Cửu Công Chúa Vi Tôn - Lãn Nham Hoạn Giả Diệp Diệp - Chương 44: Xuyên dương
“Đừng nói lung tung, cẩn thận cái lưỡi của ngươi! Đây là Ngũ điện hạ.”
Sau khi có người chỉ ra thân phận của Ninh Tử Linh thì những tiếng xì xào đã nhỏ hơn, rốt cuộc bàn tán về công chúa là tội lớn.
Chỉ là những người của Thần Sách quân không sao nghĩ ra, Ngũ điện hạ tại sao lại hạ mình đến chỗ bọn họ? Xem điệu bộ này là muốn giao đấu cùng Sở thống lĩnh sao?
Mọi người thì thầm to nhỏ, nhất trí cảm thấy đây là một trận đấu không có chút hồi hộp nào. Tuy nhiên, họ vẫn vây xem một cách đầy hứng thú, dù sao đường đường công chúa khiêu chiến thống lĩnh Thần Sách, chuyện này có thể cả đời cũng chỉ gặp được một lần.
Có người lại nhanh chóng tinh mắt trông thấy cỗ kiệu ở bên kia, tuy không biết người bên trong là ai, nhưng cũng có thể đại khái đoán được thân phận không tầm thường của họ nhờ vào hoa văn trên đó, thế là chủ động tránh đường để không cản trở tầm mắt của các cô.
Liễu Ly tỏ vẻ rất tán thưởng đối với sự thức thời của những người trong Thần Sách.
Ninh Tử Linh vẫn là lần đầu tiên bị nhiều cặp mắt quan sát như vậy, thực sự gây ra một chút nỗi sệt. Nhưng ngay sau đó, nỗi sợ này hóa hết thành sự hào hứng không ngừng cuộn cuồn, đốt cho cả người cô sục sôi nhiệt huyết, dâng trào ý chí chiến đấu.
Sở Nguyệt nhìn Ninh Tử Linh từ trên xuống dưới, thầm đưa ra phán đoán đại khái. Trên người vị Ngũ điện hạ này không có dấu vết từng luyện võ, không biết làm sao lại có dũng khí đến quân doanh Thần Sách này.
Ninh Tử Linh từng phái người tới chuyển lời vài lần, nhưng Sở Nguyệt đều từ chối. Tuy nhiên trước đó, Sở Nguyệt nhận được thư của Ninh Tử Thanh, trong thư có nói cụ thể mong muốn của Ninh Tử Linh.
Nghe nói Ninh Tử Linh là kẻ võ si từ nhỏ, tiếc rằng bị hạn chế mọi mặt, khiến Sở Nguyệt phần nào nảy sinh lòng trắc ẩn, lúc này mới chấp nhận thỉnh cầu của Ninh Tử Linh.
Trong quân doanh cũng thường có người tỉ thí với nhau, bên cạnh chính là võ đài trong quân doanh. Sở Nguyệt ra hiệu “mời” với Ninh Tử Linh rồi liền xoay mình lên đài một cách lưu loát.
“Oa.” Liễu Ly sáng mắt lên, “Sở Nguyệt thống lĩnh đúng là oai hùng, hiên ngang.”
Sở Nguyệt có tướng mạo xinh đẹp, vung tay nhẹ một cái là khí thế lẫm liệt, Liễu Ly liền bị mê hoặc.
“Đương nhiên.” Ninh Tử Thanh nhìn bóng dáng hai người đối mặt nhau một khoảng cách xa, “So sánh với…”
Những lời còn lại không nói hết mà để cho Liễu Ly tự lĩnh hội.
Tiếc rằng Liễu Ly dường như hoàn toàn không hiểu ngụ ý của Ninh Tử Thanh, mà hưng phấn khoa tay múa chân đối với hai người trên võ đài: “Ngũ điện hạ hôm nay cũng rất đẹp, đặc biệt là xiêm y nàng mặt trên người, may đẹp thật, để hiện ra cái eo thon gọn của nàng. Ta nhớ tới “Kiêm Ái của Mặc Tử” có ghi, Sở Vương thích eo thon…”
“…” Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng, sau đó liền nghe thấy Ninh Tử Thanh cộc lốc nặn ra một câu, cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt của Liễu Ly.
“Eo thon có ích gì, chiến thắng được sao?”
Liễu Ly gãi đầu: “Cũng phải, luận võ kỹ thì khẳng định Sở Nguyệt thống lĩnh lợi hại hơn.”
