Đại mình tinh và chàng vệ sĩ - Chương 101-102
Châu Kiện Hùng thất thần, bàng hoàng không tin được những gì đang xảy ra trước mắt của mình, ông không đứng vững được nữa, ngã người xuống ghế. Thuộc hạ lấy ghế cho Lăng An Vũ ngồi xuống, anh ngồi xuống vắt chéo chân, nhìn Châu Kiện Hùng rồi cười khẩy, Châu Kiện Hùng nhìn Mộc Thanh Yến trong sự ngỡ ngàng, giận dữ hỏi cô:
“Mộc Thanh Yến! Tôi chưa bao giờ đối xử tệ với cô, cưng chiều, yêu thương cô muốn gì có đó, tại sao cô lại phản bội tôi chứ?”
Lăng An Vũ bĩu môi, ngón trỏ giơ lên lắc qua lắc lại, chậm rãi lên tiếng:”Ông sai rồi, cô ấy chưa bao giờ phản bội ông cả bởi vì ngay từ đầu cô ấy đã là người của tôi cài vào.”
Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên cùng mọi người đứng im ở đó, ai nấy đều ngạc nhiên thì ra tất cả đều là do Lăng An Vũ sắp đặt. Trần Uyển Dư nhíu mày, khó chịu lớn tiếng nói:
“Lăng An Vũ! Anh hãy giải thích rõ mọi chuyện đi, tất cả mọi thứ đều do anh sắp đặt kể cả chuyện này sao?”
Lăng An Vũ khẽ nhướng mày gật đầu thừa nhận:”Châu Kiện Hùng! Tôi thấy ông đã sắp chết đến nơi rồi nên bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết mọi chuyện.”
Anh bày ra dáng vẻ hờ hững, cười nhạt từ từ nói cho Châu Kiện Hùng biết:
“Lúc tôi ở Mỹ tôi đã vô tình cứu Thanh Yến sau đó cô ấy đã cùng bạn trai của mình trở thành cánh tay đắc lực của tôi, lúc đó vì nhớ người mẹ quá cố của mình tôi đã lấy điện thoại của bà ấy ra xem nhưng không ngờ tôi lại vô tình phát hiện được lúc bà ấy bị sát hại điện thoại đã quay lại được tuy không thấy mặt nhưng lại thấy vết sẹo trên tay của ông.”
Châu Kiện Hùng nghi hoặc, hiếu kỳ, mày cau chặt lại hỏi:”Chỉ một vết sẹo làm sao cậu biết đó là tôi được? Lúc đó tôi và cậu vẫn chưa hề gặp nhau.”
“Đúng là tôi không biết nhưng Thanh Yến thì biết cô ấy chỉ mới vừa nhìn qua liền biết là ông, tôi bắt đầu dàn dựng một cuộc truy sát để khiến cho Thanh Yến giúp ông thoát chết, lấy được sự tin tưởng của ông rồi điều tra xem tại sao ông lại sát hại mẹ tôi. Khi biết ông tên thật là Liễu Hạo tôi đã điều tra ra ân oán giữa ông và Dạ gia, lúc đấy tôi đã hiểu lý do tại sao rồi.”
Châu Kiện Hùng di chuyển tầm mắt sang nhìn Mộc Thanh Yến:”Tại sao cô lại biết tôi?”
Mộc Thanh Yến bỗng trở nên giận dữ, ánh mắt tràn đầy thù hận:”Làm sao tôi có thể quên được người đàn ông đã cưỡng hiếp mẹ mình khiến cho gia đình mình phải tan vỡ, mẹ thì tự tử, ba thì bỏ rơi khiến cho tôi trở thành một kẻ không người thân. Đừng nói là vết sẹo cho dù ông có thành tro tôi cũng nhận ra, tôi đã từng thề rằng nhất định phải bắt ông trả giá và bây giờ tôi đã làm được rồi.”
Châu Kiện Hùng chợt nhận ra Mộc Thanh Yến chính là con gái của thư ký năm xưa, tại sao ông lại không nhận ra chứ?
Trần Uyển Dư đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn lên tiếng hỏi Lăng An Vũ:”Vậy anh chính là người đã giúp Tiểu Tuyết che giấu vụ cậu ấy nhắn tin xác minh thân phận của ông ta lúc ở phim trường.”
“Đúng, chính là tôi.” Lăng An Vũ gật gù đáp lại.
Bỗng nhiên Châu Kiện Hùng ôm ngực rồi ói ra một ngụm máu, Hạ Tử Quyên nheo mắt, nhíu mày cất giọng:”Máu có màu đen? Ông ta đã bị trúng độc.”
