Đại Ca Vượt Ngục - Lý Hổ - Chương 8 "Này, đừng bấm chuông..."
“Con mẹ nó, sao cậu không nói anh đi đối phó với Saddam Hussein luôn đi!”, Ngô Phàm tưởng tôi nói đùa, liền nhếch miệng mắng một câu.
“Là sự thật, thật sự muốn đối phó với Hồng Vệ Quân”, tôi nghiêm túc nói.
Ngô Phàm liên tục kiểm tra, cuối cùng xác nhận tôi không nói đùa, anh ta liền bảo tôi đợi, sau đó nhìn xung quanh rồi đi đến góc sân, nhặt một thanh gỗ dưới đất lên, nhét vào sau lưng áo rồi nói với tôi: “Đi thôi!”
Tôi: “Cậu không sợ anh ta sao?”
Ngô Phàm cười lạnh một tiếng: “Cậu còn không hiểu tôi sao? Tôi sợ ai? Đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi! Dù là anh Vương hay là ai thì tôi cũng sẽ thọc cho chết!”
Anh ta vừa dứt lời thì đã có người gõ cửa ầm ầm, lúc này bên ngoài truyền đến đủ loại âm thanh.
“Ngô Phàm, trả tiền đi!”
“Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu không trốn được đâu!”
“Ôi má ơi!”, Ngô Phàm ôm đầu vội vàng chạy vào trong nhà, âm thanh ngoài cửa vẫn tiếp tục truyền đến, tiếng gõ cửa càng lúc càng kịch liệt thô bạo hơn.
Ngô Phàm lúc nãy còn đang tràn đầy khí thế, bây giờ lại giống như một con gà bệnh.
Tôi đuổi theo vào nhà. Không phải chỉ có vài người thôi sao? Có cần phải sợ đến vậy không?
Ngô Phàm quay đầu lại mắng một câu: “Cậu thì biết cái quái gì? Những người đứng ở ngoài kia toàn là cô dì chú bác lớn tuổi, nếu như cậu dám động vào bọn họ một cái thì còn không bị nước bọt dìm chết hay sao?”
Tôi: “Cậu nợ bao nhiêu tiền?”
“Chắc là khoảng hai ba ngàn”.
“…con mẹ nó!”
Tôi mắng một câu rồi quay người chạy ra ngoài, lại mở cổng sân ra thì thấy quả nhiên là một nhóm ông bà già. Cuộc sống của Ngô Phàm gần đây thật sự quá tồi tệ, anh ta còn không đủ tiền mua gạo, bột mì, dầu ăn cho nên chỉ có thể mua nợ của các cửa hàng trước nhà, người này nợ vài trăm, người kia nợ vài chục, mấy chủ cửa hàng trẻ hơn có khi còn ngại đòi vài trăm, nhưng mấy bác trai bác gái tất nhiên là không có gì ngần ngại.
Vừa xoa dịu mọi người, tôi vừa trả lại tiền cho họ, sau khi mọi người giải tán, Ngô Phàm mới bước ra ôm lấy tôi nói: “Lý Hổ, chúng ta đã không gặp nhau mấy năm rồi, bây giờ cậu đã thành đại gia rồi sao? Ha ha ha, về sau cậu bao dưỡng tôi đi, hoa cúc của tôi sẽ vì cậu mà nở rộ…”
“Đại gia cái rắm, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, sau này cậu có tiền liền phải trả lại cho tôi!”
Mặc dù Ngô Phàm có cuộc sống nghèo khó nhưng vẫn có ô tô riêng, đó là một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang 7 chỗ, chỉ có điều chiếc xe không còn tốt cho lắm, ghế hỏng, không có cửa sổ, cửa xe còn rung lắc, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt máy giữa chừng, cho dù có bị ném ra ngoài phố cũng không ai cần.
Ngô Phàm chật vật khởi động xe, cũng không biết xe chạy bằng loại xăng dầu gì mà từ đuôi xe lại bốc ra một luồng khói đen đặc, miễn cưỡng chở tôi ra khỏi khu nhà.
Trên xe, anh ta hỏi tôi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi chỉ kể lại chuyện trước đó một chút, Ngô Phàm nghiến răng mắng Tằng Đồng Đồng không ra gì, đồng thời mỉm cười hỏi tôi: “Bây giờ Khương Nghiên chắc đẹp hơn trước nhiều lắm hả?”
Tôi: “Cậu có thể nghiêm túc hơn được không? Sự sống chết của anh em tôi còn chưa biết rõ!”
Sau đó, Ngô Phàm nghiêm túc nói: “Được rồi, Hồng Vệ Quân ở đâu?”
Tôi: “Tôi không biết, nhưng có người biết”.
Mười phút sau, chúng tôi đến bệnh viện nhân dân huyện, sau khi thương lượng xong, chúng tôi đi vào đại sảnh bệnh viện, tiếp theo đi thẳng đến khu phòng bệnh ngoại khoa.
Đi đến tầng trệt khu phòng bệnh ngoại khoa, Ngô Phàm đi thẳng đến phòng y tá, cười hỏi: “Xin chào, tôi muốn hỏi Ngụy Lương đang ở phòng bệnh nào?”
Ngô Phàm quả thực diễn rất tốt, cộng thêm giọng nói tràn đầy từ tính của anh ta đã khiến cho khuôn mặt của y tá đột nhiên đỏ bừng, cô ta không chút đề phòng nói: “Phòng 512…”
Hai người chúng tôi đi về phía trước một lúc, khi đến gần khu vực phòng 512, chúng tôi nhìn thấy một thanh niên nhàn rỗi đứng ở cửa, ngáp dài không ngừng, rõ ràng là người chăm sóc.
