Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm - Chương 11: Trời sinh ngu dốt
- Home
- Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm
- Chương 11: Trời sinh ngu dốt
Cung Ngô Đồng vừa nhìn sợi dây màu đỏ quấn chặt hai nhúm tóc là biết ngay đấy là bút tích của ai, y cũng không nổi giận, mỉm cười chặt đứt nhúm tóc của Minh Tu Nghệ: “Không có gì, chỉ là một thuật pháp nhỏ mà thôi, đi thôi, đi học thôi.”
Minh Tu Nghệ còn muốn hỏi lại, Cung Ngô Đồng đã ung dung tự tại đá văng cửa ra vào học trai.
Đa số đệ tử của Huyền Trai đều chưa cập quan, đâu đâu cũng là những thiếu niên bồng bột tinh thần phấn chấn, bọn chúng vừa học xong lớp sớm, đang tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Tiếng đạp cửa của Cung Ngô Đồng hơi lớn, toàn bộ học đường an tĩnh trong nháy mắt, tất cả đều nhìn ra cửa.
Hung danh “Ngày tuyển phi của Tiểu Thánh tôn” lan xa, Cung Ngô Đồng vừa xuất hiện, mị ma văn giữa mày còn lợi hại hơn cả lệ quỷ, trong nháy mắt khiến cho toàn bộ mọi người ở học trai không tự chủ hít sâu một hơi.
Hít.
Hít hít hít.
Hít cả một đám.
Cung Ngô Đồng ngắm nhìn bốn phía xung quanh, hài lòng lắc lắc cây quạt: “Rất tốt, nơi này rộng hơn Hoàng Trai nhiều, sau này ta sẽ ở đây.”
Các đệ tử: “…”
Có đệ tử còn sợ tới mức đặt mông ngồi cái phịch xuống đất, mạnh mẽ gắng gượng lén bò ra ngoài bằng cửa sau, chỉ là ngón tay còn chưa kịp đụng tới cửa, Cung Ngô Đồng lại vung tay áo lên, đóng toàn bộ cửa ra cửa sổ của học trai lại ngay lập tức.
Không ai có thể bỏ trốn.
Mọi người: “…”
Cung Ngô Đồng sai sử đệ tử đệ tử bê ngọc án của y: “Đặt bàn ta ở hàng cuối cùng, đúng vậy, chỗ thích hợp để lười biếng nhất đấy.”
Đệ tử áo lam vội vàng đặt ngọc án tại một nơi không người trên hàng cuối cùng, ngọc án đặt xuống đất phát ra âm thanh trầm đục, khiến tim chúng đệ tử có mặt như bị búa tạ nện vào.
“Đúng rồi.” Cung Ngô Đồng kiêu căng ngạo mạn chỉ vào ba đồ đệ phía sau, “Đây là đồ đệ ta mới thu, Việt Ký Vọng, Tuy Tương Phùng, Minh Tu Nghệ, sau này chính là tiểu sư đệ của các ngươi.”
Các đệ tử như cha chết mẹ chết, lại miễn cưỡng rặn ra nụ cười nói: “Đồ đệ của Tiểu Thánh tôn đều là nhân trung long phượng, chúc mừng chúc mừng.”
“Ừ.” Cung Ngô Đồng mặt không đổi sắc nhận lời khen, nhìn quanh một vòng, mỗi lần y nhìn đến ai, người đó lại sợ mình bị chọn làm “Ái phi”, hận không thể chôn đầu xuống ngực.
Gây được khí thế rồi, xác định không còn ai dám ức hiếp ba đồ nhi của y, lúc này Cung Ngô Đồng mới đi đến ngọc án, khoanh chân ngồi xuống.
Đệ tử áo lam là trai trường của Huyền Trai, hắn lau lau mồ hôi lạnh giữa trán, nhiệt tình sắp xếp chỗ ngồi cho ba người Minh Tu Nghệ.
Vì sự xuất hiện của Cung Ngô Đồng mà không ai dám thở mạnh, toàn bộ học trai hoàn toàn mất đi sự náo nhiệt vừa rồi.
Huyền Trai đệ tử đông đảo, nên cố ý chia ra bốn trai, đây là đệ tam trai, mấy chục người ngồi kín cả cái học đường to như thế.
Do không có ba chỗ liền kề nhau, nên một mình Minh Tu Nghệ bị phân tới hàng cuối cùng, vừa hay ngồi cạnh Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng sau khi ngồi xuống đã cởi giày ra, tư thái buông thả không bị trói buộc ngồi sau ngọc án, áo ngoài trên vai lỏng lẻo trễ xuống khuỷu tay, để lộ tăng bào tuyết trắng bên trong.
