Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm - Chương 7: Linh cốt mị ma
- Home
- Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm
- Chương 7: Linh cốt mị ma
Khi Cung Ngô Đồng đang trên đường che giấu thân phận đến Ma tộc Quá Vân Giang gặp Việt Ký Vọng, hắn gần như đã bị rút hơn phân nửa lượng máu trong cơ thể để đi đúc kiếm, thoi thóp nằm cạnh Trúc Kiếm Trì, chỉ kém nửa khắc là sẽ bị đại ma ném vào Trúc Kiếm Trì nóng như dung nham tan thành mây khói.
Người thứ hai được cứu là Tuy Tương Phùng.
Số phận Tuy Tương Phùng bi thảm chẳng kém Việt Ký Vọng là bao, từ nhỏ đã trở thành vật thí nghiệm độc dược của Ma tộc, cũng may mệnh hắn cứng, nhai dược thảo bao lâu nay mà cũng chật vật sống được đến tận bây giờ.
Cung Ngô Đồng vội vàng quan sát thiên cơ liền biết ba người này sẽ gây hại cho tam giới như thế nào, dù cho có được mình cứu về Cửu Phương tông thu xếp ổn thoả thì mười năm sau nhất định sẽ quay về đường cũ.
Dù sao cũng không thể làm trái thiên cơ.
Việt Ký Vọng mười năm sau là một ma kiếm hung tàn chỉ biết giết chóc, hiện tại đã mơ hồ xuất hiện hình dáng ban đầu của một thanh hung kiếm, khi hắn hờ hững đưa mắt, đuôi mắt như thể loé ánh đao.
Trên gò má tuấn mỹ còn có một vệt đỏ bằng nửa đốt ngón tay — là hình thanh kiếm.
Tính cảnh giác của hắn rất cao, không dễ dàng tin tưởng người khác, nghe Cung Ngô Đồng nói thế, lạnh lùng hỏi: “Ngươi và ta không thân chẳng quen, tại sao ngươi lại cứu ta, tại sao lại muốn thu ta làm đồ đệ?”
Sự quái gở không biết từ đâu ra trỗi dậy trong lòng Cung Ngô Đồng, ngược lại còn thích vẻ hung hăng của hắn, y phe phẩy quạt nhỏ, cười nói: “Không thể do ta nhàn rỗi chẳng có gì làm, nên muốn tự tìm việc gì đó vui vẻ để chơi sao?”
Việt Ký Vọng không ngờ sẽ nhận được đáp án này, suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: “Không thể.”
“Vì sao?”
Việt Kỳ Vọng xác định y đang nói dối, lại lần nữa dựng lên gai nhọn, lạnh lùng nói: “Không có ai ngu thế.”
Cung Ngô Đồng: “……”
Cung Ngô Đồng “Chậc” một tiếng, nhìn ra người này không dễ đối phó, dứt khoát nhấc chiếc quạt lên: “Đưa tay.”
Lời vừa dứt, Việt Ký Vọng run rẩy vươn tay.
Nhìn thấy Cung Ngô Đồng cứng rắn như vậy, Việt Ký Vọng đầy vẻ “Quả nhiên là thế”, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về phía y.
“Sẽ có ngày ta khiến ngươi phải hối hận vì việc mình làm hôm nay!”
Cung Ngô Đồng nghe xong, nội tâm chấn động.
Trong thoại bản vừa nghe mấy ngày trước, đồ đệ từng nói những lời tàn nhẫn như thế với sư tôn hắn!
Giống y như đúc, một chữ cũng không thiếu.
Cung Ngô Đồng lập tức phấn chấn vung quạt nhỏ lên, để bướm mực bay đến trước mặt Việt Ký Vọng.
Việt Ký Vọng như bị người ta tát một cái vào mặt, sau khi phản ứng lập tức trợn mắt nhe răng nhìn y: “Ngươi…”
Bướm mực tiến vào kinh mạch, Việt Ký Vọng còn đang hung ác đầy mặt đột nhiên đờ đẫn, để lộ biểu cảm giống Minh Tu Nghệ.
– – khó có thể tin được, nhưng lại không thể không tin khế văn đệ tử.
Rốt cuộc dựa theo thân phận của Cung Ngô Đồng, nếu muốn nhận đệ tử, chỉ cần ngoắc tay một cái là có vô số thiên chi kiêu tử van nài y thu họ làm đồ đệ, chứ không phải chính y vội vàng ép mua ép bán buộc người khác bái sư như thế.
