Đại Thiếu Gia (Vn) - Chương 112:
Hoa run sợ lấp sau người tôi, tên Vũ nhìn thấy tôi thì lườm khét lẹt. Có lẽ tôi chưa kịp thực hiện lời hứa hôm qua thì nó đã giúp tôi hoàn thành sớm hơn dự định.
_Lại gặp nhau rồi thằng nhãi con, hừ.
_Con quen nó hả Vũ ? – Bố thằng Vũ nhìn lướt qua tôi rồi hỏi thằng con.
_Nó là người giữ con ở quán karaoke ngày hôm qua.
_Thằng oắt con mày giỏi đấy. Nhưng đợi tí tao tính sổ mày sau ! Còn ông bà thông gia, cái Hoa đã về. Ông bà định bao giờ cho hai bên uống rượu mình đây.
Bố thằng Vũ nói giọng hống hách làm tôi phát bực, tôi không khoái những người cạy quyền cạy thế uy hiếp kẻ yếu cho lắm.
_Hoa sẽ không bao giờ cưới con ông bà !! – Tôi quả quyết.
_Haha, nhóc con như mày biết gì. Ông thông gia định như nào nhỉ? Con số 10 tỷ cho một đứa con gái. – Nói xong cả bố lẫn con nó đều cười, mẹ nó không dám can thiệp thì phải.
_Tôi..Tô..i. – Bố Hoa cúi mặt suy nghĩ một hồi. _Tôi không đồng ý !
Ông nói làm toàn thể mọi người được phen bất ngờ. Bố thằng Vũ khẽ nhíu mày rồi lại hỏi.
_20 tỷ cũng đủ hai vợ chồng ông bóc vài chục quyển lịch đấy !
_Thế còn sử dụng quỹ đen, buôn bán bất hợp pháp thì bao nhiêu quyển ? – Tôi điên tiết đập mạnh xuống bàn.
Bố thằng Vũ giật mình mặt cắt không còn một giọt máu, cơ mặt hắn giật giật trông phát sợ.
_Bố sao vậy? – Thằng Vũ nhìn bố nó lo lắng.
_Mày biết quá nhiều chuyện rồi đấy, nhưng muốn động đến một cọng lông của tao thì còn lâu ! – Bố nó hằn giọng vì tức giận.
_Nếu ông ngoan ngoãn huỷ bản hợp đồng ngầm đã ký trước đó với gia đình Hoa thì may ra có một con đường sống. – Tôi chống tay lên bàn nhìn thằng vào mắt lão và nói.
_Haha, nếu còn không ? – Ông ta cũng chống tay xuống đối diện với tôi.
_Ngày mai ông sẽ mất tất cả ! – Tôi đáp.
Gia đình thằng Vũ cười lớn lên vì coi thường lời nói của tôi. Hoa ôm tay mẹ nhìn tôi đầy lo lắng, bố Hoa sợ hãi nói :
_Anh đừng chấp cháu nó, nó còn trẻ người. Cái Hoa về rồi, chúng tôi sẽ sớm báo ngày thành hôn của hai đứa. – Bố Hoa xuống nước.
_Hahaha, ông thông gia vẫn là biết điều nhất. Còn thằng ranh con, mày cẩn thận cái quán hát của nhà mày đấy !
Tôi nghiến răng thật chặt, tay tôi giữ chặt nắm đấm. Hiện tại không thể làm gì được lão mặc để gia đình lão vừa về vừa cười ha hả.
_Hoa ơi, bố xin lỗi con. Mong con hiểu cho bố mẹ.
Bố Hoa đã khóc thật sự, những giọt nước mắt của người đàn ông chỉ rơi khi quá đau lòng. Tôi nín thở để kìm nén cảm xúc không bộc phát theo gia đình em. Bước ra ngoài để không phát hiện ra tôi đang trôi theo những dòng cảm xúc của gia đình em. Tôi cầm điện thoại lên :
_Con chào bác X.
***
Một lúc sau mọi thứ cũng đã ổn hơn một chút, tôi bước vào trong nhà thấy không khí vẫn còn đôi phần sầu não.
_Con vừa gọi taxi rồi, tí bác cả em cùng con sang nhà họ chấm dứt mọi chuyện.
_Cậu vẫn còn ảo tưởng nữa sao. Cảm ơn cậu vì sự cố gắng, nhưng mọi thứ có lẽ đã được an bài. – Bố Hoa nói mà lòng nặng chĩu.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, đúng là con nít như tôi chẳng làm được cái gì. Chỉ có người lớn mới làm được thôi.
_Alo, chú Dũng ạ ! Cháu có việc nhờ chú đây.
_Minh à? Sao hôm nay gọi cho chú vậy? – Tiếng chú Dũng trợ lý của bố tôi tại Việt Nam ở đầu dây.
_Chú cho người kiểm tra số nợ của công ty con Đầu Tư Bất Động Sản Liên Hoa cho cháu ( tên mẹ và Hoa ).
_Ok, có thông tin chú sẽ gọi lại.
_Cháu cảm ơn chú !
Cúp máy xong tôi mới để ý mọi người đang tròn mắt nhìn tôi. Bố Hoa mấp miệng run run hỏi :
_Cậ..u cậu vừa.. gọi cho ai vậy ?
_Dạ, trợ lý chủ tịch tập đoàn Phạm Nhật. – Tôi đứng dạy nhét điện thoại vào túi.
_Cậu…cậu là ai ?
_Cháu là người yêu của Hoa nhà mình ạ ! – Tôi gãi đầu, Hoa thì mỉm cười ôm tay bố nhìn tôi.
_Không, ý tôi là cậu là ai mà quen cả trợ lý của chủ tịch tập đoàn lớn như vậy.
Nhiều lúc tôi cũng suy nghĩ tôi là ai? Đại Thiếu Gia hay là một thằng cô đơn thiếu thốn tình cảm. Chạy trốn và sợ hãi tất cả xung quanh, và lần này tôi quyết định. Tôi sẽ mãi là một Đại Thiếu Gia !
Tôi mỉm cười thật tươi nhìn mọi người, vuốt lại cái mái tóc màu đen như bãi cứt trâu rồi trả lời chú :
_Cháu là người thừa kế tập đoàn Phạm Nhật, Phạm Nhật Minh !