Đại khái là tránh cho bị “Kết tóc” lần nữa, hiếm khi y vén tóc dài lên tới đỉnh đầu, dùng bút ngọc cài thành búi tóc, bởi vì tướng mạo vốn diễm lệ, nên cho dù là tư thế phóng khoáng hay cách ăn mặc không vào khuôn khổ cũng vẫn khiến người khác không tự chủ đặt tầm mắt trên người y.
Minh Tu Nghệ được phân sách và ngọc giản dùng để học tiết sau, hắn tiện tay mở ra, phát hiện đã học xong nội dung trong sách từ lúc mười tuổi, chỉ có tâm pháp trên ngọc giản là lần đầu thấy, hẳn là chỉ mình Cửu Phương tông có.
Hắn chăm chú nhìn ngọc giản, trong lúc vô tình liếc sang Cung Ngô Đồng bên cạnh.
Cung Ngô Đồng chơi với mấy đứa nhóc dưới mười tuổi ở Hoàng Trai hai năm, dưới ngọc án hẹp dài lôi ra một đống đồ chơi tinh xảo, y tiện tay khảy khảy trúc cầu, khoé môi nhẹ nhàng cong cong.
Minh Tu Nghệ hơi sửng sốt, trong lòng không khỏi cảm khái.
Tiểu Thánh tôn không hổ là lớn lên trong tình yêu, lớn thế rồi mà còn thích mấy món đồ chơi nhỏ như con nít.
Tính em bé.
Minh Tu Nghệ còn chưa cảm khái xong, lại trơ mắt nhìn Cung Ngô Đồng duy trì nụ cười “Tính em bé”, bỏ tất cả đồ chơi trên ngọc án vào vòng trữ vật, sau đó mặt không đổi sắc móc ra mười mấy quyển sách từ trong tay áo.
Minh Tu Nghệ vô tình liếc qua một cái, sắc mặt cứng đờ.
—— đấy rõ ràng là một đống thoại bản và xuân cung đồ.
Cung Ngô Đồng học ở Hoàng Trai, tất nhiên sẽ không xem xuân cung đồ trước mặt cả đám con nít, lần này tới Huyền Trai xem như được giải cấm.
Sau khi dọn dẹp sách vở, nhận ra Minh Tu Nghệ đang nhìn mình, Cung Ngô Đồng còn tưởng rằng hắn có hứng thú với những thứ này, nghiêm túc nói: “Không được đâu nha, con còn nhỏ, không thể xem.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Chưa nói đến chuyện Minh Tu Nghệ đã không còn nhỏ —— nếu ở phàm thế, tuổi của hắn đã có thể lấy vợ sinh con —— chứ không phải là đến học đường chung với sư tôn, mà tấm gương tốt sư tôn còn làm ra loại chuyện hoang đường là bày đủ các loại xuân cung đồ trên bàn, Minh Tu Nghệ nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình đang trong một giấc mơ dài viển vông.
Minh Tu Nghệ một lời khó nói hết mà nhìn Cung Ngô Đồng, lặng yên không tiếng động dịch ra chỗ khác.
Chỉ là vừa mới nhúc nhích, tóc lại lần nữa bị kéo căng.
—— chẳng biết từ khi nào, búi tóc của Cung Ngô Đồng lại rũ xuống một lọn, sít sao quấn chặt với tóc của Minh Tu Nghệ.
Cung Ngô Đồng đã gục xuống bàn chăm chú đọc thoại bản, tính y quen làm bậy, dù cho có bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm thì cũng sẽ không khiến y mất tự nhiên.
Minh Tu Nghệ thấy y không có động tĩnh, lại nhớ y nói đây chỉ là một thuật pháp nhỏ, dứt khoát không để ý, buồn bực đi nghiên cứu ngọc giản.
Nửa khắc sau, tiếng chuông nặng nề bên ngoài vang lên, trưởng lão giảng bài chậm rãi đi vào.
Chúng đệ tử đứng dậy hành lễ: “Bái kiến trưởng lão.”
Cung Ngô Đồng nghiêm túc đọc thoại bản, không nhúc nhích, chẳng thèm đếm xỉa mà dài giọng hô theo: “Bái kiến trưởng lão.”
Trưởng lão áo bào tro để mọi người ngồi xuống, híp mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng trên Cung Ngô Đồng đang đọc sách và ba gương mặt lạ hoắc, đôi mắt nhẹ nhàng giật giật.
