Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm - Chương 9: Hoa đào khắp nơi
- Home
- Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm
- Chương 9: Hoa đào khắp nơi
“Bái kiến Tiểu Thánh tôn!”
Cung Ngô Đồng nhấc cây quạt lên: “Bình thân.”
Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết có nên đứng lên hay không.
Cung Ngô Đồng “Chậc” một tiếng: “Như nào, còn muốn ta đỡ cả nhóm ái phi các ngươi đứng dậy à?”
Nhóm ái phi: “…”
Đệ tử vừa rồi còn đĩnh đạc khóc không ra nước mắt, nuốt nước miếng ngẩng đầu xin tha: “Tiểu Thánh tôn thứ tội, tha mạng a.”
Ai nấy trong Cửu Phương tông đều biết, tế văn màu đỏ chính giữa mi tâm của Cung Ngô Đồng là di chứng sau khi phát bệnh của y, cho thấy hiện giờ Tiểu Thánh tôn đang trong tình cảnh dễ rơi vào lưới tình với người khác.
Tiểu Thánh tôn rũ mắt dùng quạt nâng cầm hắn lên, liếc mắt đưa tình nói: “Tiểu tâm can đang mê sảng cái gì đó, giữa ta với ngươi hà tất phải câu nệ những thứ này. Ngoan, đứng lên, tới Hồng Trần Uyển với ta, chỗ đó của ta có đồ tốt.”
Đệ tử: “…”
Minh Tu Nghệ đang hành lễ bên cạnh sắc mặt tái nhợt, cuối cùng cũng hiểu trước kia Cung Ngô Đồng nói chuyện với hắn đã thu liễm không biết bao nhiêu.
Khi khuôn mặt diễm lệ mê người của Cung Ngô Đồng làm ra dáng vẻ thâm tình chân thành ấy, có thể khiến tất cả mọi người thần hồn điên đảo, hận không thể dâng cả tính mạng để đổi lấy một nụ cười của y.
– – ngoại trừ người của Cửu Phương tông.
Trên mặt đệ tử áo trắng được Cung Ngô Đồng dịu dàng gọi “Tiểu tâm can” toàn là mồ hôi lạnh, hận không thể đập đầu xuống đất, nuốt nước miếng tung ra đòn sát thủ mà tất cả đệ tử của Cửu Phương tông đều sẽ dùng, run rẩy cuống họng cất giọng nói: “Tiểu Thánh tôn dung nhan tuyệt sắc thiên sinh lệ chất nổi bật trong đám người tầm thường rực rỡ động lòng người, đệ tử, đệ tử trong lòng chỉ có kính trọng, không dám sinh ra bất cứ suy nghĩ bất kính nào, để tránh vấy bẩn Tiểu Thánh tôn.”
Rõ ràng đệ tử này đã ở Cửu Phương tông từ rất lâu, biết bình thường Cung Ngô Đồng thích nghe người khác khen mình nhất, sau khi vắt óc nghĩ ra biết bao câu từ ca ngợi, hắn mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, cảm thấy chắc là hôm nay mình có thể tránh được một kiếp.
Ai ngờ thái độ Cung Ngô Đồng lại khác thường, y chậm rãi vuốt ve cằm đệ tử bằng cây quạt, mắt tím đong đầy ý cười: “Nếu ta tốt như thế, ngươi hẳn là phải yêu ta nhiều hơn chứ. Chậc chậc, lòng nghĩ một đằng mà miệng nói một nẻo, Tiểu Thánh tôn ta lại thích ngươi như thế đấy.”
Đệ tử: “…”
Đệ tử đầy mặt “Mạng ta tới đây là hết.”
Đúng lúc này, giọng nói của Vân Lâm Cảnh từ một bên truyền đến, gằn từng chữ một, âm vang hữu lực.
“Đại, sư, huynh.”
Cung Ngô Đồng lập tức thu cây quạt về.
Đệ tử như được đại xá, thiếu chút nữa bật khóc, vội vàng không ngừng bò dậy về phía Vân Lâm Cảnh cầu cứu: “Tông chủ –“
Chắc là Vân Lâm Cảnh vừa luyện kiếm về, một thân phục trang đen tuyền để lộ vai rộng eo thon, con ngươi hơi mở, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm loé huyết quang, khiến cho lòng người phát lạnh.
Cung Ngô Đồng cong mắt nhìn Vân Lâm Cảnh, gọi: “Ái…”
Chữ “Phi” còn chưa ra, trường kiếm trong tay Vân Lâm Cảnh chợt loé, tức khắc cách cổ Cung Ngô Đồng một tấc, sự lạnh lẽo khiến lông tơ trên cổ Cung Ngô Đồng dựng đứng cả lên.
Cung Ngô Đồng mỉm cười sửa lời: “… Ài, sư đệ buổi sáng vui vẻ nhé.”
Lúc này Vân Lâm Cảnh mới thu kiếm, lông mi nhẹ nhàng khép lại, che lấp lệ khí trong mắt, lại biến trở về nhị sư đệ ôn tồn lễ độ.
