Đại Ca Vượt Ngục - Lý Hổ - Chương 7 Ngô Phàm! Ngô Phàm!"
Không cần nghĩ nhiều, đó tất nhiên là người của Hồng Vệ Quân!
Tôi biết chuyện ở cục cảnh sát rất nhanh sẽ đến tai Hồng Vệ Quân, cũng biết rằng sớm muộn gì gã cũng ra tay báo thù, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến người khác không kịp phòng bị!
Trong nháy mắt, mưa gậy như vũ bão đập xuống, vào thời khắc quan trọng đó, tôi đột ngột đẩy Khương Nghiên, đẩy cô ấy ra khỏi đám người, mà phản ứng của cô ấy cũng rất nhanh, ngay lập tức lao thẳng tới cửa của cục cảnh sát, vừa chạy vừa la lên: “Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!”
A Phát không biết chuyện gì đang xảy ra,vừa dùng tay ngăn cản vừa hét lên: “Mấy người anh em này, có phải có hiểu nhầm gì không, tôi đã đắc tội với các anh bao giờ đâu!”
Tôi: “Là người của Hồng Vệ Quân!”
Vữa nãy lúc mới ra ngoài, tôi đã phổ cập cho anh ta về “anh Quân”, A Phát nghe thấy nói kháy: “Cúc hoa của lão già kia à, tôi nhất định sẽ cho nổ tung nó! Tôi làm! Chúa Giêsu cũng không đỡ nổi!”
Khí thế của A Phát hừng hực, như thể đã đè Hồng Vệ Quân xuống dưới thân mình vậy, nhưng thực tế rất tàn khốc, họ nhanh chóng bị côn đồ bao vây, cho dù biết đánh nhau, cơ người săn chắc, lưu manh bình thường không phải đối thủ của cậu ta, nhưng khi gặp phải dân có nghề, cậu ta đánh không lại, rất nhanh đã bị quật ngã xuống đất.
Mà tôi lại càng hăng khi đánh nhau, mặc dù không cường tráng như A Phát, nhưng tôi thắng cậu ta ở chỗ kinh nghiệm phong phú, lúc còn đi học, tôi từng không ít lần đánh nhau với người ta, lúc ngồi tù cũng học được vài chiêu từ người khác, ứng phó lưu manh bình thường chắc chắn không thành vấn đề.
Tôi nhanh tay nhanh mắt giải quyết một tên cầm gậy, “bốp” một tiếng, dễ như trở bàn tay đập vào đầu hắn ta, tên đó hét lên“a” một tiếng, thất tha thất thểu lùi về sau vài bước, một dòng máu tươi chảy từ trên đỉnh đầu xuống.
Gậy trong tay tôi đập xuống dưới, lại đánh trúng chân của một tên khác, đau đến nỗi tên đó lập tức xoay người chạy về phía sau.
Tôi vừa chuẩn bị tiến thêm một bước để xử lý những tên khác thì những tên đó lại không đánh nhau với tôi nữa mà mỗi người một tay nhấc A Phát lên, trực tiếp chui vào trong chiếc xe kia.
Rất nhiều người cùng nhau ra tay, A Phát căn bản không thể tránh thoát, chỉ có thể hét to lên: “Mấy anh em này, mọi chuyện đều có thể bàn bạc lại, nhưng đừng có động vào cúc hoa của tôi..”.
Nghe thấy “rầm” một tiếng, cửa xe đã đóng chặt, tiếp đó nổ ga, bánh xe nhanh chóng chuyển động.
“Con mẹ nó, dừng lại cho ông!”. Tôi sôi máu, cầm cây gậy trong tay đuổi theo sát sao, “ầm” tôi đánh vỡ cửa kính, người trong xe ngớ ra vì kinh ngạc.
Tôi duỗi tay ra, muốn lôi A Phát ra ngoài, nhưng chiếc xe Van đã xông ra ngoài.
“Con mẹ cậu, dừng xe lại cho tôi!”. Tôi gào lên, tăng tốc độ đuổi theo, nhưng hai chân làm sao chạy nhanh bằng xe bốn bánh chứ!
Cùng lúc đó, tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp vang lên, Khương Nghiên dẫn theo một toán cảnh sát xông đến, dù sao cục cảnh sát cũng ở gần đó, nhưng bọn họ vẫn đến chậm một bước.