Ông cũng không nhiều lời, lấy ngọc giản ra bắt đầu giảng bài.
Từ nhỏ Minh Tu Nghệ đã được Thủ tôn Minh Tịch gửi gắm sự kỳ vọng, theo khuôn phép cũ, bất luận là làm chuyện gì cũng đều sẽ làm hết sức, lần này trải qua muôn vàn trắc trở, tâm trí càng trở nên ổn định thành thục.
Đây là lớp đầu tiên của hắn sau khi đến Cửu Phương tông, tuy tiết tâm pháp vô cùng buồn tẻ và nhạt nhẽo, tiếng giảng bài chậm rì lại như đưa người vào giấc ngủ, nhưng Minh Tu Nghệ vẫn cực kỳ nghiêm túc lắng nghe như cũ.
Chuyên tâm nghe giảng nửa tiết học, Minh Tu Nghệ đang ghi tâm pháp mà mình không hiểu lên giấy, lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hoa quỳnh đang bay về phía mình.
Trong lòng Minh Tu Nghệ hồi hộp, tự nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, nháy mắt tiếp theo, Cung Ngô Đồng mê mang ôm sách, nghiêng mình về phía Minh Tu Nghệ.
Cung Ngô Đồng đọc thoại bản hết nửa tiết, chưa từng thay đổi tư thế, lần này cuối cùng cũng động lại muốn coi đồ nhi như gối dựa.
Minh Tu Nghệ nhanh chóng lui ra sau, Cung Ngô Đồng trực tiếp nghiêng hụt.
Không đợi Minh Tu Nghệ thả lỏng một hơi, lại thấy Cung Ngô Đồng vồ hụt như đã sớm có chuẩn bị, thân hình không hề dừng lại, trực tiếp nghiêng người gối đầu lên đùi Minh Tu Nghệ.
Minh Tu Nghệ: “…”
Khoé môi Minh Tu Nghệ co rút, nhỏ giọng nói: “Sư tôn?”
Học đường lót kín gối mềm, có lăn qua lăn lại cũng chẳng có vấn đề gì, eo Cung Ngô Đồng đặt trên bồ đoàn có hơi không thoải mái, hắn trở mình, gáy gối lên đùi Minh Tu Nghệ, nằm ngửa giơ sách đọc tiếp.
Nghe Minh Tu Nghệ gọi mình, Cung Ngô Đồng căn bản không biết trong giờ học phải nói nhỏ, trực tiếp lẩm bẩm nói: “Làm cái gì? Nghiêm túc nghe giảng đi, đừng có xì xầm với sư tôn.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Minh Tu Nghệ bị y trả đũa đến xém chút nữa hít thở không thông, hơn nữa bởi vì giọng Cung Ngô Đồng hơi lớn, trưởng lão đã dừng giảng bài mà nhìn về phía Minh Tu Nghệ, trong mắt toàn là sự bất mãn vì hắn nói chuyện trong giờ học.
Những đệ tử khác cũng ngó sang, trong mắt rõ ràng là vui sướng khi người gặp hoạ.
Minh Tu Nghệ toàn thân cứng đờ, miễn cưỡng mỉm cười: “Xin lỗi.”
Lúc này trưởng lão mới tiếp tục giảng bài.
Cảm giác tồn tại của Cung Ngô Đồng rất cao, huống chi y dựa vào Cung Ngô Đồng cực gần, hương hoa quỳnh trên người đan xen với mùi thuốc nhàn nhạt quanh quẩn trong hơi thở, khiến Minh Tu Nghệ hao phí rất nhiều định lực mới có thể tiếp tục miễn cưỡng nghe giảng.
Cung Ngô Đồng đọc thoại bản rất chậm, kỹ lưỡng đánh giá từng chi tiết trong sách, đôi khi bắt gặp cái gì thú vị còn cười đến run rẩy cả người, liên luỵ đến hai chân Minh Tu Nghệ hơi tê dại —— phàm đổi lại thành ai tự chủ kém một chút, đều sẽ trực tiếp một cước đạp Cung Ngô Đồng đang quấy rầy việc học của mọi người ra ngoài.
Một tiết thống khổ cuối cùng cũng hết, Minh Tu Nghệ vừa nghe tiếng chuông nặng nề, hốc mắt chợt hơi chua chát.
“Sư tôn, sư tôn…” Minh Tu Nghệ nhỏ giọng gọi Cung Ngô Đồng, “Hết tiết rồi ạ.”
