Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm - Chương 6: Khế văn đệ tử
- Home
- Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm
- Chương 6: Khế văn đệ tử
“Tiểu quỷ háo sắc” Minh Tu Nghệ hoảng hốt cảm thấy bản thân còn đang chìm trong ác mộng, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi có người giả mạo Tiểu Thánh tôn.
Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ từ lúc ở Ma tộc tới giờ, vị Tiểu Thánh tôn này vẫn luôn như vậy, chưa từng nói được một câu tiếng người.
Cung Ngô Đồng thấy bộ dáng ngẩn ngơ của Minh Tu Nghệ, nhịn không được mà cười thành tiếng, y giơ tay vung chiếc quạt nhỏ lên, bốn chữ trên mặt quạt đột nhiên đổi thành bướm mực vẫy cánh tung bay.
Y lại lật cổ tay, cây quạt xinh đẹp xoay hai vòng quanh năm ngón tay, mặt quạt lần nữa trở về bông quỳnh vàng kim.
Bướm mực bay đến trước mặt Minh Tu Nghệ.
Cung Ngô Đồng nói: “Đưa tay, đón lấy.”
Minh Tu Nghệ đột nhiên hoàn hồn, nhìn bướm mực trước mặt dường như đang bị khế văn quấn quanh, do dự chớp mắt một cái, nói: “Đây là khế văn gì ạ?”
Cung Ngô Đồng thân phận tôn quý, không thân không thích với hắn, cũng chẳng phải người sẽ chạy đến Ma tộc cứu hắn làm người tốt, Minh Tu Nghệ ở Ma tộc chật vật lăn lộn một chuyến giữa lòng người, không còn ngây thơ như lúc được Thủ tôn che chở.
—— Cung Ngô Đồng cứu hắn, nhất định có yêu cầu.
Cung Ngô Đồng mỉm cười với hắn, ngón tay quấn quanh hoa tai linh vũ khổng tước, đôi mắt đào hoa đa tình nhẹ nhàng chớp chớp, dịu dàng nói: “Nếu ta nói là khế văn đạo lữ thì ngươi có dám không nhận không?”
Minh Tu Nghệ vốn muốn vươn tay đột nhiên cứng đờ.
Cung Ngô Đồng cất tiếng cười to.
Cuối cùng y cũng đứng dậy từ trên nhuyễn tháp, áo ngoài màu tím thêu hoa trẩu lùn khoác lỏng lẻo trên vai, ôm lấy tăng bào trắng tuyết bên trong, nhất cử nhất động tựa như chú bướm mực nhanh nhẹn bay lượn, ung dung lười nhác.
“Minh Tịch từ trần, đảo Minh Hạp như rắn mất đầu, tên nghĩa huynh tốt Sở Nghĩa của ngươi nghe tin ngươi rơi vào tay Ma tộc, chỉ làm bộ làm tịch rớt vài giọt nước mắt chứ không hề quan tâm, toàn bộ tam giới cũng chỉ có mình ta bằng lòng đưa tay cứu ngươi.” Cung Ngô Đồng nói.
Minh Tu Nghệ vốn đang mặt không cảm xúc, vừa nghe đến tên “Sở Dự”, trong mắt chợt hiện lên sự tàn nhẫn và nỗi oán hận, móng tay muốn đâm vào lòng bàn tay.
Cung Ngô Đồng nhận ra lệ khí không thể che giấu trên người hắn, đại khái đoán được chuyện Minh Tu Nghệ lưu lạc đến Ma tộc bị bắt làm lô đỉnh không khỏi có liên quan đến vị nghĩa huynh Sở Dự ra vẻ đạo mạo kia của hắn.
Y phất tay một cái, bướm mực trong không trung đuổi theo ngón tay y xoay hai vòng, cọ cọ lòng bàn tay y lấy lòng.
