Cuồng Y Vô Song - Lâm Đình (FULL) - Chương 29 Tất nhiên đã không chịu được!
Lâm Đình thấy dáng vẻ này của Hạnh Nhi thì hiểu rõ, lúc này cô ta đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng chưa bao giờ có này.
Lúc trước, Lâm Đình biết Hạnh Nhi từng có đối tượng, còn tưởng rằng cô ta đã sớm lăn giường với đàn ồng.
Nhưng từ biếu hiện hôm nay của cô ta, cộng thêm Lâm Đình quan sát bên ngoài cơ thể lộ ra, hiến nhiên, Hạnh Nhi giống với Thiệu Ny, đều là miền đất hoang không người khai phá.
Hiện tại, vùng đất hoang chưa từng được khai khẩn này nhất thời được tấm bổ, còn là cảm nhận trước đó chưa từng có, sao cô ta có thể nhịn xuống được.
Ban đầu, Hạnh Nhi vần luôn cắn chặt môi, cố hết sức khống chế bản thân không tiếp tục phát ra âm thanh mắc cỡ như vậy.
Nhưng đây là thứ cô ta có thể khống chế sao?
Cuối cùng, cô ta dứt khoát trực tiếp lấy ra quần áo đắp trên người, nhét vào trong miệng cắn.
Lâm Đình thấy thế, trong lòng càng thêm dâng trào.
Nếu khồng phải đã đồng ý với Hạnh Nhi sẽ làm hoàn toàn dựa theo trình tự chữa bệnh của Lữ Mai Phương.
Tất nhiên đã không chịu được!
Lúc trước, quần áo được Hạnh Nhi đắp một cách cực kỳ bí ẩn trên người, giờ đã rơi hết sang một bên trong lúc cô ta không tự chủ mà vặn vẹo.
Hiện tại, Hạnh Nhi chẳng khác gì một bàn tiệc sơn hào hải vị, không ngừng tản ra mùi thơm, mà Lâm Đình nhìn bàn sơn hào hải vị trước mắt lại không thể lập tức động đũa.
Lâm Đình chắc chắn, chờ anh tiếp tục thi triển thủ đoạn tiếp theo, Hạnh Nhi nhất định sẽ không nhẫn nhịn nổi.
Nghĩ tới đây, động tác trên tay Lâm Đình mau hơn vài phần.
“Dừng… Dừng lại”, Hạnh Nhi muốn khống chế giọng nói của mình, nhưng lúc cô ta nói chuyện lại không tự giác thêm vài tiếng thở dốc.
Âm thanh này nghe vào trong tai lại càng kích thích Lâm Đình.
“Vừa rồi cô đã nói phải trải nghiệm toàn bộ một lần tôi chữa bệnh như thế nào, giờ mới được một nửa, tôi cũng không thể dừng tay, nếu không xem như nuốt lời”, Lâm Đình mở miệng nói, động tác trên tay không giảm nửa phần.
Dù lúc này Hạnh Nhi đã hoàn toàn không khống chế được mà uốn éo cơ thế, nhưng sức lực của cồ ta nào có thể sánh được với Lâm Đình?
Chủ yếu do hôm nay là lần đầu tiên Hạnh Nhi nếm thử loại cảm giác này, thật ra trong nội tâm cô ta hoàn toàn không muốn để Lâm Đình ngừng, nhưng
dáng vẻ xấu hổ hiện tại lại khiến trong lòng cô ta hơi hơi phản kháng.
Có điều, cảm xúc xoắn xuýt và giãy giụa này của Hạnh Nhi không kiên trì được bao lâu, rất nhanh, Hạnh Nhi lần nữa đắm chìm trong sự kích thích điên cuồng.
Lúc này, cuối cùng Hạnh Nhi nhẫn nhịn không nổi, bàn tay nhỏ của cô ta bắt đầu lần mò trên người Lâm Đình.
Khồng bao lâu sau, Hạnh Nhi cũng tìm được đo vật cô ta muốn nhất hiện tại.
Khóe miệng Lâm Đình nở nụ cười, dưới bàn tay nhỏ linh hoạt của Hạnh Nhi, quần của anh nhanh chóng bị cởi ra.
Hai tay Lâm Đình không ngừng, dường như tất cả đều do Hạnh Nhi chủ đạo.
Mặc dù cồ ta chưa từng làm qua loại chuyện này, nhưng đều là người trưởng thành, chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy qua heo chạy!
Rất nhanh, Hạnh Nhi da bày xong tư thế chờ đợi nghênh đón Lâm Đình.
Lâm Đình từng có trải qua với Thiệu Ny lúc trước, tự nhiên cũng biết muốn cho loại con gái không hề có kinh nghiệm như Hạnh Nhi để lại kỷ niệm tốt đẹp nhất, chỉ cần Tân này làm cô ta vui vẻ, nhớ mãi không quên, sau này những lần nửa đêm canh ba Hạnh Nhi chui vào trong ổ của mình sẽ còn ít sao?
