Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm - Chương 8: Di chứng sau khi phát bệnh
- Home
- Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm
- Chương 8: Di chứng sau khi phát bệnh
“… Huynh đừng để ai đến gần mình.”
Minh Tu Nghệ nghe thế, còn tưởng hai người đang trao đổi đại sự gì đó, vội vàng xoay người rời đi, lại bị Cung Ngô Đồng trực tiếp gọi lại.
“Tiến vào đi.”
Một giọng khác quát lên: “Không được vào!”
Bước chân Minh Tu Nghệ dừng lại: “Sư tôn?”
Giọng nói lười biếng của Cung Ngô Đồng truyền đến: “Mặc kệ hắn, vào đi.”
Minh Tu Nghệ mơ hồ nhìn thấy Cung Ngô Đồng dường như đang nằm dưới mặt đất sau lớp lớp sa mỏng, chần chờ một lát, vẫn vén mành lụa đi vào.
Cung Ngô Đồng rất tự phụ, trong phòng phủ kín thảm mây trị giá ngàn vàng, dù có té ngã cũng không bị thương, một tay y vòng quanh cơ thể cuộn tròn thân mình, tay còn lại nâng lên hướng về phía Minh Tu Nghệ, lười nhác nói: “Ôm ta lên giường đi.”
Minh Tu Nghệ kinh ngạc nhìn hắn: “Người…”
“Nhanh lên.” Tế văn xinh đẹp giữa mày Cung Ngô Đồng như được dùng dao khắc sống, y ngay cả mắt còn không mở ra được mà vẫn có sức lải nhải, “Yên tâm đi, vi sư không ăn con, dù có ăn cũng chẳng có sức gặm.”
Dáng vẻ này của y rõ ràng không đúng, Minh Tu Nghệ vội vàng tiến lên, đặt tay lên vai trái muốn nâng y dậy, chỉ là vừa mới đụng phải, Cung Ngô Đồng đã nhịn không được rên rỉ một tiếng.
“Ngươi làm đau ta!”
Cung Ngô Đồng rất mỏng manh, chỉ bị chạm có tí thôi mà suýt chút nữa duỗi chân đạp người: “Ta bảo ngươi ôm ta lên giường, chứ không phải lên giường ôm ta, ngượng cái gì? —— trực tiếp ôm!”
Minh Tu Nghệ: “…”
Minh Tu Nghệ hoài nghi Cung Ngô Đồng lại đang nói những lời dâm đãng mà mình không hiểu, bằng không tại sao lời này càng nghe lại càng thấy kỳ quái như thế?
Hắn do dự chớp mắt một cái, thấp giọng nói “Sư tôn thứ tội”, lúc này mới nhẹ nhàng vươn tay chạm vào vai phải của Cung Ngô Đồng, một tay khác đặt ngang đôi chân cong cong của y, ôm y đang nằm chặn dưới đất lên cái một.
Lúc này Cung Ngô Đồng mới vừa lòng.
Lộ trình chỉ có vài bước, nhưng Cung Ngô Đồng lại không hề an phận, y dựa vào ngực Minh Tu Nghệ rầm rì không ngừng, trước nói vai đau, sau lại nói cổ tay đau, lăn lộn đến một thân quần áo lộn xộn không nỡ nhìn, ngay cả đai lưng lỏng lẻo bên hông cũng sắp rơi xuống.
Minh Tu Nghệ mắt nhìn thẳng bước đến giường, đặt y xuống chăn gấm mềm mại.
Thân mình Cung Ngô Đồng chìm trong chăn gấm, cả người lại như khó chịu tới cực điểm, giãy giụa cuộn tròn thành một cục nho nhỏ, hoa quỳnh trên tóc run rẩy nhè nhẹ, trông đáng thương cực kỳ.
Minh Tu Nghệ quen nhìn Cung Ngô Đồng không ai bì nổi, nay lại chợt thấy bộ dáng yếu ớt đến thế của y, nhịn không được nói: “Sư tôn, người có muốn gọi y sư không ạ?”
“Gọi y sư cái gì? Ta chính là y sư đây này.” Nửa khuôn mặt của Cung Ngô Đồng chôn dưới gối mềm, hàng mi thật dài như cánh bướm quét qua hoa đồng* màu tím, y thật sự rất suy yếu, hữu khí vô lực nói, “Con tới đây làm gì?”
