[Đam Mỹ] Minh Hôn - Tác giả: Phoanh - Chương 12: Mua sắm
Lạc Anh đang ngồi trong phòng uống loại trà lạ lạ màu đó như máu, tuy nhìn kinh dị nhưng uống vào rất ngọt miệng, Lạc Anh cứ uống xong lại thèm rồi lại uống tiếp, dường như không thể dứt được.
Thấy tiếng đám ma lai nói chuyện rôm rả ờ ngoài, Lạc Anh đứng dậy, mở cửa đi ra bên ngoài thì thấy rất nhiều đồ dùng từ y phục, trang sức, vàng bạc, đá quý rồi đồ dùng giày dép, ấm chén, bát đũa,..tất cả đều có cả.
Lạc Anh ngỡ ngàng hỏi là ai đã mua thì đám ma lai tự hào bảo rằng là lão gia sai bọn chúng đi mua.
Bọn chúng đã dành rất nhiều tâm huyết để đặt cho Lạc Anh những bộ y phục đẹp nhất, đang cháy hàng trong kinh thành địa phủ này.
Nhìn những tấm vài đen trắng, vàng đỏ, xanh tím lòe loẹt, kèm theo những trang sức quý giá đang ở trước mắt mình, Lạc Anh cũng bất lực, thực sự Lạc Anh không muốn dùng nhiều tới vậy.
Nghĩ lại công sức đám ma lai này đi mua cho mình, Lạc Anh cũng vui vẻ chấp nhận, có gì thừa thì làm cho bọn chúng ít đồ vậy.
– “Phu nhân có muốn đám nô tài phụ cái gì không ạ? Trang trí, cất quần áo, rửa chén,…Đám nô tài làm được hết đó ạ!!”
– “Được rồi, vậy các ngươi giúp ta vận chuyển đống này vào rồi gấp đồ hộ ta nhé”
– “Và bảo lão gia các ngươi ta thực sự không cần nhiều tới vậy đâu. Các ngươi thích gì thì cứ lấy mà dùng”
– “Thật ạ? Phu nhân cho đám nô tài ạ?”
– “Ừm, cứ lấy mà dùng, thiếu thì cứ nói với ta. Dù gì ta cũng không dùng hết, ở đây cũng có ma nữ đúng chứ? Cứ lấy mà làm đẹp cho bản thân”
– “Ôi trời, phu nhân thật tốt quá đi mất thôi~ Phu nhân là nhất”
Đám ma lai sau khi nghe xong thì vui vẻ thôi rồi, lần đầu tiên trong đời bọn chúng được đối xử tử tế như vậy.
Ma lai rút ruột rất được nhiều con quỷ chuộng, mua về để làm người hầu vì độ nhanh nhẹn, chăm chỉ của bọn chúng mà thôi chứ thực sự chả quan tâm gì đến chúng mấy.
Cũng may đám ma lai vào phủ của Phó Đình Tôn nên cũng đối xử tốt hơn một chút, đối với chúng, có cơm ăn đầy đủ là vui rồi nhưng bọn chúng không ngờ bọn chúng được cho vàng, bạc, đá quý như vậy.
Bọn chúng xúc động đến nỗi vây quanh Lạc Anh mà khóc lớn, liên miệng cảm ơn Lạc Anh, Lạc Anh cũng thấy phản ứng của bọn chúng như vậy thì dường như cũng hiểu được phần nào vì Lạc Anh cũng giống hệt với bọn chúng.
Ở trên trần thế, đối với Lạc Anh và mẫu thân, có cơm ăn đầy đủ, y phục mặc ấm vào đông là vui lắm rồi, cũng không cần gì cả.
Khóc lóc một hồi rồi bọn chúng cũng giúp Lạc Anh dọn dẹp đồ đạc rồi sắp xếp y phục vào tủ, phải công nhận bọn chúng làm nhanh thật, vừa nhanh lại còn vừa gọn nữa.
– “Phu nhân thấy ổn không ạ? Đám nô tài cũng không được học nhiều nhưng mấy cái này rành lắm đó ạ”
– “Ừm, y phục rất đẹp. Mắt thẩm mĩ của các ngươi tốt lắm”
– “À, các ngươi biết lão gia các ngươi thích ăn món nào không?”