Châu Kiện Hùng trợn mắt hốt hoảng, ông bị trúng độc từ khi nào chứ? Lăng An Vũ nhếch mép nói:”Châu Kiện Hùng! Tôi nói cho ông biết những bát canh bổ dưỡng mà ngày nào Thanh Yến mang cho ông uống đều đã được bỏ thuốc độc vào trong đó, bây giờ cho dù tôi không giết ông thì ông cũng chết dần chết mòn thôi.”
“Lăng An Vũ! Cậu thật độc ác, tôi đã quá xem thường cậu rồi.”
“Cảm ơn ông đã khen, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.” Lăng An Vũ cười đểu, đắc ý nếu như ông ta không giết mẹ anh thì anh cũng sẽ không trở nên mưu mô, độc ác như thế.
Lăng An Vũ đứng dậy nhìn bọn người Hạ Tử Quyên:”Bây giờ mọi người hay tôi sẽ là người kết liễu ông ta đây?”
Gương mặt Dạ Thành Đông không một chút cảm xúc, không nhanh không chậm đáp:”Châu Kiện Hùng đã giết mẹ cậu thì người kết liễu ông ta nên là cậu.”
“Được thôi.” Lăng An Vũ gật gù, quay người giơ súng nhẹ nhàng, bình thản bắn một phát ngay đầu Châu Kiện Hùng khiến ông ta chết ngay tại chỗ.
“Chán thật, chuyện này đến quá nhanh tôi còn muốn nhìn thấy ông ta bị thuốc độc từ từ hành hạ đến chết.” Anh phun ra những lời độc ác đó không một chút ngượng miệng như thể đó là một điều rất bình thường.
Albert bỗng bước nhanh về phía Lăng An Vũ, nắm lấy cổ áo của anh, trừng mắt, tức giận nói:”Cho dù mọi chuyện đều là cậu một tay sắp đặt nhưng tôi không thể nào bỏ qua chuyện cậu giết Gia Gia được.”
Mộc Thanh Yến vội lên tiếng giải thích:”Đứa bé vẫn còn sống, sau khi ông chủ biết Châu Kiện Hùng có ý định bắt cóc con gái của Selina tiểu thư thì ông chủ đã ra tay trước cũng đã cố tình đánh rơi đồng hồ để cho Selina tiểu thư biết mà tìm đến, tất cả chỉ là muốn diễn một màn kịch cho Châu Kiện Hùng xem thôi.”
Trần Uyển Dư nghiêng đầu khẽ nói với Nam Hoàng Trung:”Ghê thật, lúc trước nhìn anh ta ít nói, đơn giản nhưng không ngờ lại là người nguy hiểm, thâm sâu khó lường như thế, đúng là không nên đánh giá ai qua vẻ bề ngoài.”
Dạ Ngân Tuyết đã tỉnh từ khi Lăng An Vũ phơi bày sự thật, mọi chuyện đã kết thúc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt của cô, từ từ đứng dậy, Trần Uyển Dư thấy Dạ Ngân Tuyết tỉnh lại, đứng dậy liền vui mừng vội lên tiếng:
“Tiểu Tuyết! Cậu tỉnh rồi sao?”
Lăng An Vũ nghe thế vội quay người lại, thấy Dạ Ngân Tuyết thật sự đã tỉnh lại anh mừng rỡ ôm chầm lấy cô, cô ngay lập tức đẩy anh ra với vẻ mặt đầy tức giận. Chát! Dạ Ngân Tuyết tát vào mặt Lăng An Vũ một bạt tay, nghẹn ngào nói:
“Anh hành hạ tôi ra nông nỗi thế này anh vui lắm sao?”
“Anh…anh xin lỗi.” Lăng An Vũ kéo Dạ Ngân Tuyết vào lòng, anh ôm chặt lấy anh thật sự không nghĩ đến cô sẽ tự tử.
Dạ Ngân Tuyết khóc nức nở trong lòng của Lăng An Vũ, nghĩ lại nếu cô thật sự có chuyện gì thì con cô sẽ làm sao? Lăng Gia Nghi còn nhỏ như thế không có mẹ chẳng phải là một mất mát lớn sao?
Albert vỗ vỗ nhẹ vai Dạ Ngân Tuyết, không nhanh không chậm cất giọng:
“Không sao nữa rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Dạ Ngân Tuyết nhớ đến đứa con gái bé bỏng của mình, cô vội vã nói với Lăng An Vũ:”Anh hãy mau đưa em đi gặp Gia Gia đi, em muốn gặp Gia Gia.”
“Được được, anh đưa em đi gặp bây giờ.” Lăng An Vũ gật gật đầu đồng ý, lau nước mắt cho Dạ Ngân Tuyết.
Lăng An Vũ đưa Dạ Ngân Tuyết cùng mọi người đi đến một biệt thự ở ngoại ô, nằm cách biệt hoàn toàn với những ngôi nhà khác. Bước xuống xe, Dạ Ngân Tuyết được Lăng An Vũ và Mộc Thanh Yến dìu đi nhanh vào bên trong.