Cung Ngô Đồng “À” một tiếng, lười biếng lật sang trang khác: “Tiết sau là gì? Học kiếm?”
Minh Tu Nghệ: “Vâng.”
Cung Ngô Đồng: “Con có kiếm không?”
Minh Tu Nghệ nhẹ giọng nói: “Con đã để kiếm của mình lại Hàn Đàm Hạ ở đảo Minh Hạp rồi ạ.”
Cuối cùng Cung Ngô Đồng cũng đóng quyển thoại bản lại, lười nhác ngồi dậy từ trên người Minh Tu Nghệ, nhìn thấy lọn tóc quấn chặt với nhau, mặt không đổi sắc mà chặt đứt nhúm tóc của Minh Tu Nghệ thêm lần nữa.
Vừa tan học, tất cả đệ tử học trai đều chạy tới diễn võ trường nhanh như chớp, căn bản không dám ở chung một phòng với Tiểu Thánh tôn quá lâu.
Cung Ngô Đồng chọn chọn lựa lựa nhét sách vào trong tay áo, đứng dậy định ra diễn võ trường chơi.
Đi được hai bước, đằng sau lại lặng im không tiếng động.
Cung Ngô Đồng nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Minh Tu Nghệ nửa quỳ trên mặt đất, tay vịn bàn, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Cung Ngô Đồng nghi ngờ nói: “Tê chân rồi à?”
Mặt Minh Tu Nghệ đỏ lên, sau đó mới hậu tri hậu giác nhận ra.
Không đúng, là Cung Ngô Đồng gối đầu lên chân hắn, có xấu hổ thì cũng không nên là hắn chứ?
Da mặt Cung Ngô Đồng còn dày hơn da heo, tất nhiên sẽ không thẹn thùng chỉ vì chuyện nhỏ thế này, y đưa tay về phía Minh Tu Nghệ: “Sư tôn đỡ con nhé?”
Minh Tu Nghệ vừa rồi còn hấp hối không bò dậy nổi lập tức ngồi dậy, đùng đằng nhảy dựng lên: “Con có thể tự đi, không cần nhọc lòng sư tôn.”
Cung Ngô Đồng: “…”
Cung Ngô Đồng sâu xa nhìn cẳng chân đang run rẩy của hắn, cũng không vạch trần chuyện hắn phùng má giả làm người mập, mang giày đi đến diễn võ trường.
Tiết kiếm đạo do một trưởng lão khí chất ôn hoà của Cửu Phương tông chủ trì, lúc Cung Ngô Đồng và Minh Tu Nghệ đến nơi, trưởng lão kia đang điềm đạm đưa thanh kiếm gỗ trên kệ binh khí cho Việt Ký Vọng.
Việt Ký Vọng bị bắt làm vật hiến tế để đúc kiếm quá lâu, vừa thấy kiếm liền chau mày, lui ra sau nửa bước: “Ta không luyện kiếm.”
Trưởng lão nhã nhặn nói: “Thể chất của con đặc thù, thích hợp luyện kiếm nhất. Nếu bây giờ mà không học, thì sau này con ra ngoài trảm yêu trừ ma, lấy cái gì mà làm pháp khí?”
Việt Ký Vọng nghiêm mặt nói: “Quạt!”
“…” Trưởng lão, “Cái gì?”
Việt Ký Vọng nói như lẽ đương nhiên: “Chẳng phải sư tôn của ta cũng dùng quạt như pháp khí hay sao, tất nhiên là ta cũng có thể học theo sư tôn!”
Trưởng lão: “…”
Trưởng lão thần sắc phức tạp, đầy mặt “Có lẽ đứa nhỏ này là đồ ngốc”.
Đệ tử Huyền Trai đã thay đổi trang phục, đang xếp hàng kiểm tra pháp khí cho nhau.
Trưởng lão nhìn Cung Ngô Đồng chậm rãi đi đến, thở dài nói: “Ngô Đồng, lại đây.”
Cung Ngô Đồng đang định tìm chỗ ngồi đọc thoại bản hết tiết, đột nhiên lại bị điểm danh, nghi hoặc nói: “Hả? Ta?”
Trưởng lão đầy mặt từ ái: “Đúng vậy.”
“Làm gì thế?” Cung Ngô Đồng không vui đi đến.
Trưởng lão đưa kiếm gỗ cho y: “Ngươi kế thừa kiếm pháp của Kiếm tôn, nhất định bất phàm. Nay tất cả đệ tử của tam trai đều ở đây, ngươi tùy tiện xuất một kiếm, cho chúng thấy thế nào là cuộc đời.”