– “Dạ? Hmmm, không ạ. Lão gia ăn cũng đa dạng lắm, đồ sống cũng ăn được mà đồ chín cũng ăn được. À, lão thích ăn mấy cái viên kẹo giống đá quý ấy ạ. Kiểu nó nửa trong suốt nửa mà màu, nghe nói ngon với hiếm lắm đó ạ. Đám nô tài chỉ nhìn xa chứ không biết”
– “Kẹo giống đá quý sao?”
Vừa mới nói đến hình dạng kẹo, Lạc Anh nghĩ ngay đến kẹo Kohakutou – một loại kẹo đá quý đến từ nước ngoài, nó là một loại kẹo thạch ngoài cứng trong mềm,rất đắt và hiếm, đặc biệt khi ăn nó có vị ngọt nhẹ, không bị quá đá lượng đường, thích hợp cho mọi lứa tuổi.
Kẹo này thường dành chỉ cho vua chúa hoặc giới quý tộc mới có cơ hội thưởng thức mà thôi. Lạc Anh có một lần được Phó Đình Tôn cho ăn vì có lần chinh chiến, thấy loại kẹo đẹp đẹp với hay hay nên đã mua về cho Lạc Anh ăn, xong nghiện tới bây giờ, không ngờ ở địa phủ cũng có loại kẹo này.
Vậy là lão gia của phủ này là thuộc trong giới quý tộc, có thể là quan chức hoặc tướng quân mà thôi.
Một manh mối mới đã được phát hiện, niềm tin người đó là Phó Đình Tôn ngày một lớn, tinh thần Lạc Anh càng thêm phấn chấn hơn.
Lạc Anh muốn hỏi ngự thiện phòng để làm đồ ăn cho lão gia bọn chúng để cảm lên nhưng chúng lại bảo Lạc Anh đang mệt thì không nên đến ngự thiện phòng làm việc, tất cả có mấy cơm quỷ ngự trù làm cho rồi với lại Lạc Anh đang là phu nhân của một phủ tướng quân rộng lớn, không thể đụng tay đụng chân vào mấy việc này được.
Lão gia nói rằng Lạc Anh đến đây chỉ để hưởng thụ mà thôi, không cần làm bất cứ cái gì cả. Nói xong, đám ma lai rời đi để làm việc, tuy bọn chúng không được đẹp cho lắm, nói chung hơi đáng sợ do nhìn không quen mắt nhưng bọn chúng thực sự rất tốt.
Lâu rồi Lạc Anh mới nhận được nhiều sự quan tâm đến như vậy.
– *Mình vấn muốn làm cho người đó. Mình chưa chắc nhưng mình vẫn mong người đó chính là chàng ấy…*
…Trên trần thế…
Vụ án mạng kì lạ của phủ Lạc gia đã kinh động đến toàn kinh thành, không một ai có thể điều tra ra nguyên nhân cái chết.
Người dân ở đấy vì quá sợ nên cũng rời đi hết nên việc lấy bằng chứng là điều rất khó, nên gần như tất cả đều đi vào ngõ cụt.
Phụ thân Lạc Anh cũng bị bỏ đói cho tới chết, biến thành một xác chết khô khốc, người quấn đầy băng, bị thối rữa nên bị giòi ăn hết, chỉ còn xương với vài ba mẩu thịt còn sót lại mặt thôi
– “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tất cả đều chết không rõ nguyên nhân vậy?”
– “Ta không biết! Chúng ta đã điều tra cả tháng rồi. Không có một tin tức hay mạnh mối gì cả.”
– “Chắc báo với quan là dừng chuyện này lại đi. Thật tốn ngân khố với thời gian mà”
Vụ án vẫn là một bí ẩn không thể hoá giải với tất cả mọi người nhưng đối với địa phủ thì khác. Ai ai cũng biết nguyên nhân tại sao lại có vụ thảm sát ghê rợn đến như thế.
Đơn giản vì bọn họ đã chọc giận đại tướng quân, đắc tội ai chứ đắc tội với đại tướng quân bọn hơn chỉ có chết thảm mà thôi….