo chiếu vào, nhưng không hề chói mắt.
Chậm rãi đi đến bên giường, cô nhẹ nhàng gọi “Tổng thống”, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần không có phản ứng một chút nào.
Kết quả là, cô chỉ có thể đề cao âm lượng, đưa miệng đến gần tai anh, dùng sức gầm lên một câu: “Tổng thống, trời sáng rồi, rời giường thôi.”
Lần này quả thật có hiệu quả, Vũ Văn Vĩ Thần bị giọng nói thét chói tai của cô đánh thức, phản xạ có điều kiện như muốn đứng dậy, đụng đầu vào người Đào Du Du, nhất thời Đào Du Du cảm thấy trán mình đau nhói, cô nhíu mày đưa tay sờ lên trán.
Mà cố gắng ngẩng đầu, tầm mắt của cô rơi trên gương mặt Vũ Văn Vĩ Thần, không nhìn không biết, vừa nhìn đã làm cô hoảng sợ.