*Thật ra mình khá là phân vân khi làm tới đoạn này, 桐花 mình tra trên mạng thì ra hoa trẩu trơn, và ở chương cũ cũng có cảnh bạn thụ biến về mắt đen bình thường thì rớt ra cánh hoa trẩu, nên mình mới nghĩ là khi biến thành mị ma thì mắt bạn này có hoa văn cánh hoa trẩu trơn nhưng chưa chắc lắm. Giờ mỗi lần miêu tả đến mắt bạn í thì mình sẽ để là hoa đồng (mắt hoa)
Minh Tu Nghệ báo chỗ ở mà ba người chọn cho y.
Cung Ngô Đồng “Ừm” một tiếng: “Đó là ba nơi dồi dào linh lực nhất, các con chọn cũng phải —— ta biết rồi, con rời khỏi đây trước đi, đi nhanh đi, chạy lẹ đi, thỏ chạy nhanh bao nhiêu thì con phải nhanh bấy nhiêu. Nếu mà bị Vân Lâm Cảnh bắt được, sợ là hắn sẽ treo con lên đánh tới cả tông môn đều biết mất.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Minh Tu Nghệ nghi hoặc nói: “Cửu Phương tông… Tông chủ? Tại sao ạ…”
Cung Ngô Đồng: “Vì vừa nãy con không nghe lời hắn mà xông vào phòng ta.”
Minh Tu Nghệ có chút mù mịt: “Nhưng là sư tôn bảo con vào mà.”
“Đúng vậy.” Cung Ngô Đồng nói, “Con không nghe lời hắn, hắn muốn đánh con, liên quan gì tới ta?”
Minh Tu Nghệ: “…”
Minh Tu Nghệ thần sắc phức tạp, nhưng vẫn cung kính hành lễ: “Tu Nghệ cáo lui.”
Cung Ngô Đồng lại lần nữa cảm thán tiểu đồ nhi nhẫn nhịn được mà tàn nhẫn được, là một kỳ nhân.
Tiểu đồ nhi có thể nhẫn nhịn xoay người rời khỏi phòng trong, vừa mới ra khỏi cửa chợt nhìn thấy một nam nhân áo đen mặt không cảm xúc toàn thân sát khí đang xách thanh kiếm loé sáng đi về phía hắn, mí mắt tức khắc nhảy dựng thật mạnh.
Đây hẳn là Tông chủ Cửu Phương tông lấy sát nhập đạo trong truyền thuyết— Vân Lâm Cảnh.
Minh Tu Nghệ cũng không học chạy như thỏ, cung kính khom mình hành lễ: “Bái kiến Tông chủ…”
Lời còn chưa dứt, Vân Lâm Cảnh mở đôi mắt đang sục sôi sương đen quỷ dị ra, tựa như một cơn quỷ phong điên cuồng xẹt qua người hắn, lúc đến gần, ánh mắt âm trầm nọ cuối cùng cũng dừng trên người Minh Tu Nghệ.
Chẳng qua ánh mắt ấy lại không khác gì đang nhìn người chết, mũi kiếm trong tay phản chiếu ánh sáng rạng rỡ như lệ quỷ đòi mạng.
Minh Tu Nghệ nhịn không được rùng mình một cái.
Vân Lâm Cảnh không nói lời nào, thu hồi ánh mắt, mặt hầm hầm tiến vào phòng trong, đóng cửa lại cái rầm.
Trong phòng, Cung Ngô Đồng ngậm một góc gối mềm trong miệng, mũi chân không ngừng đạp tung chăn gấm dưới thân, chiếc giường to như thế bị y lăn lộn đến nhăn nhúm, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra vài tiếng nức nở nghẹn ngào, thoạt nhìn cực kỳ khó chịu.
Vân Lâm Cảnh nhanh chân bước vào, nhẹ giọng nói: “Sư huynh?”
Cung Ngô Đồng một khi khó chịu rất thích ngậm cái gì đó trong miệng, mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Vân Lâm Cảnh, lơ mơ nói: “Lâm Cảnh à…”
Đôi mắt khó nén sát ý của Vân Lâm Cảnh đã khép lại, hắn vươn tay nắm lấy cái cằm đang cắn chặt góc gối của Cung Ngô Đồng: “Nhả ra.”
Cung Ngô Đồng ngoan ngoãn nhả ra, tùy ý để Vân Lâm Cảnh đút một viên phùng xuân linh đan cho y.