Tôi lập tức nói to: “A Phát đã bị người của Hồng Vệ Quân bắt đi rồi, là hai chiếc xe Van màu xám bạc, biển số xe là..”.
Nghe thấy tên “Hồng Vệ Quân”, vẻ mặt của cảnh sát có chút sợ hãi, nhưng họ cũng không nhiều lời, lập tức có người lái xe đuổi theo, cũng có người báo cáo lên cấp trên, ở tại chỗ chờ, tóm lại một tấm lưới lớn nhanh chóng được triển khai.
Khương Nghiên đi đến bên cạnh tôi, kiểm tra vết thương trên người tôi nhưng tôi không sao, chỉ bị trúng vài gậy, cánh tay có mấy vết bầm.
Nhưng tôi không có thời gian quan tâm điều này, tôi không ngừng trao đổi với cảnh sát ở hiện trường, theo tôi thấy, xe Van vừa đi không lâu, lập tức liên hệ với bộ giao thông chặn các tuyến đường thì rất nhanh sẽ tìm được A Phát.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, là Vương Vĩ gọi đến.
Anh ta hỏi tôi A Phát đã ra chưa, tôi đáp là ra rồi nhưng lại gặp vấn đề, kể lại chuyện vừa xảy ra, hẳn là không có vấn đề gì lớn nữa, tốc độ hành động của đồng chí cảnh sát rất nhanh.
Vương Vĩ im lặng một hồi: “Anh đừng hi vọng vào bọn họ nữa!”
Tôi ngơ ngác, nhận ra ám chỉ bên trong câu nói đó, vẻ mặt không đổi mà đi qua một bên, hỏi lại: “Có ý gì?”
Vương Vĩ nói: “Tôi đã nói với anh rồi, Hồng Vệ Quân có thế lực lớn ở huyện này, rất nhiều người đứng đằng sau bảo vệ hắn, đây chính là nguyên nhân khiến cho hành động của chúng tôi bị ngăn cản, nếu như hắn bắt A Phát đi, vậy đừng hi vọng quay về nữa!”
Tôi vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Vương Vĩ trầm giọng đáp: “Hồng Vệ Quân là người có thù tất báo, Nguỵ Lượng bị người ta đâm vài đao, A Phát chẳng những không cần đền tiền, còn bình yên vô sự ra ngoài, hắn làm sao mà nuốt trôi cục tức này cơ chứ, chắc chắn muốn trả thù lại một cách đáng sợ hơn, nếu không sau này hắn làm sao còn lặn lộn được? Bây giờ, một là đợi A Phát sống dở chết dở quay trở về, hai là..”.
“Cái gì?”
“Hoặc là đi làm gián điệp!”. Vương Vĩ nói tiếp: “Hắn không phải có việc cần anh giúp đỡ sao, nhân cơ hội này tìm đến cửa, vừa có thể cứu A Phát ra, vừa có thể đến bên cạnh hắn ta..”.
“Tôi không làm gián điệp”.
“Vậy anh…”
“Tôi tự cứu”.
Tôi nghiến răng, tắt điện thoại đi.
“Tìm thấy hai chiếc xe Van đó chưa?’
“Vừa nãy vẫn ở trên đường Phủ Tiền, bây giờ không thấy nữa!”
“Ở đó chỉ có một ngã ba, phân ra hai đường!”
Nhìn thấy hiện trường bận rộn, cảnh sát thay nhau cầm bộ đàm để báo cáo tình hình, trong lòng tôi thấy thê lương vô cùng, sự chân thành cống hiến của bọn họ, làm sao chống lại có một bàn tay vô hình ở sau lưng!
Khương Nghiên mua dầu hoa hồng ở tiệm thuốc gần đó cho tôi bôi, tôi tiện thể kể cho cô ấy nghe kế hoạch của mình.
“Anh định cứu như thế nào?”, Khương Nghiên lo lắng hỏi.
“…. tìm bạn bè”. Tôi châm một điếu thuốc, bắt đầu suy nghĩ.
Lúc đó, tôi tức đến phát run, hận không thể cắt Hồng Vệ Quân ra thành từng mảnh, thật đấy, nếu như gã ở đây, tôi nhất định liều mạng với gã!
Nhưng tôi ép buộc bản thân phải bình tĩnh, bắt buộc phải bình tĩnh, phải cứu A Phát ra ngoài trước đã!