Nghĩ tới đây Lâm Đình đè nén xúc động lên ngựa, vần tiếp tục động tác của mình.
Hiển nhiên Hạnh Nhi đã bị làm đến choáng váng đầu óc, ngay lúc Lâm Đình tìm được con đường, chuẩn bị đi vào, một tiếng kêu bất thình lình vang lên ngoài cửa.
“Hạnh Nhi, Hạnh Nhi, em ở đâu!”
Giọng nói quen thuộc chợt vang lên, Lâm Đình đã ở ngay cửa ra vào, chuẩn bị đánh vào thành trì.
Nhưng bây giờ, nhất thời hai người đều cứng đờ.
Lâm Đình vô cùng xấu hổ và khó chịu, nói cho cùng, lúc Hạnh Nhi chịu hành hạ, anh đã dùng mánh khóe giúp cõ ta nếm được ngon ngọt, đồng thời được phóng thích.
Nhưng chính anh thì sao?
Lâm Đình vần luôn áp chế cơn nóng của mình, hiện tại cuối cùng cũng chuẩn bị thả ra lại bị đánh gãy, anh hết sức không cam lòng.
Trừ cái đó ra, chân lực trong cơ thể Lâm Đình dường như cực kì khao khát thân thể Hạnh Nhi.
Không nghi ngờ chút nào, chỉ cần có được thân thể của Hạnh Nhi, Vô Tương Quyết của Lâm Đình chắc chắn có thể tăng lên một lần.
Chỉ tiếc hiện tại không xử lý dược.
Trong lòng Lâm Đình phiền muộn, mặt mũi Hạnh Nhi càng đỏ rực như lửa, cồ ta có bao giờ từng bày ra tư thế ngượng ngùng như thế?
Cô ta cũng chưa từng để bất kỳ người đàn ông nào thưởng thức cô ta mọi góc độ từ khoảng cách gần như vậy đồng thời còn gần như nhìn hết mỗi một bộ phân trên người cô ta, thậm chí sờ soạng một lần.
Tiếng gọi càng ngày càng gần, hai người vội vàng cuống quýt, nhanh chóng mặc xong quần áo.
Khuôn mặt nhỏ Hạnh Nhi đỏ rực, hai con mắt gần như muốn nhỏ máu.
Hiến nhiên, có lần hưởng thụ này khao khát đối với loại chuyện này sâu trong cơ thể cô ta đã hoàn toàn bị kích phát ra.
Ngay lúc Lâm Đình quay đầu lại nhìn về phía Hạnh Nhi, anh rõ ràng cảm nhận được trên người Hạnh Nhi cũng tỏa ra hơi thở màu đỏ như Lữ Mai Phương, mặc dù màu đỏ trên người Hạnh Nhi cực kỳ mờ nhạt, Lâm Đình vẫn thấy vô cùng rõ ràng.
“Lâm Đình, lần sau có thời gian tôi nhất định sẽ tới tìm anh!”, Hạnh Nhi nói một tiếng, rồi vội vàng cúi thấp đầu nhỏ của mình.
Lâm Đình không thể tiết ra máu nóng trong cơ thể, anh dứt khoát ôm lây Hạnh Nhi đã no nê, trực tiếp lấp kín môi cô tả.
Sau một nụ hôn kịch liệt, thân thế mềm mại của Hạnh Nhi như sắp ngã xuống mặt đất.
Đúng lúc này, người kia chạy vào trong viện nhà Lâm Đình.
Dù anh tiếc nuối đến đâu, lúc này cũng chỉ đành tách khỏi Hạnh Nhi.
“Hạnh Nhi, em ở chồ này à? Bố đi khắp thôn tìm em đấy!”, giọng của Lưu Diềm truyền đến, đồng thời cô ta cũng bước chân đi đến.
Hạnh Nhi là một cô gái nhỏ chưa trải việc đời, vừa rồi làm như vậy tại chồ Lâm Đình, dáng vẻ ngượng ngùng khắp người khiến Lưu Diềm thân là người từng trải lập tức nhìn ra manh mối.
Lâm Đình không có ý tốt nhìn thoáng qua Lưu Diềm, lúc này Lưu Diềm trực tiếp đi tới dẫn Hạnh Nhi đi.
Thừa dịp Lưu Diễm xoay người, Lâm Đình chợt đưa tay bóp lấy mông Lưu Diễm.
Vê sớm một chút đi, thân thể cô không có việc gì, đi về nghỉ hai ngày là khỏe”, Lâm Đình làm bộ nói ra lời dặn của bác sĩ.
Lưu Diễm quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Đình, anh vươn hai nqón tay với Lưu Diễm.