Việt Ký Vọng sững sờ, hồi tưởng lại những lời tàn nhẫn của mình ban nãy, trên khuôn mặt toàn sự lạnh lẽo chợt xuất hiện chút kinh hoảng thất thố hiếm gặp.
Cung Ngô Đồng không quản hắn “Ngươi” cái gì nữa, ánh mắt dời sang Tuy Tương Phùng.
Độc cổ Tôn giả tương lai Tuy Tương Phùng, lúc này chỉ là một thiếu niên gầy yếu, hơn nửa thân mình tránh sau lưng Việt Ký Vọng, thần sắc đờ đẫn, đôi mắt đỏ rực chớp cũng không chớp, mà chỉ chăm chú quan sát những chú bướm mực đang uyển chuyển vây quanh hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lè ra một chút, tựa như muốn nếm thử bướm mực có mùi vị ra sao.
Cung Ngô Đồng nói với hắn: “Muốn ăn?”
Y chỉ chợt mở miệng, nhưng Tuy Tương Phùng lại như thể bị doạ sợ, tránh ra sau lưng Việt Ký Vọng.
Cung Ngô Đồng vừa nhìn đã biết tên nhóc này dễ lừa hơn Việt Ký Vọng, y cười tủm tỉm móc ra một đống linh tủy châu, hướng Tuy Tương Phùng nói: “Muốn ăn cái này không?”
– – một viên linh tủy châu có thể bán giá trên trời nằm trong tay y lại chẳng khác gì một hạt đậu.
Xem ra Tuy Tương Phùng rất đói, hắn sợ hãi gật gật đầu.
Muốn ăn.
Cung Ngô Đồng nói: “Vậy ngươi tự tới lấy đi.”
Tuy Tương Phùng hơi khó xử, nhưng linh khí toả ra trên linh tủy châu quá mức hấp dẫn, hắn nhịn một hồi vẫn không được, thoáng một cái nhào tới phía trước ôm tay Cung Ngô Đồng, “A a” mấy miếng nuốt hết tất cả tủy linh châu trong lòng bàn tay.
Minh Tu Nghệ biết tủy linh châu trân quý thế nào, xem mà đau răng.
Nghe đồn Tiểu Thánh tôn cực kỳ phá của, xem ra không phải là giả.
Tuy Tương Phùng ai có sữa chính là mẹ, hắn nuốt hết tủy linh châu cũng không tránh ra, vẫn ôm cổ tay Cung Ngô Đồng như cũ, phía sau như thể có cái đuôi dài đang ngoe nguẩy, đôi mắt trông mong nhìn Cung Ngô Đồng, mắt trái viết “Còn”, mắt phải viết “Muốn.”
“Còn muốn à?” Cung Ngô Đồng mỉm cười dẫn linh điệp tới, “Thế ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Tuy Tương Phùng còn tưởng rằng đấy là đồ ăn, lại “A a” một miếng, nuốt trọn bốn con bướm mực đang bay lượn trên không.
Khế văn đệ tử tức khắc hình thành trên đầu lưỡi hắn, Cung Ngô Đồng cũng không kịp ngăn.
May là sau khi ăn hết một đống tủy linh châu, Tuy Tương Phùng vừa rồi thấy y như chuột thấy mèo đã không còn bài xích, còn ngoan ngoãn mà gọi Cung Ngô Đồng: “Đa tạ sư tôn.”
Cung Ngô Đồng đối mặt hắn, mơ hồ nhận ra ánh mắt người nọ nhìn mình chẳng khác gì nhìn tủy linh châu.
Muốn ăn mình ư?
Cung Ngô Đồng rất có hứng thú mà sờ sờ đầu hắn, híp mắt nghĩ thầm, nhãi con trước mặt rất có tiền đồ, vừa mới gặp đã có dấu hiệu khi sư diệt tổ.
Tuy Tương Phùng như một con thú nhỏ, tùy ý để y sờ, ngoan ngoãn cực kỳ.
Trong đáy mắt hoàn toàn thuần túy, tất cả đều là sự si mê dành cho Cung Ngô Đồng như đang nhìn một món ăn.
