Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm - Chương 12: Một trời một vực
- Home
- Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm
- Chương 12: Một trời một vực
Bụi bặm đầy trời bị trưởng lão dùng linh lực mạnh mẽ áp chế, Cung Ngô Đồng giơ tay ngoắc một cái, gọi áo bào Minh Tu Nghệ đang ôm bay trở về, tùy tiện khoác lên người, vạt áo hồng nhạt xẹt qua không trung tạo thành nửa vòng cung, vài cánh hoa đào rơi rụng lả tả.
Y xoay người về phía chúng đệ tử đang trợn mắt há mồm còn chưa hoàn hồn được, nghiêm túc nói: “Xem đi, một kiếm này thật sự chẳng có uy lực gì.”
Các đệ tử: “…”
Các thiếu niên được nhận vào Huyền Trai của học phủ Thiên Nhận ai nấy đều là thiên chi kiêu tử của các môn phái, linh căn thiên phú toàn thuộc hàng thượng đỉnh, trước giờ luôn rất xem thường những người “Trời sinh ngu dốt”.
Chỉ là các thiếu niên tâm cao khí ngạo có đánh chết cũng không ngờ, lại có ngày chúng sẽ bị bốn chữ đó hung hăng vả vào mặt, đánh đến khuôn mặt nóng rát đau đớn, gần như có thể áp chảo nướng bánh được rồi.
Tất cả đệ tử Huyền Trai —— gồm cả ba người Minh Tu Nghệ, cuối cùng cũng mơ màng lấy lại tinh thần sau khoảng thời gian trì độn, môi khép khép mở mở thử phát ra âm thanh, nhưng thử nửa ngày lại chẳng có ai thốt ra được câu nào.
Đệ tử vừa rồi còn trộm cười càng kinh ngạc đầy mặt, vẻ mặt hổ thẹn hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống cho rồi.
Tính nết Cung Ngô Đồng xảo trá ngoan cố mà lại ham chơi, ở Cửu Phương tông không nằm trên cây đọc sách thì chính là rảo bước khắp nơi kiếm gì chơi, gần như chưa ai thấy y luyện kiếm bao giờ.
Đệ tử Huyền Trai ít khi tiếp xúc với y, càng hoàn toàn không biết cái gì.
Mọi người cho rằng theo lẽ thường, vị Tiểu Thánh tôn không học vấn không nghề nghiệp kia hẳn luôn mơ màng hồ đồ ăn no chờ chết như trong lời đồn, sao có thể cầm chắc thanh kiếm.
Thẳng đến khi hoa đào lả tả bay ngập trời, tu sĩ Hoá Thần không thể sử dụng linh lực trong lời đồn một kiếm chém nát tảng đá mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, bụi mịn còn đang tung bay tán loạn trên mặt đất…
Mọi người đột nhiên nhớ ra.
Dù cho Cung Ngô Đồng ăn chơi trác táng không nên thân, thì cha của y vẫn đúng là Thánh tôn Cung Xác duy nhất trong tam giới, sư tôn là Kiếm tôn người người kính ngưỡng một kiếm Trần Vô Hà xé nát trời xanh.
Đại đệ tử được Kiếm tôn yêu thương tự tay chỉ dạy, sao có thể là người trời sinh ngu dốt không cầm nổi kiếm?
Mọi người không tiếng động hít sâu một hơi, nhớ lại vừa rồi còn không để ý và âm thầm khinh thường Cung Ngô Đồng, không thể giải thích rốt cuộc mình lấy tự tin ở đâu ra mà đi khinh thường con trai của Thánh tôn?
Một người kinh tài tuyệt diễm như thế, nếu thật sự được chọn làm “Phi tử” của y, chính là vinh hạnh mà chúng cầu còn không được, ngay cả khi bị Tông chủ giam đánh bốn năm ngày thì cũng chả là gì?!