Tôi liếc nhìn Ngô Phàm, Ngô Phàm bước vào phòng trực của bác sĩ, tôi không biết anh ta đã làm như thế nào mà một lúc sau anh ta đã mặc áo blouse trắng của bác sĩ và đeo ống nghe quanh cổ, trông giống y như thật.
Ngô Phàm đi tới cửa phòng bệnh hỏi: “Ngụy Lương thế nào rồi?”
Chàng trai lập tức đứng thẳng dậy: “Vừa tỉnh dậy ăn một ít, bây giờ lại ngủ”.
Ngô Phàm gật đầu: “Có một số loại thuốc mà bệnh viện chúng ta không có, cần anh phải đi ra ngoài mua một ít”. Sau đó anh ta lại báo ra một danh sách tên thuốc khó hiểu.
Ngô Phàm trước đây vì tán gái mà đã diễn rất nhiều vai khác nhau, chuyện này đối với anh ta mà nói thì vô cùng dễ dàng.
Chàng trai không hề nghi ngờ gì, lập tức đi về phía thang máy.
Chờ cậu ta đi khuất, Ngô Phàm lập tức tiến vào phòng bệnh, còn tôi đứng canh cửa, cảnh giác quan sát hai bên để ngăn cản chướng ngại cho anh ta.
Hành lang rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng nói chuyện trong phòng, sau khi Ngô Phàm bước vào đánh thức Ngụy Lương, còn giả vờ hỏi vài câu, sau đó thản nhiên nói: “Hồng Vệ Quân là đại ca của anh đúng không? Gần đây anh ta thế nào rồi? Anh ta có đến kiểm tra sức khỏe cách đây không lâu, hình như có vấn đề về tim mạch”.
Ngụy Lương mặc dù được Hồng Vệ Quân đánh giá cao nhưng cũng không phải chuyện gì cũng biết, đặc biệt là mấy vấn đề cá nhân riêng tư. Nhưng nếu như hai người tiếp tục trò chuyện về chủ đề này, Ngô Phàm chắc chắn sẽ lấy được địa chỉ của Hồng Vệ Quân từ chỗ Ngụy Lương.
Không ngờ Ngụy Lương lại nghi ngờ hỏi: “Cách đây không lâu? Khi nào?”
Ngô Phàm thản nhiên nói: “Tôi cũng không nhớ rõ lắm, có thể là tháng trước?”
Ngụy Lương nói: “Không thể nào, anh Quân đi xa nhà, mấy ngày trước mới về!”
Trăm tính ngàn tính, cuối cùng lại không tính ra Hồng Vệ Quân đã rời khỏi huyện từ trước!
Ngô Phàm giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy sao, chắc là tôi nhớ nhầm, có lẽ chỉ là trùng tên thôi…”
“Anh biết tôi, còn biết đại ca của tôi, sao lại nói là nhầm lẫn được? Rõ ràng là anh đang muốn lừa tôi? Anh là ai? Muốn làm gì? Tôi chưa từng nhìn thấy anh, anh không phải là bác sĩ!”
“Này, đừng bấm chuông…”
Thấy âm mưu của mình sắp bị bại lộ, tôi lập tức đẩy cửa xông vào phòng, trong nháy mắt chạy đến chỗ Ngụy Lương, cầm lấy một bình truyền dịch bên cạnh đập rầm một tiếng xuống bàn cạnh giường ngủ, trong tay tôi cầm một mảnh thủy tinh kề thẳng vào cổ Ngụy Lương.
Ngụy Lương nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích.
“Hồng Vệ Quân ở chỗ nào?”, tôi lạnh lùng hỏi.
“Tôi không có thời gian nói nhảm với anh, nếu như anh không nhanh lên thì cứ chờ xem máu của anh sẽ chảy đến khi nào thì cạn!”, tôi dùng lực một chút, mảnh sắt sắc nhọn cứa ngang cổ anh ta, một vệt máu đỏ tươi chảy xuống.
“Tôi không có thời gian nói nhảm với anh, nếu như anh không mau nói ra thì chúng ta cứ chờ xem máu của anh bao giờ thì chảy cạn!”, tôi dùng lực một chút, mảnh sắt nhọn cứa ngang qua cổ anh ta, một vệt máu đỏ tươi chảy xuống.
“Bây giờ anh ta đang chơi mạt chược ở phòng 888 quán Candy!”, Ngụy Lương cuối cùng cũng hoảng sợ hét lên.
Trên đường đến đây, Ngô Phàm từng hỏi tôi, nếu như tôi đã biết Ngụy Lương ở đâu thì tại sao không trói hắn lại rồi dùng hắn để đổi lấy A Phát?
Tôi có ba lý do: thứ nhất, bắt cóc người là trái pháp luật; thứ hai, rất khó bắt người vì có quá nhiều người qua lại trong bệnh viện; thứ ba, tôi chỉ muốn giải cứu bạn mình chứ không muốn làm lớn chuyện.
Chính vì đã từng ở tù nên tôi mới biết được sự khủng khiếp của nơi đó, tôi không bao giờ muốn quay lại đó một lần nào nữa.
Cho nên ngay từ đâu tôi đã muốn áp dụng phương pháp mềm mỏng, định tìm ra địa chỉ của Hồng Vệ Quân sau đó tìm cách giải cứu A Phát thần không biết quỷ không hay.
Nhưng cuối cùng vẫn phải đi đến bước này!