“Không phải hôm nay sư huynh muốn nghỉ ngơi ở Hồng Trần Uyển ư, sao lại đột nhiên tới chủ sơn?”
Cung Ngô Đồng nhìn nhìn Minh Tu Nghệ, mắt tím như sóng nước nhộn nhạo khẽ gợn, thế nhưng rất nhanh đã dời tầm mắt.
Y chỉ chiếc quạt nhỏ, nói năng đúng tình hợp lý: “Hôm nay đồ nhi huynh lần đầu đến học phủ, huynh không đi chung cho bọn chúng thêm can đảm, nếu bị những đệ tử khác khi dễ thì ai chủ trì công đạo cho chúng đây?”
Tuy Tương Phùng là một tên nhóc rất dễ mắc lừa, nghe thấy lời này, nước mắt lưng tròng mà chạy tới ôm cánh tay Cung Ngô Đồng: “Sư tôn…”
Cung Ngô Đồng nhìn thấy Tuy Tương Phùng lén nuốt nước miếng một cách rõ ràng, khiến Cung Ngô Đồng sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy thứ người này đang ôm không phải cánh tay của mình, mà là một cái chân gà kho tàu.
Vân Lâm Cảnh thở dài: “Thế để đệ đi theo huynh.”
Cung Ngô Đồng thổi thổi tóc rơi trên trán, lẩm bẩm: “Đi, đi đi, dù sao ngươi bắt nhốt ‘ái phi’ của huynh không phải chỉ mới lần một lần hai.”
“Sư huynh, Thánh tôn đã nói rồi, đó chỉ là ảo giác được sinh ra khi huynh phát tác mị cốt, chứ không phải là tình yêu chân chính.” Vân Lâm Cảnh, “Năm ấy từ khi huynh cập quan đã bắt đầu phát bệnh, nếu mỗi tháng huynh nhìn trúng ai liền kết đạo lữ với người đó, thì chẳng phải khắp Cửu Phương tông nơi nào cũng có hoa đào nát* của huynh sao?”
*Hoa đào nát (烂桃花): chỉ việc theo đuổi những người không phù hợp.
Cung Ngô Đồng không phục: “Nhưng rõ ràng là huynh thích thật mà.”
Vân Lâm Cảnh xoay người vẫy tay với Tuy Tương Phùng và Minh Tu Nghệ, không muốn nhiều lời với Cung Ngô Đồng đang t*ng trùng lên não, chỉ để lại một câu: “Chờ năm ngày sau tỉnh táo lại rồi nói.”
Minh Tu Nghệ hơi do dự, nhìn về phía Cung Ngô Đồng theo bản năng.
Cung Ngô Đồng lại chẳng thèm nhìn hắn, chỉ biết nhìn chằm chằm cọng cỏ dưới chân.
Vân Lâm Cảnh nhíu mày: “Nhìn y làm gì, theo ta, đi làm mệnh bài sư đồ cho các ngươi rồi đến học phủ Thiên Nhận sau.”
Quả thực là Cung Ngô Đồng đang rất không tỉnh táo, Vân Lâm Cảnh chỉ nói một câu những người trước kia y coi trọng đều là hoa đào nát, y đã thay đổi thái độ ngồi xổm dưới mặt đất giận dỗi, trong miệng còn thì thầm gì đó.
Minh Tu Nghệ đi ngang qua lắng tai nghe.
“Hoa đào nát cái gì? Rõ ràng là hoa đào yêu mà.” Cung Ngô Đồng nhỏ giọng lầu bầu, “Sau này ta sẽ không nói với ngươi là ta thích ai nữa, coi ngươi bắt được ai.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Việt Ký Vọng thong dong đến muộn, cung kính hành lễ với Cung Ngô Đồng, rồi sau đó bị Vân Lâm Cảnh mang đến chỗ mệnh bài sư đồ.
Ngón tay trắng trẻo của Cung Ngô Đồng đang đặt trên ngọn cỏ đội đất chui lên, thẳng đến khi bốn người rời đi, y mới thật cẩn thận ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng của bốn người họ, khoé môi đột nhiên cong lên, trong đôi mắt tím ngập tràn tình yêu không thể che đậy.
Tông chủ Cửu Phương tông rõ ràng là đáng tin hơn Cung Ngô Đồng, sau nửa canh giờ, ba người hoàn toàn nhập môn hạ Cửu Phương tông, con bướm mực cuối cùng cũng chui vào kinh mạch.
Khế văn sư đồ đã thành.
Trên mặt Việt Ký Vọng có một dấu ấn hình thanh kiếm do bị ma tu khắc lên, hắn vô cùng chán ghét nó, nhưng không biết rốt cuộc là Cung Ngô Đồng vô tình hay cố ý, sau khi khế văn đệ tử thành, trực tiếp che khuất dấu ấn nọ.