Linh đan vào miệng hoá thành linh lực xâm nhập lục phủ ngũ tạng, linh cốt và mị ma văn gây nên sự khô nóng khó chịu cuối cùng cũng bị giội tắt một ít, chỉ là tế văn diễm lệ kia vẫn nằm chính giữa lông mày như cũ.
Đấy là di chứng sau khi phát tác mị ma hàng tháng, ước chừng cần khoảng năm ngày mới hoàn toàn tiêu tan.
Nhìn mị ma văn trên vai trái Cung Ngô Đồng dần dần biến mất, rốt cuộc cũng lui về linh cốt, lúc này Vân Lâm Cảnh mới không dấu vết nhẹ nhõm thở dài một hơi, chỉ là rất nhanh hắn lại nhớ tới Minh Tu Nghệ vừa ra khỏi phòng Cung Ngô Đồng, sắc mặt lại lần nữa trở nên khó coi.
“Vừa rồi Minh Tu Nghệ đó…” Vân Lâm Cảnh nhíu mày hỏi, “Sư huynh cảm thấy thế nào?”
Cung Ngô Đồng híp mắt dựa vào gối mềm, đầy mặt thoả mãn, nghe vậy thì dùng giọng mũi “Hửm?” Một tiếng: “Thế nào cái gì?”
Vân Lâm Cảnh chỉnh trang lại quần áo hỗn độn cho Cung Ngô Đồng, trực tiếp đơn giản đi thẳng vào vấn đề: “Sư huynh thích hắn à?”
Cung Ngô Đồng trở mình, để Vân Lâm Cảnh thắt gọn đai lưng cho y, không chút để ý nói: “Sư đệ nghĩ cái gì đấy, hắn mới bao lớn hử, chưa đủ lông đủ cánh đâu, sư huynh ta chưa cầm thú tới mức đó đâu.”
Lúc này Vân Lâm Cảnh mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, chỉnh trang xiêm y đàng hoàng lại cho y, cuối cùng cũng tra kiếm vào vỏ.
“Mấy ngày nữa huynh không cần đến học phủ, ngày mai đệ sẽ dẫn ba đồ nhi của huynh đến học phủ Thiên Nhận đăng ký mệnh bài.”
Cung Ngô Đồng như một con mèo ngái ngủ đang phơi nắng, toàn thân tản ra sự biếng nhác: “Lại muốn xin nghỉ? Hội trưởng lão sẽ tức điên lên mất.”
“Có tức điên cũng đỡ hơn chuyện huynh chạy khắp nơi…” Vân Lâm Cảnh mấp máy môi, còn chưa nói hết đã chuyển sang chuyện khác, “Huynh cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đi.”
Cung Ngô Đồng trở mình, tóc đen tán loạn xoã tung trên gối, cũng chẳng biết y có thèm nghe hay không, lười nhác hừ một tiếng, ý bảo có thể lui rồi.
Lúc này Vân Lâm Cảnh mới xoay người rời đi.
Nếu Cung Ngô Đồng không sinh lòng yêu mến Minh Tu Nghệ, thì Vân Lâm Cảnh cũng chả cần xách kiếm đi tính sổ.
Minh Tu Nghệ cũng không biết xém chút nữa bản thân đã bước xuống suối vàng, ngày đầu tiên ở lại Hồng Trần Uyển, hắn mất ngủ tới nửa đêm, luôn cảm thấy mình lại đang chìm trong một giấc mơ khác, ngủ dậy một giấc vẫn ở Ma tộc Quá Vân Giang mặc người nhục nhã như cũ.
Hồng Trần Uyển trồng vô số phong lan và hoa quỳnh, hoa quỳnh nở rộ khoe sắc sau giờ Tý, từng làn hương thơm ngát đi theo gió xuân len lỏi vào phòng, khiến Minh Tu Nghệ đang lăn qua lăn lại vì mất ngủ cuối cùng cũng thấy hơi buồn ngủ.
Sau đó là một đêm không mộng.
Bên ngoài đổ mưa cả đêm, sáng sớm khắp viện đọng toàn là nước, con rối áo đen đem đồng phục đệ tử Cửu Phương tông cho từng người, sửa soạn xong liền đến diễn võ trường ở chủ sơn.
Minh Tu Nghệ mặc đồng phục màu trắng của đệ tử, giẫm lên tàn hoa của đêm mưa xuân theo chân con rối đến chủ sơn của Cửu Phương tông.