Ninh Tử Thanh lúc này mới miễn cưỡng nén lại cảm xúc không vui, nhưng lại nghe thấy rõ ràng Liễu Ly hiển nhiên lẩm bẩm trong miệng một câu:
“Kể ra, eo của Sở Nguyệt thống lĩnh cũng rất…”
Tuy nhiên cuối cùng, vẫn nuốt lại những lời sau đó trong ánh mắt như muốn giết người của Ninh Tử Thanh.
Hức.
*
Trận vũ đài này không có bất kỳ chỗ lật ngược tình thế nào, ngay từ đầu đã định trước người thắng.
Sở Nguyệt nể tình Ninh Tử Linh say mê tập võ như thế nên cho Ninh Tử Linh chút mặt mũi, không dùng sức quá mạnh, bằng không bị nhiều người nhìn đến vậy, chỉ e Ninh Tử Linh sẽ bị đẩy vào thế khó.
Ngoài mặt đúng là lên võ đài, thực ra trong mắt những người có hiểu biết chính là lão sư phụ đang chơi đùa với con nít.
Ngay cả Liễu Ly nhìn cũng đã hiểu: “Sở Nguyệt thống lĩnh thật tốt bụng, có kiên nhẫn so chiêu cùng Ngũ điện hạ đến vậy, Chậc chậc, xem ra Ngũ điện hạ vẫn là không…”
Lời này cuối cùng đã nói lên đáy lòng của Ninh Tử Thanh. Lúc này mặt trời nóng bức, trong quân doanh lại không có trồng cây nào, cỗ kiệu mà họ đang ngồi trở thành một thế giới nhỏ duy nhất tránh được ánh nắng: “Đương nhiên.”
Dù rằng Sở Nguyệt đã để lại rất nhiều lối thoát, cuộc tỷ thí vẫn kết thúc trong khoảng một khắc.
Ninh Tử Linh thở hồng hộc, trên trán toàn là mồ hôi, thật lòng khâm phục mà khom người với Sở Nguyệt: “Đa tạ Sở thống lĩnh chỉ giáo, ta tâm phục khẩu phục. Sở thống lĩnh bản lĩnh cao cường, không hổ là thống lĩnh Thần Sách quân.
Lãnh giáo cùng Sở Nguyệt một trận, giúp ích rất nhiều, Ninh Tử Linh cảm tạ từ tận đáy lòng.
Ninh Tử Linh tuy đã thua, nhưng thái độ thành khẩn, vừa không khúm núm vừa không cao ngạo, cũng đã thắng được mấy phần hảo cảm của Sở Nguyệt, Sở Nguyệt cung tay đáp lại Ninh Tử Linh: “Điện hạ quá khen rồi.”
Ninh Tử Linh có dẫn theo thị nữ tới, đến khi hai người đều xuống đài thì vội đi tới lau mồ hôi cho công chúa của mình, nhưng lại bị Ninh Tử Linh khẽ đẩy ra, khó hiểu hỏi: “Điện hạ, sao vậy?”
Ninh Tử Linh không nói gì, chỉ là nội tâm chợt có chút mê mang.
Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay đến quân doanh Thần Sách, Ninh Tử Linh chợt hiểu điều bản thân thật sự mong muốn là gì.
So với được nuôi dạy đến mỏng manh, nuông chiều, Ninh Tử Linh càng muốn làm những việc giống với những người này hơn. Huấn luyện khắc khổ, trừ bạo an lương, không sợ đổ mồ hôi, cũng không sợ đổ máu.
Nhưng mẫu phi đã sớm sắp xếp xong cho Ninh Tử Linh một con đường đời sau đó, hoặc tham chính, hoặc làm một công chúa nhàn hạ, rồi tìm một phò mã ưng ý, sớm thành gia, tóm lại không cần tham gia vào những chuyện này.
Cãi vã nhiều năm như vậy, Ninh Tử Linh đã có chút mỏi mệt, đôi khi Ninh Tử Linh nghĩ, cứ dứt khoát làm theo lời mẫu phi nói cho xong, cả đời bình an thuận lợi cũng rất tốt.
Nhưng bây giờ cô ấy thấy được rằng, trong cung và ngoài cung cách nhau không quá một bức tường, nhưng cuộc sống thì khác nhau một trời một vực.
Bình an thuận lợi và tuân theo tâm nguyện, rốt cuộc cái nào nặng, cái nào nhẹ?
Ninh Tử Linh nhíu mày, chỉ cảm thấy băn khoăn không thôi, vô cùng đấu tranh, không biết cuối cùng nên đi đâu và theo đâu.