Trong lúc nhất thời, trong đầu các đệ tử hứng thú với kiếm thuật không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ.
“Nếu như được tuyển dính, vậy thì có thể quang minh chính đại… Khiến Tiểu Thánh tôn chỉ dẫn kiếm chiêu cho ta!”
Chuyện tốt nhất trần đời!
Tại thời điểm ấy, ánh mắt tất cả mọi người dành cho Cung Ngô Đồng nồng cháy vô cùng.
Cung Ngô Đồng bất động thanh sắc khoe khoang kiếm chiêu của mình, sau đó hết sức vui vẻ mà tận hưởng bộ dáng trợn mắt há mồm của các đệ tử, tự phụ mà ngẩng đầu tiếp thu ánh mắt tán thưởng.
Chỉ là một chiêu của y lại khiến trưởng lão bất mãn vô cùng, ông chau mày: “Ngô Đồng! Huyền thạch đó là do Kiếm tôn cố ý mang về từ đảo Minh Hạp, sao ngươi có thể tùy ý phá hoại?”
Cung Ngô Đồng cầm thoại bản từ trong tay Minh Tu Nghệ về, một bộ có chết cũng không nhận sai: “Ta đã sớm không thích cái cục đá đó, bảo bối cái gì chứ. Mấy hôm nữa ta sẽ tìm một tảng đá khác về, bảo đảm là to và hấp dẫn hơn cái này nhiều.”
Trưởng lão hận rèn sắt không thành thép: “Nhưng chữ trên đó là do Thánh tôn chính tay khắc!”
“Đúng thế!” Cung Ngô Đồng nháy mắt với ông, giảo hoạt nói, “Đợi tới đó Tiểu Thánh tôn ta cũng khắc chữ là được, khắc là ‘Thiên Đạo ồn ào, ký dung hựu tắc’*, lạc khoản cũng đề chữ ‘Cung’, thật sự rất lời.”
*Trái ngược với câu lúc trước. Người ta là Thiên Đạo trầm mặc thì anh ồn ào, không dung vô phép tắc thì anh khoan dung hết:))
Trưởng lão: “…”
Trưởng lão bị y chọc cho tức chết, che ngực “Ngươi ngươi ngươi” cả buổi, ngay cả một câu cũng không nói được.
Trai trường tam trai vội vàng tiến lên đỡ trưởng lão.
Cung Ngô Đồng không muốn đứng im nghe mắng, làm nổi xong thì lâng lâng nhảy lên cây hoa đào lớn nhất cạnh diễn võ trường, an an tĩnh tĩnh đọc thoại bản.
Trưởng lão mắng cũng không mắng được, đánh cũng không đánh lại, đành phải trừng mắt nhìn cây hoa đào một lúc, kiềm nén sự tức giận mà dạy tiết kiếm thuật cho chúng đệ tử.
Chỉ là tất cả đệ tử còn đang chìm đắm trong một kiếm kinh thiên động địa của Cung Ngô Đồng, lúc nghe giảng rõ là thất thần, đa số ánh mắt đều không tự chủ mà liếc sang cây hoa đào, trong mắt đong đầy khát khao lẫn kính sợ.
Trưởng lão vừa nhìn, lại càng tức giận.
Sớm biết thế đã không để Cung Ngô Đồng xuất kiếm gây náo nhiệt làm gì!
Một canh giờ sau hết tiết, trưởng lão bực bội nổi giận đùng đùng rời đi, chắc là đi tìm Vân Lâm Cảnh cáo trạng.
Trưởng lão vừa đi, đệ tử Huyền Trai chen chúc dưới tán cây hoa đào, đôi mắt trông mong ngắm nhìn Cung Ngô Đồng đang đọc thoại bản đến nghiện.
“Tiểu Thánh tôn!”
Cung Ngô Đồng còn đang vui vẻ đắm chìm trong thoại bản, nửa dựa lên thân cây, chân trần rũ xuống đưa tới đưa lui, bất thình lình bị một tiếng gọi vang trời doạ cho hoảng sợ, lập tức rớt từ trên cây xuống.