“Ta không ngại ngàn vạn khổ cực đến tam vực Ma tộc, còn bỏ ra vô số ngọc thạch, ngươi thật sự nghĩ là ta lương thiện bố thí sao?”
Năm ngón tay của Minh Tu Nghệ bất chợt co lại.
Nếu là mị ma bắt hắn đến tu luyện, Minh Tu Nghệ sẽ tìm đủ mọi cách đào tẩu hoặc tự sát, thề sống chết không để ma tu làm nhục.
Chỉ là Cung Ngô Đồng…
Ma tộc Quá Vân Giang là nơi đầm rồng hang hổ, nếu Cung Ngô Đồng đã mạo hiểm cứu hắn, bất luận vì mục đích gì, bản thân hắn cũng không có tư cách giận chó đánh mèo mà thù hận y.
Minh Tu Nghệ ân oán rõ ràng, cũng không cảm thấy Cung Ngô Đồng có mưu đồ tàn ác gì với mình.
Chỉ là một phút thoáng qua vẫn luôn ẩn sâu trong tâm trí từ khi còn nhỏ đã hoá thành băng tuyết, dù cho từng được ngả mình dưới mùa xuân ấm áp thì giờ đây cũng chỉ còn đọng lại một vệt nước lạnh băng.
Minh Tu Nghệ khẽ nói: “Tất nhiên là không.”
Cung Ngô Đồng nhạy bén nhận ra sự lạnh lẽo tản ra từ trên người Minh Tu Nghệ ngày càng nặng nề, như hoàn toàn cam chịu số phận, rõ ràng đôi mắt đã có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng vẫn tựa như một đống tro tàn như cũ.
“Ồ.” Cung Ngô Đồng không rõ hắn bị làm sao, nhưng lại vô cùng vừa lòng với sự hững hờ hung ác của Minh Tu Nghệ, “Được rồi, vậy ngươi tiếp nhận khế văn, quỳ xuống hành lễ đi.”
Minh Tu Nghệ hung hăng nắm chặt bàn tay giấu sau ống tay áo, móng tay đâm rách lòng bàn tay mang sự đau đớn đến tận trái tim.
Dù cho đã rơi vào tay ma tu nhiều ngày, nhưng Minh Tu Nghệ chưa từng phải chịu nhục nhã thế này.
Hắn cười trong nước mắt, nghĩ thầm: “Lời đồn quả không sai.”
Cái mạng này là do Cung Ngô Đồng nhặt về, Minh Tu Nghệ hít sâu một hơi, run rẩy đưa tay về phía bướm mực.
Bướm mực nhìn thấy động tác của hắn, phảng phất lao vào như thiêu thân lao đầu vào lửa, phù văn đen nhánh như con rắn nhỏ thon dài quấn quanh ngón tay hắn, một đường lan đến cổ tay còn đang bị thương.
Phút chốc không thấy đâu.
Giữa không trung chỉ còn dư lại một con bướm mực vòng quanh ngón tay của Minh Tu Nghệ bay tới bay lui.
Minh Tu Nghệ nhận ra khế văn kia sau khi chui vào kinh mạch của hắn đã biến thành một cấm chế như có như không kìm giữ thần thức của hắn, chắc là khế văn nô lệ sỉ nhục người khác nào đó.
Hắn gần như cam chịu số phận mà đè chặt phù văn đang dần biến mất trên cổ tay, trong lòng hỗn loạn, không biết phải làm gì.
Minh Tịch đã hồn phi phách tán, cho dù hắn có bị cả tam giới bắt nạt, thì cũng không còn ai giấu hắn sau lưng bảo vệ.
Mười sáu năm thuận buồm xuôi gió như một giấc mộng đẹp.
Lôi kiếp ầm ầm đầy trời đã hoàn toàn đánh thức hắn từ trong ảo mộng, lại khiến cho cuộc đời của hắn không còn như mơ.
Lòng Minh Tu Nghệ ngày càng giá lạnh, cảm nhận phù văn từng chút xẹt qua kinh mạch của hắn, lan ra toàn thân, kết thành một khế văn qua loa.