Cung Ngô Đồng thích làm nổi, nghe vậy thì vô cùng cao hứng quăng sách ra sau lưng, nắm chuôi kiếm gỗ.
Vừa hay Minh Tu Nghệ đang đứng phía sau y, nhìn thấy quyển sách đang bay lên mặt mình, vội vàng duỗi tay bắt lấy.
Cung Ngô Đồng cầm kiếm hoa, lại cảm thấy tay áo trường bào quá ảnh hưởng động tác, bèn cởi áo ngoài màu tím trên người ra, ngay cả nhìn cũng không thèm mà lại ném ra sau lưng.
Minh Tu Nghệ cam chịu số phận đứng đằng sau đón lấy.
Cung Ngô Đồng một thân tăng bào màu trắng, tay cầm kiếm gỗ như đồ chơi con nít, nghiêm túc nói: “Ta trời sinh ngu dốt, sợ là một kiếm không có uy lực gì.”
Trưởng lão híp mắt cười, không nói lời nào.
Danh tiếng của Cung Ngô Đồng lan tận tới Huyền Trai, ngần ấy năm trằn trọc ở Hoàng Trai, đệ tử Huyền Trai nhiều như thế đấy mà còn chưa thấy y xuất kiếm bao giờ.
Chỉ là cẩn thận suy nghĩ một chút, với cái tính ham chơi lười làm của Cung Ngô Đồng, cũng có thể thấy y luyện kiếm không hề khắc khổ, sợ là có ăn linh đan lên Hoá Thần Kỳ thì cũng chẳng khác gối thêu hoa là bao.
Tiểu Thánh tôn gối thêu hoa đứng giữa diễn võ trường, tay cầm chặt chuôi kiếm gỗ, như đang đùa giỡn mà nhẹ nhàng hất lên —— một kiếm đó đại khái là quá tùy tiện, kiếm gỗ suýt chút nữa rơi khỏi tay y.
Có đệ tử ở dưới nhỏ giọng cười trộm.
Cung Ngô Đồng ánh mắt thất thần nhìn về phía rừng đào cách đó không xa, năm ngón tay đột nhiên khép lại, dùng sức nắm chặt chuôi kiếm.
Linh lực Hoá Thần kỳ đột ngột đội đất chui lên, nháy mắt quét qua dập nát thanh kiếm làm bằng gỗ đào, thậm chí còn không để lại một hạt bụi.
Kiếm gỗ tiêu tán, kiếm ý đã thành.
Cung Ngô Đồng không chớp mắt vung tay chém ra một kiếm, kiếm ý thành hình lạnh rét thấu xương, thẳng tắp xé rách hư không, cuốn theo gợn sóng hình bán nguyệt như đang rung động, ầm ầm hướng về phía trước.
Mọi người ngẩn ngơ, chỉ thấy một đạo kiếm quang trắng xoá nhấp nhoáng, mang theo hàn ý lạnh băng, sau khi rung chuyển mặt đất, là tiếng nổ vang trời từ xa xa truyền đến.
Rừng đào khắp núi bị chấn động đến hoa đào tung bay, kiếm ý cắt mặt đất thành một rãnh sâu ba tấc, nhưng lại chớ hề đả động đến một bông hoa.
Kiếm ý cuối cùng bay về phía tảng đá lớn ở cửa ra vào của Huyền Trai, một tiếng nổ tung vang trời, ấy thế mà lại nghiền nát tảng đá ẩn chứa kiếm ý của Thánh tôn Cung Xác thành bụi mịn, rào rạt tuôn rơi xuống mặt đất.
Tro bụi nổi lên bốn phía, rất lâu sau đó cũng chưa thể bình ổn.
Cung Ngô Đồng đứng nơi đón gió, bút ngọc rơi xuống, tóc dài bay múa tán loạn, năm ngón tay thon dài vừa động, kiếm ý tan đi, hoá thành ánh sáng rơi xuống khe hở ngón tay.
Minh Tu Nghệ đang ôm quần áo của Cung Ngô Đồng ngẩn ngơ nhìn người kia không chút để ý mà vuốt lại mái tóc bù xù, chẳng biết tại sao đầu quả tim lại nhảy dựng một cái thật mạnh.
Các đệ tử có mặt ngơ ngác nhìn rãnh sâu ba tấc và tảng đá lớn đã hoá thành tro tàn, phản ứng đầu tiên không phải là khiếp sợ, mà là mơ mơ màng màng.
Đây là… Trời, trời sinh ngu dốt sao???