Ma tức trong cơ thể Minh Tu Nghệ bị áp chế, tu vi cũng khôi phục một chút, hắn tai thính mắt tinh, vừa đến diễn võ trường đã nghe một đám đệ tử đang xì xào bán tán cách đó không xa.
Hắn vốn không có hứng thú với chuyện của người khác, đang muốn xoay người tìm một nơi an tĩnh chờ đợi, lại chợt nghe một cái tên quen thuộc.
“Tiểu Thánh tôn đó, hôm qua…”
Minh Tu Nghệ sững sờ, bước chân dừng lại.
Hắn vốn tưởng rằng những đệ tử ấy đang nói chuyện hôm qua Cung Ngô Đồng thu ba đồ đệ, nhưng cẩn thận nghe xong lại không phải như thế.
Một đệ tử mặt đầy lo lắng: “Hôm qua Tiểu Thánh tôn phát bệnh sớm, các ngươi nói hôm nay y có đến học phủ hay không?”
Một người khác nhỏ giọng nói: “Tông chủ sẽ trông chừng y, không để y chạy khắp nơi gây hoạ đâu.”
Đệ tử kia dùng ánh mắt sâu xa nhìn hắn: “Ngươi thật sự cảm thấy Tiểu Thánh tôn sẽ ngoan ngoãn nghe lời Tông chủ? Nếu y thật sự phát bệnh sớm hơn bình thường, hơn phân nửa đệ tử của học phủ Thiên Nhận đều phải xin nghỉ mười ngày.”
“Ách…”
“Cũng đúng, tự nhiên ta cũng muốn xin nghỉ.”
“Ta cũng vậy.”
Minh Tu Nghệ nghe được có chút nghi ngờ.
Tiểu Thánh tôn phát bệnh liên quan gì đến chuyện xin nghỉ học phủ?
Tam giới đồn đại toàn bộ Cửu Phương tông đều yêu thương Tiểu Thánh tôn như cái gì, nhưng tại sao nghe những đệ tử này nói chuyện, lại trông như là không hề chào đón Cung Ngô Đồng?
Đúng lúc này, Tuy Tương Phùng không biết xuất hiện từ lúc nào, hắn mặc một thân đồng phục đệ tử lỏng lẻo lôi thôi lếch thếch, tò mò đến gần những đệ tử đang khe khẽ nói nhỏ, nghiêm túc hỏi: “Các ngươi đang nói gì Tiểu Thánh tôn thế? Gây hoạ cho người khác là sao?”
Những đệ tử nọ bị Tuy Tương Phùng xuất quỷ nhập thần doạ sợ, quay đầu lại thấy hắn mặc đồng phục đệ tử, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Ngươi là đệ tử mới nhập môn đúng không? Ngay cả chuyện này mà cũng không biết à?”
Vẻ mặt Tuy Tương Phùng tràn đầy vô hại: “Đúng vậy, mới nhập môn hôm qua.”
“Vậy đúng rồi, ta và ngươi cẩn thận nói một chút nhé…”
Những đệ tử đó rất nhiều chuyện, lập tức đào cả gốc gác của Cung Ngô Đồng lên.
“Tiểu Thánh tôn của chúng ta bởi vì mang một nửa mị cốt của mẹ mình, nên mỗi tháng mị ma văn sẽ phát tác một lần, chẳng qua không có gì trở ngại, một viên linh đan là có thể áp chế.”
Tuy Tương Phùng cái hiểu cái không, hắn ở Ma tộc Quá Vân Giang đã lâu, còn tưởng rằng tất cả đạo tu đều bài xích ma tu, nhưng không ngờ dường như những đệ tử chính đạo này không hề chán ghét chuyện Tiểu Thánh tôn có một nửa ma cốt, trong ngữ điệu còn để lộ sự thân mật.
“Lúc phát tác bị cái gì bọn ta không biết, nhưng di chứng sau khi phát bệnh thì cả Cửu Phương tông ai ai cũng biết.”
Tuy Tương Phùng vô cùng tò mò về Cung Ngô Đồng, truy hỏi: “Ồ ồ ồ, di chứng gì thế?”
Lông mày Minh Tu Nghệ nhẹ nhàng nhíu lại.
Đệ tử đè thấp giọng nói, như là sợ quấy nhiễu cái gì đó: “Di chứng của mị ma văn, sẽ khiến Tiểu Thánh tôn…”
Minh Tu Nghệ đang muốn nghe cho rõ, lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hoa quỳnh nhàn nhạt.