Minh Tu Nghệ và Tuy Tương Phùng đã che khế văn đệ tử lại, Việt Ký Vọng suy tư, dứt khoát tùy tiện giữ khế văn lại.
Vân Lâm Cảnh xong việc, vội vàng mang ba người về tìm Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng rất biết cách chơi, sợ là mới có nửa canh giờ ngắn ngủn mà y đã phá Cửu Phương tông đến gà bay chó sủa.
Nhưng khi về tới diễn võ trường, Cung Ngô Đồng lại hiếm khi không gây chuyện, y đang ngồi trên bậc thang, áo bào thuê hoa trải dài trên người, phía trên phủ đầy hoa đào màu hồng nhạt.
Dưới bậc thang, một con khổng tước màu trắng đang nện bước làm dáng, vây quanh Cung Ngô Đồng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại xoè đuôi như đang theo đuổi bạn tình.
Sắc mặt Vân Lâm Cảnh lại trầm xuống.
Sau khi đến gần, Vân Lâm Cảnh liền thấy khổng tước trắng tuyết xoè đuôi, quyến rũ vạn phần mà mở miệng nói tiếng người.
“Sư huynh, sư huynh nhìn đệ, tháng này chọn đệ đi, kể cả có bị nhị sư huynh đánh cho một trận thì đệ cũng cam tâm tình nguyện.” Bạch khổng tước nháy đôi mắt với hàng mi thật dài, rõ ràng là biểu tượng tao nhã tốt lành, nhưng cái miệng lại nói ra lời phóng đãng vô cùng, “Sáu bảy năm rồi, thế nào cũng nên đến lượt đệ đi? Nhìn đệ đi mà sư huynh, đệ còn xoè đuôi được nè, xoè đẹp hơn cây quạt của huynh nhiều.”
Cung Ngô Đồng căn bản không nhìn hắn, chống cằm lười biếng xoay quạt hoa đào, thất thần nói: “Không được đâu, tháng này huynh tuyển ái phi rồi.”
Bạch khổng tước run rẩy linh vũ, vội la lên: “Là ai?”
Vân Lâm Cảnh cũng đi đến, một tay túm cổ bạch khổng tước ném ra ngoài, nhẹ nhàng cúi người xuống mở mắt, nhìn chằm chằm Cung Ngô Đồng, gằn từng chữ một: “Là ai?”
Cung Ngô Đồng là người duy nhất không sợ Vân Lâm Cảnh, nâng quạt che đi non nửa khuôn mặt, ánh mắt liếc qua ba đồ đệ kia một cái, nhưng rất nhanh lại thu hồi, trong mắt toàn là ái mộ không thể che giấu.
Vân Lâm Cảnh rất quen cái ánh mắt này của y, nhíu mày quay đầu nhìn ba đồ đệ, nhất thời không biết Cung Ngô Đồng mới nhìn ai.
Ngữ khí của hắn lại nặng hơn một phần: “Ai?!”
Mặt quạt của Cung Ngô Đồng khẽ động, hoa đào tan đi, lộ ra ba chữ.
—— “Ta không nói”
“Đại sư huynh, đệ tuân lệnh Thánh tôn, không thể để huynh hãm sâu trong ảo giác mị cốt.” Vân Lâm Cảnh chau mày nhấn mạnh, “Nếu huynh thật sự không nói, đệ sẽ nhốt cả ba đồ đệ của huynh lại.”
Ba cái đồ đệ: “…”
Đại khái tai bay vạ gió chính là nói cái này.
“Được rồi được rồi, không lừa đệ nữa là được chứ gì.” Nhắc tới Cung Xác là Cung Ngô Đồng lại sợ run, thầm nói, “Lải nhải nhiều quá, đệ đừng có méc cha ta đấy —— rồi, là hắn đó.”
Y giơ ngón tay.
Ánh mắt lạnh lẽo của Vân Lâm Cảnh nhìn theo hướng ngón tay của Cung Ngô Đồng, dừng trên người một nam nhân cách đó không xa.
—— bạch khổng tước bị Vân Lâm Cảnh ném đến choáng váng đầu óc, đã hoá thành hình người, nhân thân của một con bạch khổng tước lại ăn vận y phục đủ mọi màu sắc diêm dúa sặc sỡ, đôi mắt đa tình như hồ ly, lông mi dài hơn người bình thường rất nhiều, chớp mắt một cái là tựa chú bướm cất cánh tung bay, mê người lạ thường.
Vân Lâm Cảnh nhẹ nhàng đứng dậy, tay đặt trên chuôi kiếm.
“Hoa Bất Trục.”
Khổng tước —— Hoa Bất Trục đang tập trung tinh thần sửa sang vạt áo nhăn nhúm, trong lòng ảo não nghĩ nhất định là do lông chim rối quá nên đại sư huynh mới không chọn hắn.
Hắn đột nhiên bị điểm danh, hơi hơi sửng sốt, không biết chuyện gì đã xảy ra, mờ mịt gãi đầu.
“Hả? Cọng lông nào của đệ lại bị rối sao?”