Trong kiệu, Liễu Ly vốn nghĩ rằng có thể nhìn thấy một trận chiến đấu khí thế ngất trời, nhưng so với trong tưởng tượng lại chẳng sóng chẳng gió, lúc này chỉ thấy không thỏa mãn: “Ngũ điện hạ quá yếu, không có khí thế.”
Ninh Tử Thanh chán chường “Ừ” một tiếng.
“Này, nhưng mà.” Liễu Ly chống má, “Ngũ điện hạ như vậy, có phải xem như cũng có thiên phú không?”
Ninh Tử Thanh hừ cười: “Có vẻ ngươi có hiểu lầm gì về thiên phú.”
“Vậy sao?” Liễu Ly có vẻ thất vọng một chút, “Ta vẫn cho rằng đã ổn thỏa rồi. Có điều ngài ấy có dũng khí khiêu chiến Sở Nguyệt thống lĩnh cũng đã tốt lắm rồi, thua người không thua trận.”
“…Phải, chỉ còn dũng khí là đáng khen.”
Liễu Ly cuối cùng cũng hiểu, Ninh Tử Thanh đang cố tình chế nhạo Ninh Tử Linh. Quên đi, chỉ cần Tiểu Cửu điện hạ vui vẻ, Ninh Tử Linh có tính là gì.
“Hôm nay đã tới rồi, Tiểu Cửu điện hạ của chúng ta không thể hiện cho ta thấy một chút sao?”
Ninh Tử Thanh trong nguyên tác, tinh thông mười tám ban võ nghệ, Ninh Tử Thanh ở đây tuy không đến mức khoa trương như vậy, nhưng cung kỹ có thể nói là xuất thần nhập hóa.
Trên đường kiệu được khiêng đến đây, Liễu Ly nhìn thấy trường bắn. Đích thân đến nơi, không khỏi có tâm thái háo hức muốn thử: “Ta chưa từng bắn tên, cũng muốn chơi một chút.”
“Được.”
Ninh Tử Thanh hiểu được đại khái sắp xếp thường ngày của quân doanh Thần Sách. Gần đây để huấn luyện tầm ngắm ban đêm, phải đến lúc trời sập tối mới bắt đầu thao luyện cung binh. Lúc này, trong trường bắn chắc chắn không có người tới, họ đi qua cũng sẽ không ảnh hưởng tới người khác.
“Vậy ngươi muốn đi qua nói chuyện với Sở thống lĩnh không?”
Sở Nguyệt rõ ràng đã nhìn thấy cỗ kiệu này, nhưng không tới nói chuyện với Ninh Tử Thanh, Liễu Ly cũng biết có lẽ là để tránh bị nghi ngờ. Mặc dù quan hệ thân thuộc của họ chẳng phải bí mật, nhưng vì giấu tài, trong nguyên tác Ninh Tử Thanh cũng đã cố làm phai nhạt sự hiện diện của mối quan hệ này trước mặt mọi người.
Nhưng cô vẫn hỏi một câu tượng trưng.
“Không cần, chỉ cần chuyển lời là được.”
Ninh Tử Thanh lại vén màn ra lần nữa, gọi Tiểu Thụy tới, thì thầm với cô ấy vài câu.
Rất nhanh, Tiểu Thụy đi và quay lại: “Sở thống lĩnh nói, ngài và quận chúa cứ trực tiếp đi qua.”
*
Trường bắn vắng vẻ, dù trời đầy nắng, nhưng chẳng chói mắt như lúc nãy. Gió nhẹ phất qua, thời tiết không nóng không lạnh, chính là thời gian tốt khiến người ta thoải mái nhất trong ngày xuân.
Ninh Tử Thanh nghĩ như vậy.
Nếu không có Ninh Tử Linh ở đây thì càng tốt.
Thỉnh giáo xong Ninh Tử Linh không đi ngay, mà phấn khởi lao tới sau khi thấy cỗ kiệu của Liễu Ly: “Quận chúa, Cửu muội muội, hai người cũng tới xem ta tỷ thí à? Sao không nói với ta một tiếng.”
Ninh Tử Thanh mỉm cười im lặng, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Tử Linh, liền thầm nói một tiếng tính sai rồi.
Song Liễu Ly không hề nhận thấy: “Ngũ điện hạ anh tư hiên ngang, bội phục bội phục.”
Lúc nãy không phải nói Sở thống lĩnh anh tư hiên ngang sao? Bây giờ lại trở thành Ngũ điện hạ, Ninh Tử Thanh chợt đau đầu.