“Cậu muốn đi tìm Ngô Phàm?”, Khương Nghiên hỏi trúng tim đen.
“Đúng”. Tôi gật đầu, không phủ nhận.
Ngô Phàm là bạn thân nhất của tôi thời còn đi học, chúng tôi từng cùng nhau trốn tiết, đánh nhau, đi vệ sinh, đi tiệm nét, quan hệ thân thiết vô cùng, hận không thể ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, cả trường đều biết quan hệ của chúng tôi rất tốt, Khương Nghiên nghĩ đến người này cũng không có gì lạ.
Cậu bạn này rất đẹp trai, đầu óc cũng ma mãnh, hay trêu ghẹo con gái, mà sở trường của tôi là bày mưu tính kế, sức chiến đấu cũng không nhỏ, hai chúng tôi kết hợp lại với nhau đúng là thiên hạ vô địch, thời còn đi học chúng tôi là bá vương nổi tiếng.
“Hai người đều rất mạnh… nhưng đấy là Hồng Vệ Quân đấy”. Khương Nghiên vẫn lo lắng vô cùng.
“Còn nước còn tát, cũng không còn cách nào khác rồi!”. Tôi nghiến răng, vứt đầu lọc thuốc xuống đất, dặn dò Khương Nghiên đi làm trước, bảo cô đừng quan tâm vấn đề đó nữa, sau đó tôi lại nhanh chóng gọi chiếc xe taxi rời khỏi đó.
Trên đường, tôi gọi điện thoại cho Ngô Phàm, nhưng anh ta không bắt máy, không biết đang bận gì.
Điều kiện gia đình của Ngô Phàm tốt hơn tôi một chút, nhưng cũng không tốt hơn quá nhiều, cũng chỉ ở nhà mái bằng.
Tôi đến trước cửa nhà anh ta, gõ cửa “rầm, rầm, rầm” sau đó hét to: “Ngô Phàm! Ngô Phàm!”
Không có ai đáp lại, tôi chỉ đành trèo tường, đứng ở trong sân tiếp tục gọi. Trong phòng cuối cũng phát ra tiếng động, một người cao to đẹp trai hùng hổ xông ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: “Không phải chỉ nợ chút tiền thôi sao, có cần đeo bám mãi như thế không, lại còn trèo tường vào nhà của tôi… Lý Hổ?”
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, vẻ mặt Ngô Phàm sửng sốt: “Lâu rồi không gặp, ngay cả giọng nói của tôi cũng không nhận ra nữa à?”. Tôi cười mỉm, nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, trong lòng dâng lên chút cảm giác thân thiết, vô số chuyện ngày xưa xuất hiện trong đầu.
Mà vẻ mặt của Ngô Phàm từ ngạc nhiên chuyển thành vui vẻ, sau đó lại chuyển thành phẫn nộ, mắng một câu, sau đó nhanh chóng bổ nhào về phía tôi.
“Ha ha ha..”. Tôi giơ hai tay ra, chuẩn bị đón cái ôm của người bạn thân thiết này.
“Rầm!”. Ngô Phàm đá tôi một cái thật mạnh, tôi ngã xuống đất, sau đó là liên hoàn cước!
“Định mệnh, cậu còn không biết xấu hổ đến tìm tôi à! ĐM mấy năm nay cậu đi đâu! Sao lại đột nhiên biến mất? Cậu có biết là tôi nhớ cậu lắm không…”.Ngô Phàm vừa đá vừa mắng, giọng điệu dần nghẹn ngào.
Lúc tôi vừa ra tù cũng đã liên hệ với mấy bạn học, nhưng không liên hệ với anh ta, bởi vì tôi không biết nên giải thích như thế nào.
Tôi đứng dậy, hai tay ôm lấy anh ta, nhẹ nhàng nói: “Người anh em, xin lỗi, xảy ra một vài chuyện, không thể nói với các cậu…”
Mắt của tôi đỏ lên.
“ĐM có chuyện gì không thể nói với tôi!”, Ngô Phàm đấm nhẹ tôi một cái.
“Tôi có việc tìm cậu thật”. Tôi không muốn lãng phí thời gian, ngay lập tức chuyển chủ đề chính: “Chúng ta phải đối phó với Hồng Vệ Quân!”