Khế văn nọ cũng không mang theo khí tức mạnh mẽ cường ngạnh, mà lại tựa như dòng suối róc rách, chậm rãi len lỏi vào thức hải của hắn.
Ánh mắt hắn đặt tại phù văn trên cánh bướm mực hồi lâu, Minh Tu Nghệ mới như thể nhận ra đây là cái gì, thần sắc ngẩn ngơ.
Tuy hắn không tinh thông pháp trận, nhưng cũng có thể nhận ra đây không phải là khế văn nô lệ sỉ nhục gì đó.
Mà là…..
Khế văn đệ tử.
Cung Ngô Đồng muốn thu hắn làm đồ đệ?!
Minh Tu Nghệ kinh ngạc hồi lâu mới đột nhiên bừng tỉnh, hắn không biết nên tin hay không, vẻ mặt khó tin mang theo một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía Cung Ngô Đồng.
“Tiểu Thánh tôn?”
Cung Ngô Đồng quay người lại, áo tím giao nhau với tăng bào tuyết trắng, vạt áo trùng điệp vẽ ra một vòng cung.
Y ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hơi hơi ngửa đầu, kiêu căng nói: “Chờ thêm mấy ngày nữa bản mạng bài của ngươi được làm tốt, khế văn sẽ được kết lại lần nữa, đến lúc đó có muốn đổi ý cũng chẳng còn cơ hội.”
Minh Tu Nghệ thì thào lặp lại: “Bản mạng bài….”
Chỉ có đệ tử tông môn đã nhập môn mới có linh bài bản mạng.
Thế vừa rồi Cung Ngô Đồng bảo mình quỳ xuống hành lễ…
Không phải do muốn làm nhục, mà là muốn hắn hành lễ bái sư?!
Minh Tu Nghệ có hơi mông lung: “Tiểu Thánh tôn mạo hiểm cứu ta, chỉ vì…”
Chỉ vì muốn thu ta làm đồ đệ?
Tam giới đồn đãi Tiểu Thánh tôn tính tình không tốt chẳng phải là tin đồ vô căn cứ, Cung Ngô Đồng như thể thích làm người xấu, bất luận là y làm gì cũng khiến người khác tức giận lạ thường —— sợ là việc y cứu người như nước với lửa.
Nếu không phải y có một người cha là Thánh tôn, nhất định đã sớm bị người ta trùm bao tải đánh một trận.
Cung Ngô Đồng đang tự rót rượu cho mình, y lười biếng hừ một tiếng, đưa chén rượu cho hắn, cằm hất lên, ý bảo hắn “Quỳ xuống đi, có thể hành lễ.”
Minh Tu Nghệ: “……”
Minh Tu Nghệ chợt nhẹ nhõm thở dài một hơi, trái tim đang co rút mãnh liệt tức khắc há mồm hít thở, lồng ngực đau nhức đến bực bội —— may là Cung Ngô Đồng không phải loại tiểu nhân thừa nước đục thả câu, lại chẳng có cách nào lý giải tính nết quanh co lòng vòng không chịu nói tiếng người của Cung Ngô Đồng, vừa mừng vừa sợ, suýt chút nữa khiến hắn tinh thần hoảng loạn.
Dưới đáy vực tuyệt vọng như chợt xuất hiện một rễ cây mơ hồ từng chút vươn lên, Minh Tu Nghệ bị thương quá nhiều lần, đau đến dữ tợn, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên nắm lấy tia hy vọng không biết thật giả ấy không.
Cuối cùng, xuân ý hoá đông tuyết khi còn bé vội vàng thoáng qua, Minh Tu Nghệ thử vươn tay ra, bắt được một tia hy vọng cuối cùng.
Minh Tu Nghệ nhận lấy chén rượu, không màng thân thể đau đớn hít vài hơi thật sâu, cung kính quỳ xuống hành lễ bái sư.