Miệng của nữ nhân, quỷ lừa gạt.
Ninh Tử Linh sợ Thi quý phi phát hiện, vì vậy không ngồi kiệu đến, lúc này nhìn thấy kiệu liễn có sẵn ngay trước mặt thì Ninh Tử Linh tự nhiên nghĩ đến: “Ta về cung cùng với Cửu muội muội và quận chúa?”
Liễu Ly nói: “Bây giờ chúng tôi phải đến trường bắn…”
Nghe vậy, Ninh Tử Linh phấn chấn nói: “Ta cũng muốn thử!”
Thế là, cứ như vậy mà đi theo.
Sở Nguyệt đã phái người đưa tới một hàng cung tiễn đủ loại để cho họ chọn, trông đã nặng trịch, nhấc lên cũng cảm thấy khó, nói chi là kéo ra.
Ninh Tử Linh phấn khích mà chọn tới chọn lui, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía Ninh Tử Thanh, nói với cảm xúc lo lắng thật sự: “Cửu muội muội tay nhỏ chân nhỏ, cầm nổi không? Hay là bảo họ đổi những cái nhẹ một chút?”
Thật ngây thơ.
Nhưng Liễu Ly còn nghĩ rằng Ninh Tử Thanh sẽ nói tiếp thuận theo lời của Ninh Tử Linh, từ đó che giấu sự thật bản thân biết dùng cung, nào liệu rằng Ninh Tử Thanh lại mỉm cười lắc đầu.
“Ngũ tỷ tỷ lo lắng quá rồi.” Ninh Tử Thanh tiện tay xách một cây lớn nhất, thoạt nhìn đã nặng trịch, nói chi là lúc kéo sẽ tốn sức thế nào, “Ta thấy cây này cũng được.”
“Nó…” Ninh Tử Linh cứng họng nhìn trân trối, hiển nhiên không tin Cửu công chúa mảnh mai thật sự có thể dùng loại cung hạng nặng này, “Cửu muội muội, cái này trông chắc cũng phải một thạch đấy?”
“Giương cung phải giương khỏe.” Ninh Tử Thanh đưa tay khêu dây cung, “Cung này năm thạch.”
Cung mà Liễu Ly và Ninh Tử Linh chọn đều là cung nhẹ nhàng, độ khoảng nửa thạch, nhưng dù vậy, Liễu Ly cũng tốn sức cả buổi mới kéo ra, chỉ cảm thấy cánh tay mỏi lả.
Cung đã có, còn lại chính là mũi tên.
Ninh Tử Linh nhìn Ninh Tử Thanh chỉ Liễu Ly cầm cung như thế nào và dùng lực ra sao một cách vô cùng tự nhiên, cảm giác quái lạ trong lòng càng lúc càng nhiều hơn: “Cửu muội muội có vẻ còn rất lão luyện…”
Ninh Tử Thanh cuối cùng cũng tạo xong tư thế tốt giúp Liễu Ly, rồi bảo cô tự kéo dây. Tiếc rằng mũi tên đã cạn lực giữa chừng, cuối cùng vẫn cách rất xa bia ngắm.
Lần đầu bắn cung, Liễu Ly vốn cũng không có kỳ vọng gì, thấy dáng vẻ không có ý định giấu giếm của Ninh Tử Thanh, cô thử dò khen một câu: “Ngũ điện hạ không biết, Cửu điện hạ thiên phú dị bẩm, tiễn thuật cao siêu.”
Cô nhìn thấy khóe miệng của Ninh Tử Thanh hơi nhếch lên.
“Ồ?” Ninh Tử Linh ngạc nhiên và nghi ngờ không thôi, chợt nhớ tới chuyện nào đó trước đây, “Sao trước đây lại chưa hề nghe nói.”
Còn không chờ các cô hồi thần lại, Ninh Tử Thanh đã dễ dàng kéo ra cây cung năm thạch kia, nheo mắt ngắm, điều chỉnh vị trí một chút.
Chẳng mấy chốc, mũi tên bắn đi xuyên thủng bia ngắm ngoài trăm mét một cách lưu loát, ngay giữa hồng tâm.
Như người ta vẫn nói, bách bộ xuyên dương, chính là thế này.
***
Lời tác giả: Ninh Tử Thanh “show” kỹ năng thành công =w=
*Tại nhà Đường, sức mạnh của 1 thạch = 53kg, 5 thạch của Ninh Tử Thanh hoàn toàn là hào quang nhân vật chính