Nhìn thấy Lăng Nhã Lệ cùng Lâm Đông đang chơi đùa cùng với Lăng Gia Nghi, Dạ Ngân Tuyết bước nhanh đến bế con gái của mình, quá đỗi vui mừng khi thấy con mình không sao.
Albert vẫn không có thiện cảm mấy với Lăng An Vũ sau những gì mà Lăng An Vũ đã tổn thương em gái của mình cho dù đó có phải là vô tình hay cố ý thì vẫn là tổn thương, anh lạnh giọng lên tiếng:
“Theo tôi thấy anh em hai người hãy gia nhập làng giải trí đi, làm diễn viên tôi thấy hợp hơn.”
Lăng An Vũ nheo mắt nhìn Albert với ánh mắt sắc bén, khó chịu, Trần Uyển Dư cười nhẹ lên tiếng nói với Lăng An Vũ:
“An Vũ! Anh đừng có nhìn anh Albert bằng ánh mắt viên đạn như thế, tốt nhất đừng đắc tội với anh ấy không khéo anh ấy lại ngăn cản không cho anh và Tiểu Tuyết đến với nhau đấy.”
“Anh ta thì có quyền gì mà ngăn cản tôi và Tiểu Tuyết chứ?” Lăng An Vũ cũng không ưa gì Albert chỉ cần nhớ lại những lần Albert ở cùng với Dạ Ngân Tuyết là anh thấy khó chịu, bực tức trong người.
Nam Hoàng Trung nhếch môi cười, nhìn biểu cảm đó của Lăng An Vũ là anh biết Lăng An Vũ đang ghen với Albert, anh chậm rãi cất giọng nói:
“An Vũ! Tôi khuyên anh đừng nói nữa, Albert chính là anh họ của Tiểu Tuyết đấy, anh có ấn tượng không tốt với anh ấy thì cũng đồng nghĩa anh có ấn tượng không tốt với cậu và ông ngoại của Tiểu Tuyết đấy.”
“Anh họ?” Lăng An Vũ trợn mắt, không khỏi thốt lên, không tin vào mắt và tai của mình.
“Đúng vậy, là anh họ chứ cậu nghĩ anh Albert có quan hệ với Tiểu Tuyết?” Dạ Khải Hiên khẳng định lại một lần nữa với Lăng An Vũ, anh cũng giống như Albert vẫn chưa lấy lại được thiện cảm với Lăng An Vũ.
Albert hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tỏ ra chán ghét lên tiếng:”Cậu ta nghĩ giữa anh và Tiểu Tuyết chính là quan hệ tình cảm nam nữ, yêu đương hẹn hò với nhau đấy.”
Mọi người ở đấy nghe thế thì bật cười, Trần Uyển Dư đột nhiên vỗ tay thích thú lên tiếng:”Một kết thúc tốt đẹp, em sắp được làm phù dâu của Tiểu Tuyết rồi.”
Lăng Nhã Lệ bước đến đứng cạnh Lăng An Vũ giơ ngón cái khen ngợi:
“Cuối cùng chị Tiểu Tuyết cũng trở thành chị dâu của em rồi. Mà nói đi nói lại kĩ thuật diễn xuất của anh đúng là lợi hại.”
Albert cười khẩy một tiếng cất giọng nói:”Đúng rồi, diễn xuất quá lợi hại diễn đến nỗi xém mồ côi vợ.”
Lăng An Vũ im lặng, nếu đổi lại là người khác anh sẽ không bỏ qua nhưng người nói anh chính là anh họ hơn nữa Albert nói cũng đúng nên không thể phản bác chỉ im lặng nghe.
Dạ Ngân Tuyết nhướng mày cười mỉm, lên tiếng:”Biết thức thời quá nhỉ?”
Lăng An Vũ cười hì hì khẽ nói:”Không thức thời sẽ không cưới được vợ.”
Cô chợt nảy ra một ý trong đầu ngay lập tức nói với Trần Uyển Dư:”Uyển Dư! Tớ nghĩ cậu không cần làm phù dâu cho tớ đâu.”
“Hả? Tại sao chứ? Chẳng lẽ cậu không muốn tớ làm phù dâu cho cậu sao?” Trần Uyển Dư nhíu mày khó hiểu.
“Chúng ta là bạn thân từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng giống nhau, luôn làm cùng nhau vậy nên hôn lễ của chúng ta cũng phải tổ chức chung.” Dạ Ngân Tuyết vui vẻ, phấn khích trả lời.
“Được đấy, anh đồng ý.” Nam Hoàng Trung vừa nghe thế liền đồng ý ngay lập tức, khẽ liếc mắt sang nhìn Trần Uyển Dư thấy cô ngại ngùng cười mỉm thì anh đã không còn gì lo ngại là cô không đồng ý nữa rồi.