Hắn sững sờ, quay đầu nhìn lại, Cung Ngô Đồng một thân y phục hồng phấn thêu hoa đào, đang phe phẩy mặt quạt hoa đào đi đến đây.
Đệ tử kia vẫn chưa biết, còn đang lải nhải không thôi: “… Sẽ khiến Tiểu Thánh tôn rơi vào lưới tình với ngươi dễ như trở bàn tay.”
Minh Tu Nghệ: “…”
“Năm đó lần đầu tiên Tiểu Thánh tôn phát bệnh, y đứng trước mặt các đại năng tu sĩ ở hội Xiển Đạo, thổ lộ hết thảy tâm tình với tân Phật Tử của Đại Phật Tự khắp nơi, âu yếm hết lời này đến lời khác, chọc cho thánh tôn Đại Phật Tự giận đến mức ra lệnh cho đệ tử đuổi đánh Tiểu Thánh tôn mười tám con phố.”
“Chẳng qua tình yêu của Tiểu Thánh tôn chỉ tồn tại vỏn vẹn có năm ngày, sau khi mị ma văn tiêu tán, không đợi Thánh tôn Cung Xác mắng, y đã một cước đá văng người ta.”
“Sau đó mỗi lần y phát bệnh nhìn trúng người nào đó, Tông chủ Cửu Phương tông sẽ nhốt người ta bắt bế quan năm ngày, chờ mị ma văn của Tiểu Thánh tôn không còn mới thả người ra.”
“Nếu chọc đúng hôm tâm trạng của Tông chủ hơi kém một xí, năm ngày đó không chỉ là bế quan thôi đâu, mà còn phải luyện kiếm không ngừng một giây, ra được khỏi đó là cũng mất mấy miếng da rồi.”
“Uầy uầy, đúng là tai bay vạ gió.”
“Ài, nếu ai mà bị Tiểu Thánh tôn coi trọng thì đúng là khổ tám đời.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Thế nên vừa nghe nói Tiểu Thánh tôn phát bệnh, các đệ tử của học phủ đều bị doạ đến đua nhau xin nghỉ.
Tuy Tương Phùng ngửi được mùi gì đó thơm ngon.
Minh Tu Nghệ nhìn Cung Ngô Đồng đang ngày càng đến gần, khuôn mặt tái nhợt, hắn khụ một tiếng thật mạnh, mưu toan cắt ngang những lời khóc lóc ai oán của các đệ tử nọ.
Chỉ là những đệ tử đang nói đến chỗ gây cấn, Cung Ngô Đồng lại che giấu hơi thở, căn bản không thể phát hiện, còn ở kia mà lải nhai lải nhải.
“Cho nên, từ đó về sau, ngày hai mươi lăm hàng tháng của Cửu Phương tông là một dịp cực kỳ đặc biệt, bọn ta thống khổ mà xưng ngày đó là…”
Cung Ngô Đồng như một chú mèo, tiếng bước chân chạm xuống đất còn nhỏ hơn tiếng mưa xuân, y lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng các đệ tử, cười híp mắt tự phe phẩy quạt gió cho mình, nghiêm túc lắng nghe rốt cuộc ngày đó gọi là gì.
Đệ tử lòng còn sợ hãi, cẩn thận run rẩy phun ra mấy chữ.
“… Ngày tuyển phi của Tiểu Thánh tôn.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Tuy tương phùng: “…”
Cung Ngô Đồng đột nhiên: “Oa oa ——”
Các đệ tử còn đang đắm chìm trong “Ngày tuyển phi của Tiểu Thánh tôn” đột nhiên bị doạ sợ, suýt chút nữa nhảy dựng từ trên mặt đất, chờ đến khi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của Cung Ngô Đồng, tất cả đều ngẩn người, căn bản không biết phản ứng như thế nào.
Mặt ai nấy đều ngơ như cây cơ.
Cung Ngô Đồng vung quạt hoa đào, cười còn xinh đẹp hơn cả hoa đào nở rộ.
“Hôm nay Tiểu Thánh tôn lại tới tuyển phi.” Cung Ngô Đồng thâm tình nói, “Các ái phi, ai nguyện ý cùng ta trải qua năm đêm xuân?”
Các đệ tử: “…”
Minh Tu Nghệ: “…”