Mọi người cũng hoảng hốt, đưa tay đón y như bản năng.
Tu vi ngất trời của Cung Ngô Đồng đâu phải nói ngã là ngã, y đang định ngự phong lơ lửng giữa không trung, lại đột nhiên liếc tới Minh Tu Nghệ đang duỗi tay về phía mình, lập tức buông lỏng linh lực.
Một bộ áo bào hồng nhạt phủ kín hoa đào, thẳng tắp rơi xuống lồng ngực ấm áp của Minh Tu Nghệ.
Chẳng qua Minh Tu Nghệ chỉ đưa tay ra theo bản năng, cẩn thận suy nghĩ lại thì sẽ biết ngay Cung Ngô Đồng sao mà ngã được, hắn đang định thu tay, lại chợt ngửi thấy một mùi hoa quỳnh mỏng manh đang bay vào lòng mình.
Lớp lớp áo bào rơi xuống trước mặt, lông mi nhẹ nhàng chớp một cái, trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng mình vừa đón một bông hoa đào.
Cung Ngô Đồng ôm cổ hắn, toàn bộ thân thể nằm trong lòng hắn, tóc dài lại lần nữa quấn quýt lấy nhau, chính giữa còn điểm xuyết một bông đào vô cùng mờ ám.
Minh Tu Nghệ toàn thân cứng đờ, mờ mịt nhìn y.
Đệ tử bên cạnh cũng hơi đờ đẫn, nhìn một màn này cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng lại không thể nói là kỳ quái chỗ nào.
Thoại bản trong tay Cung Ngô Đồng rơi xuống đất, bị gió thổi qua mấy trang, vừa hay dừng lại ở một hình vẽ.
—— bán ma một thân áo đen đang mạnh mẽ bế đạo quân áo trắng vẻ mặt khuất nhục bị xiềng xích giam cầm, vẻ mặt âm hiểm mà cúi đầu mân mê khuôn mặt của đạo quân.
Mọi người: “…”
Cuối cùng cũng biết kỳ quái chỗ nào rồi.
Minh Tu Nghệ là người đầu tiên phản ứng, hắn mặt không đổi sắc, dịu dàng ôm Cung Ngô Đồng đặt dưới gốc cây, sau đó lại lấy giày mang cho y.
Cung Ngô Đồng hết sức hài lòng với tư thế vừa rồi, cảm thấy thoại bản thật sự không lừa ta, y ngâm nga câu hát nhặt cuốn sách lên, tiện tay cắt đứt lọn tóc đang ngày càng ngắn của Minh Tu Nghệ, nhìn lướt qua đệ tử xung quanh một vòng, tâm trạng vui vẻ nói: “Sao thế?”
Chúng đệ tử vội vàng lắc đầu: “Không không không, không có gì ạ!”
Dưới cái nhìn chăm chú đầy tò mò của Cung Ngô Đồng, đệ tử Huyền Trai vừa rồi còn suy nghĩ lung tung dồn dập xấu hổ cúi đầu xuống, ngay cả lĩnh giáo kiếm chiêu cũng không có mặt mũi mở miệng ra nói, vội vàng tản đi.
Lớp đầu tiên ở Huyền Trai, Cung Ngô Đồng gối đầu lên đùi Minh Tu Nghệ đọc thoại bản hết cả một ngày, thẳng đến khi mặt trời lặn, cuối cùng cũng được tan học.
Cung Ngô Đồng lười biếng duỗi người, ngâm nga tiểu khúc rồi đi về với Minh Tu Nghệ.
Tại Hồng Trần Uyển, Vân Lâm Cảnh đã nghe trưởng lão cáo trạng, đang ngồi trong đình ở nội viện lau kiếm.