Minh Tịch đã ngã xuống, đảo Minh Hạp toàn là lòng lang dạ sói, nếu hắn một mình trở về nhất định chết không toàn thây.
Hắn một thân một mình, Cung Ngô Đồng đã cứu hắn, còn thu hắn làm đồ đệ truyền đạo, là phúc khí ngàn năm của hắn. Nếu hắn còn từ chối, không khỏi quá mức không biết tốt xấu.
“Đệ tử Minh Tu Nghệ, ngày sau nhất định tôn sư trọng đạo, không phụ ơn cứu mạng dạy dỗ.”
Cung Ngô Đồng nghĩ ngợi: “À, đồ nhi, thật ra ngươi không cần tôn sư trọng đạo như thế đâu.”
Minh Tu Nghệ hành lễ xong, giơ tay dâng chén rượu đến trước mặt Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng bắt chéo chân xem hắn hành lễ bái sư, nhìn khuôn mặt đạm nhiên không màng hơn thua của Minh Tu Nghệ, thầm nghĩ: “Bị ta trêu như thế mà ngay cả một câu oán hận cũng không có, lại lập tức quỳ xuống bái sư? Chậc chậc, tuổi còn nhỏ mà lòng dạ sâu thật…”
Đồ đệ hung ác nham hiểm trong thoại bản cũng thế, sau khi bị làm nhục chọn cách nhẫn nhịn giấu tài, cuối cùng trở thành một thế hệ đại ma đầu khi sư diệt tổ.
Cung Ngô Đồng hết sức coi trọng tiểu đồ nhi, phá lệ khen ngợi hắn một lần: “Thiên phú căn cốt của ngươi rất tốt, chưa đến mười năm sẽ làm nên chuyện.”
Minh Tu Nghệ là thiên chi kiêu tử từ nhỏ tới lớn, đã sớm quen với những lời tán dương, nhưng lúc này nghe lời khen với giọng điệu như chứa đựng mật ngọt của Cung Ngô Đồng, lại khiến hắn để lộ sự khẩn trương và vui vẻ hiếm thấy như lần đầu được khen.
Minh Tu Nghệ có chút thẹn thùng, rũ mắt nhìn cái chén trên tay, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra trong chén là rượu: “Tiểu Thánh tôn, lễ bái sư hẳn là phải dâng trà…”
Cung Ngô Đồng “Chậc” một tiếng, đưa tay cướp lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Minh Tu Nghệ còn đang nói: “Chuyện này không hợp quy củ.”
“Vô nghĩa nhiều quá.” Cung Ngô Đồng tùy tiện ném chén ngọc cho hắn, lười nhác nói, “Được rồi, sau này ta chính là sư tôn của ngươi, nếu bị khi dễ thì trực tiếp nói tên ta ra, khắp cái tam giới này ngươi muốn đi đâu cũng sẽ tự được nhường đường.”
Minh Tu Nghệ đã từng được nghe về cái tính khinh suất và cuồng ngạo của Cung Ngô Đồng, cầm chén ngọc đứng dậy: “Vâng.”
Cuối cùng Cung Ngô Đồng cũng thu đệ tử thành công, đang muốn lải nhải vài câu với hắn, nhưng vào lúc này, giọng nói của Minh Đăng lại truyền đến từ bên ngoài.
“Tiểu Thánh tôn, hai đứa trẻ kia đến rồi.”
Cung Ngô Đồng: “Ồ, cho vào đi.”
“Vâng.”
Rất nhanh, một nam nhân mặc đồ đen dẫn hai thiếu niên áo xanh chậm rãi đi vào.
Nam nhân áo đen là con rối đặc chế của Cửu Phương tông, tiếp nhận linh lực để sử dụng, nó bước nhanh đến, cung kính hành lễ, dâng chiếc hộp màu tím bằng gỗ trinh nam lên.
“Tiểu Thánh tôn.”