Khế văn đệ tử với Tuy Tương Phùng đã thành, cuối cùng Việt Ký Vọng cũng chậm rãi lại gần, bệnh đa nghi của hắn quá nặng, Cung Ngô Đồng không cần báo đáp mà cứu hắn giúp hắn, khiến hắn lo được lo mất, căn bản không có cách nào trao hết tất thảy sự tin tưởng.
Hắn nhéo đầu lông mày, ngữ điệu dễ nghe hơn khi nãy không ít: “Tiểu Thánh tôn hao hết tâm lực cứu chúng ta như thế, rốt cuộc là vì cái gì?”
Cung Ngô Đồng đang muốn mở miệng, con ngươi đen nhánh đột nhiên xuất hiện một ít tim tím, vai trái cũng mơ hồ có chút tê dại, cảm giác tựa như khi mị ma văn vọt ra từ linh cốt khi trước.
Y sững sờ, giật mình che vai trái lại.
Việt Ký Vọng: “Tiểu Thánh tôn?”
“À.” Cung Ngô Đồng như không có việc gì mà thả tay xuống, biếng nhác nói, “Nếu ngươi biết ta là Tiểu Thánh tôn, nhất định cũng biết cái tính trách trời thương dân của cha ta. Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, đột nhiên ta muốn xây hai mươi mốt toà tháp, không được à?”
Việt Ký Vọng: “Nhưng…”
“Đừng nhưng.” Linh lực khô nóng gần như chảy xuôi khắp kinh mạch toàn thân Cung Ngô Đồng, y nghiêng đầu, không tiếng động thở hổn hển một cái, thuận miệng nói, “Nếu ngươi đã bái nhập môn hạ của ta thì không cần nghĩ nhiều, tóm lại là không có ăn các ngươi đâu. Ngươi phải tu luyện thật tốt, làm rạng danh sư môn, khiến sư tôn vẻ vang, coi như báo đáp ơn cứu mạng của ta.”
Việt Ký Vọng vừa nghe, cẩn thận suy nghĩ nửa ngày mới trịnh trọng ôm quyền, trên khuôn mặt lạnh nhạt đầy vẻ nghiêm túc: “Dạ, đệ tử ghi nhớ.”
Linh cốt Cung Ngô Đồng ngày càng khó chịu, căn bản không ý thức được lời nói của mình ảnh hưởng thế nào đến ba đồ đệ vừa được nhận.
Thấy Việt Ký Vọng không còn bài xích, y gắng gượng chống tay, nói: “Đại đệ tử Việt Ký Vọng, nhị đệ tử Tuy Tương Phùng, Minh Tu Nghệ, tiểu đệ tử.”
Minh Tu Nghệ hơi do dự, nghĩ ngợi một hồi vẫn thấy phải nên tranh thủ cho bản thân một chút: “Sư tôn, nếu dựa theo thời gian nhập môn, thì con nên là đại đệ tử.”
Cung Ngô Đồng gắt gao nắm chặt ống tay áo tuyết trắng, khớp xương trên tay một hồi trắng một hồi xanh, y thất thần nói: “Ồ, vậy con có biết vi sư an bài như thế là có thâm ý gì không?”
“Đệ tử không biết.” Minh Tu Nghệ, “Thỉnh sư tôn chỉ giáo.”
Cung Ngô Đồng mặt không đổi sắc nói: “Căn bản không có thâm ý, tại sư tôn nhớ nhầm.”
Minh Tu Nghệ: “……”
Nhớ lộn mà cũng nói chuyện kiểu có lý chẳng sợ như thế?!
Cung Ngô Đồng làm việc hay nói chuyện chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác, trực tiếp thản nhiên nhìn hắn, dùng ánh mắt nói cho Minh Tu Nghệ biết: Ngay cả khi y không có lý, thì khí thế vẫn rất mạnh mẽ đấy.
Tính tình Minh Tu Nghệ rất tốt, thấy Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng đều có vẻ lớn hơn hắn một chút, cũng không nói gì nữa.
“Vâng.”
Lông mi Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt nhìn Minh Tu Nghệ rất là phức tạp.
Nhập môn trước nhưng lại đứng hàng tiểu đệ tử, lại bị bới móc nguyên nhân một cách hợp tình hợp lý như thế, nếu đổi thành người khác đã sớm nổi giận đùng đùng, nhưng Minh Tu Nghệ này lại không nói một lời, mặt không đổi sắc.