Cung Ngô Đồng nhìn thấy hắn, ngay cả chào hỏi cũng không, trực tiếp thanh thúy nói: “Sư đệ, huynh sai rồi.”
Động tác lau kiếm của Vân Lâm Cảnh dừng lại, bất đắc dĩ bỏ miếng vải bố xuống: “Câu sau đâu?”
Cung Ngô Đồng thuần thục nói: “Lần này sai rồi, lần sau sẽ không thay đổi.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Vân Lâm Cảnh thản nhiên liếc Minh Tu Nghệ một cái, đột nhiên tiện tay vung một kiếm.
Tuy Cung Ngô Đồng kế thừa Trần Vô Hà của Kiếm tôn, nhưng đúng như lời y nói, một kiếm kia mà so thì kém Trần Vô Hà mười phần, không có uy lực gì; nhưng Vân Lâm Cảnh lại tiếp nhận Trần Vô Hà chân truyền, sợ là chỉ tùy tiện vung kiếm quang một cái, cũng có thể lập tức chém người chỉ còn bộ xương.
Mắt tím của Cung Ngô Đồng bỗng chốc co rụt, đang muốn tiến lên ngăn cản, lại thấy kiếm quang kia chỉ cọ qua vai Minh Tu Nghệ, thẳng tắp chém đứt lọn tóc không biết lại quấn lấy nhau từ khi nào của hai người.
Chỉ là hàn ý kia lại không chút thuyên giảm, Minh Tu Nghệ ngơ ngác hoàn hồn, trên vai trái phủ đầy sương tuyết.
Nếu chỉ lệch một tí, kiếm quang đó đã có thể tước đi mạng sống của Minh Tu Nghệ.
Minh Tu Nghệ nhìn chằm chằm tay áo dính đầy sương tuyết, trong phút chốc nỗi sợ hãi mới hậu tri hậu giác dâng lên trong lòng, lồng ngực kinh hoàng phập phùng kịch liệt.
Cung Ngô Đồng bất mãn nói: “Làm gì đấy, đang yên lành vung kiếm làm gì? Muốn đánh thì đánh huynh này, đừng có tùy tiện bắt nạt đồ đệ của huynh.”
Vân Lâm Cảnh đứng dậy từ trên ghế, lạnh nhạt nói: “Không dám ra tay với sư huynh.”
Cung Ngô Đồng trừng hắn: “Vân lao đầu, rốt cuộc là cha huynh mua chuộc đệ bằng thứ gì tốt mà khiến đệ trông coi huynh nghiêm ngặt như thế?”
Vân Lâm Cảnh không trả lời, chỉ dịu dàng mỉm cười.
Cung Ngô Đồng tức giận nói: “Đệ bảo Không Trục giải ‘Kết tóc’ này đi.”
“Có gì không ổn?” Vân Lâm Cảnh điềm nhiên hỏi lại, “Không phải sư huynh thích thế này sao?”
Cung Ngô Đồng “Ồ” một tiếng, quyết chơi cho tới luôn: “Ừm, đúng là hợp ý huynh thật, kết tóc không giải được, tối đành phải ngủ… A!”
Lời còn chưa dứt, mặt Vân Lâm Cảnh biến sắc, nhịn không được trực tiếp giải “Kết tóc”.
Từ trước tới nay Vân Lâm Cảnh chưa từng nói lại Cung Ngô Đồng, sau khi xác định Minh Tu Nghệ không có gan nhân lúc Cung Ngô Đồng đang trong kỳ phát tác mị ma văn mà đại nghịch bất đạo với y, thì cung kính hành lễ, trực tiếp rời đi.
Cung Ngô Đồng vỗ vỗ bả vai của Minh Tu Nghệ, an ủi hắn: “Không bị doạ không bị doạ.”
Minh Tu Nghệ miễn cưỡng mỉm cười, nhưng lại chẳng nói gì, hắn gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, con người nổi lên màu sắc thâm trầm.