Cung Ngô Đồng không nhìn nó, chỉ tùy tiện gật đầu một cái, ánh mắt rất đỗi hứng thú mà nhìn chằm chằm hai thiếu niên phía sau.
Hai thiếu niên được Cung Ngô Đồng cứu về từ Ma tộc rõ ràng là bệnh nặng mới khỏi, thân hình gầy yếu, nhưng trong mắt lại toàn là chán nản và lạnh nhạt, là sự “hung ác và nham hiểm” mà Cung Ngô Đồng yêu thích nhất.
Cung Ngô Đồng nhìn “đại nghịch bất đạo” lại được nhân đôi lên, chống cằm cười như một con hồ ly, không biết lại đang có ý đồ xấu xa gì.
Con rối thấy y gật đầu, liền mở hộp ra, bên trong là một nụ hoa quỳnh vừa mới chớm nở.
Cung Ngô Đồng nghiêng đầu, tùy tiện để con rối cài hoa lên tóc cho y, hỏi: “Thương thế của chúng được trị khỏi hết cả rồi?”
Con rối gắn hoa xong, lập tức lui ra phía sau, gật đầu nói: “Đã khỏi hẳn.”
Hai thiếu niên sau khi tiến vào vẫn luôn một mực cúi đầu, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Cung Ngô Đồng, tựa như bất kể trước mặt có là Tiểu Thánh tôn hay ma tu thì trong mắt chúng cũng chẳng có gì khác.
Cung Ngô Đồng tùy ý vung tay để con rối lui ra ngoài, lười biếng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Hai thiếu niên này không giống với Minh Tu Nghệ, bọn chúng đã đợi ở Ma tộc từ rất lâu, một đứa bị xem như đồ hiến tế để đúc kiếm, đứa còn lại là vật thí nghiệm độc dược từ nhỏ, sớm đã bị thống khổ và những lần tra tấn gặm nhắm hết tất thảy khao khát đối với mọi thứ.
Dù cho đã chữa hết ngoại thương, thì những vết thương sâu thẳm nơi đáy lòng có dùng cách nào cũng không trị được.
Dù đã nghe được lời nói của Cung Ngô Đồng, nhưng cả hai vẫn cúi đầu như cũ, ánh mắt đầy vẻ hờ hững.
Cung Ngô Đồng chưa từng bị người khác làm lơ như thế, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên bàn, khẽ nói: “Ngẩng đầu.”
Những lời này tuy dịu dàng, nhưng lại mang theo linh lực của Hoá Thần kỳ, lập tức khiến hai người không thể khống chế mà ngẩng đầu lên, quai hàm căng chặt muốn chết, đáy mắt cuối cùng cũng có chút gợn sóng.
Minh Tu Nghệ đột nhiên không kịp chuẩn bị cũng bị “Lời nói đi kèm với hành động” này quét qua, xém chút nữa là ngửa đầu ra tận sau lưng.
Cuối cùng hai thiếu niên cũng chịu ngẩng đầu nhìn y, lúc này Cung Ngô Đồng mới cười tủm tỉm quay cuồng cây quạt, tám con bướm mực bay ra từ trong mặt quạt, nhanh nhẹn lượn vòng.
“Đưa tay, đón lấy.”
Thái độ của Cung Ngô Đồng đối với hai thiếu niên khác xa với Minh Tu Nghệ, y thậm chí còn không vòng vo Tam quốc, trực tiếp kết khế văn đệ tử: “Ta thấy các ngươi cốt cách tinh kỳ, căn cốt rất tốt, chưa đến mười năm sẽ làm nên chuyện. Muốn bái ta làm thầy không?”
Hai thiếu niên ngẩn ra, mờ mịt nhìn bướm mực trước mắt.
Minh Tu Nghệ: “……”
Rốt cuộc là ngươi còn muốn thu bao nhiêu đồ đệ căn cốt rất tốt nữa?!