Đúng là một người có thể ẩn nhẫn mà cũng có thể tàn nhẫn, lòng dạ cực cao.
Ắt thành châu báu.
Cung Ngô Đồng cưỡng ép xúc động muốn cuộn tròn cơ thể xuống, ậm ờ nói: “Hồng Trần Uyển có rất nhiều nơi ở, các con tự chọn chỗ thích hợp với mình đi. Còn chuyện mệnh bài ngày mai… Lại nói.”
Ba người không hề nhận ra sự khác thường của Cung Ngô Đồng, gật đầu dạ vâng rồi xoay người rời đi.
Thẳng đến khi bên ngoài không còn tiếng động, Cung Ngô Đồng mới mạnh mẽ thở hắt một hơi, thất tha thất thểu vén mành lụa trắng đi vào phòng trong, còn chưa kịp đến giường đã không kịp chuẩn bị mà ngã quỵ xuống đất.
Y khó chịu cực kỳ, chậm rãi cuộn tròn thân mình thành một cục, tùy tiện kéo lớp áo trên vai trái xuống, để lộ làn da trắng tuyết cùng mị ma văn như con rắn nhỏ.
Hoa văn mị ma tựa đang đắm chìm trong ánh sáng của hoa quỳnh, từng chút nở rộ trên bả vai y.
Không biết Cung Ngô Đồng đang đau hay khó chịu, y nằm trên mặt đất lẩm bẩm, ngón chân căng chặt, tay trái cũng không ngừng vung vẩy loạn xạ.
Bởi vì động tác của y, tăng bào tuyết trắng đắp trên người hỗn loạn mất trật tự, hơn nửa ngày sau mới phát ra một tiếng rên rỉ không thể nhẫn nhịn.
Y bất chợt mở mắt, đôi con ngươi đã biến thành màu tím của mị ma, hoa trẩu trơn màu tím phảng phất như bị hơi nước che khuất mờ mịt nở rộ, giữa mi tâm cũng xuất hiện một tế văn diễm lệ hình ba nhánh cây quấn quýt lấy nhau.
Cung Ngô Đồng mạnh mẽ chống đỡ mà búng ra một tia khí lực cuối cùng, ngọc bài Cửu Phương tông bên cạnh bỗng chốc loé lên.
Đại khái là sợ Cung Ngô Đồng lừa đan được, nên lần này chỉ có giọng nói của Vân Lâm Cảnh truyền đến.
“Đại sư huynh?”
Cung Ngô Đồng nức nở một tiếng, nửa ngày sau mới lầu bầu: “Lâm Cảnh, mị ma văn…”
Vân Lâm Cảnh sửng sốt: “Không phải mị ma văn mỗi hai mươi lăm hàng tháng mới phát tác sao, nay mới mười chín, chẳng lẽ sư huynh ở Ma tộc đã động đến linh cốt mị ma?”
“Càm ràm đi, đệ càm ràm tiếp đi.” Cung Ngô Đồng nhét tay áo vào miệng cắn, yên lặng chịu đựng sự khó chịu do mị ma văn hoành hành, thanh âm lẩm bẩm lầm bầm rầu rĩ truyền đến, “Càm ràm huynh chết luôn đi, xem cha huynh về xử lý đệ thế nào.”
“…” Vân Lâm Cảnh, “Đệ lập tức tới ngay, huynh đừng để ai đến gần mình.”
“A…” Cung Ngô Đồng đang định trả lời, lại mơ mơ màng màng không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên mồm miệng không rõ nói, “…. Đã, a… Ưm…”
Vân Lâm Cảnh: “Cái gì?”
Đôi môi Cung Ngô Đồng tách ra, tay áo bất giác từ trong miệng rơi xuống, âm điệu rõ ràng.
“Muộn rồi.”
“Đã có người đến gần huynh.”
Có người đứng ngoài cửa, thân thể bị lớp lớp lụa trắng che đến mơ hồ, đoạn quay người như muốn rời đi.
Cung Ngô Đồng cuộn tròn trong lớp quần áo xộc xệch, mắt tím mơ màng nửa khép, dù cho đang trong tư thái chật vật như thế, nhưng y vẫn kiêu căng như cũ mà nhẹ nhàng duỗi tay về phía mành lụa ngoắc một cái.
“Tiểu đồ nhi, tiến vào.”