Cũng không phải hắn bị doạ sợ, mà là lần nữa cảm nhận sự bất lực của con cá khi nằm trên tấm thớt.
Minh Tu Nghệ được Thủ tôn Minh Tịch che chở nhiều năm, cuộc sống bình yên được bao người kính trọng, nhưng sau cùng khi bị ép lột bỏ thân phận “Minh Thiếu tôn”, thì hắn cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Minh Tu Nghệ rũ mắt nhìn đầu ngón tay hơi run rẩy của mình, trong lòng nặng trĩu như bị tảng đá chắn ngang, khiến hắn gần như không thở nổi.
Cung Ngô Đồng nhận ra hắn đang bất ổn: “Sao thế?”
Minh Tu Nghệ đột nhiên thở hổn hển một hơi, năm ngón tay khép lại sau tay áo, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Cung Ngô Đồng thấy hắn không muốn nói cũng không ép, lại xoa xoa đầu hắn, ánh mắt liếc sang đồng hồ hoa sen trong nội viện, suýt chút nữa nhảy dựng lên từ trên mặt đất.
「 Sương Hạ Khách」 sắp bắt đầu kể chuyện!
Tiểu Thánh tôn không muốn bỏ lỡ, không tim không phổi dặn dò Minh Tu Nghệ vài câu rồi chạy về phòng, cởi giày lên giường, nhanh chóng vào tiểu thế giới nghe kể chuyện.
Sương Hạ Khách vừa thấy Tiểu Thánh tôn liền mặt mày sáng láng, tiếng thước gỗ đập lên bàn nặng nề hơn nhiều.
“… Sau khi bán ma tỉnh lại từ trong giấc mộng hoang đường, ngồi trên giường trầm mặc hồi lâu, nhìn thấy màn đêm yên tĩnh bên ngoài, vậy mà trong lòng lại sinh ra sự xúc động.”
Cung Ngô Đồng ngay cả hạt dưa cũng không cắn, thầm nghĩ tới rồi tới rồi!
“Bán ma nhân lúc đêm trăng, đi đến chỗ ở của sư tôn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Thẩm đạo quân đang đả toạ minh tưởng, nghe thế thì mắt cũng không mở, chỉ lãnh đạm nói: “Chuyện gì?”
Bán ma sợ hãi nói: “Sư tôn, con gặp ác mộng, nhất thời không ngủ được. Đêm nay con ngủ với người được không ạ?”
Thẩm đạo quân trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Vào đi.”
Bán ma đại hỉ, che giấu tâm tư nhỏ xấu xa của mình, vui sướng khôn cùng mà trèo lên giường sư tôn.”
Cung Ngô Đồng cũng đại hỉ, vui sướng khôn cùng mà khen thưởng.
Nửa đêm canh ba, hết giờ kể chuyện.
Cung Ngô Đồng vô cùng mỹ mãn mà rời khỏi tiểu thế giới của Sương Hạ Khách, lại đi tới kệ sách xem xét thoại bản và xuân cung đồ một hồi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng một gõ cửa nhẹ nhàng.
Tiếp đó, giọng nói của Minh Tu Nghệ truyền từ ngoài vào trong.
“Sư tôn.”
Cung Ngô Đồng sửng sốt: “Chuyện gì?”
Minh Tu Nghệ hơi do dự một chút, nói: “Con gặp ác mộng, nhất thời không ngủ được. Đêm nay có thể…”
Lồng ngực Cung Ngô Đồng đột nhiên nhảy dựng, bất chợt mừng như điên, suýt chút nữa lao ra ngoài khiêng hắn vào.
Chỉ là nháy mắt tiếp theo, y lại nghe Minh Tu Nghệ nhỏ giọng nói: “… Đêm nay có thể thỉnh giáo người những kiếm chiêu và tâm pháp mà con chưa hiểu được không ạ?”
Cung Ngô Đồng: “…”