Cuồng Y Vô Song - Lâm Đình (FULL) - Chương 28 Tiếp theo mới là màn kịch quan trọng!
Hai mắt Hạnh Nhi trợn lên, khắp người thấy hơi choáng váng.
Cảm giác trên tay Lâm Đình vồ cùng thoải mái, anh theo bản năng lại đưa tay bóp nặn hai cái.
Hai cái này khiến Hạnh Nhi vừa rồi chưa kịp phản ứng lập tức thét chói tai. Cô ta duỗi tay ra, trong nháy mắt giãy giụa đứng lên, cồ ta cũng đẩy Lâm Đình đến lảo dao.
Sức lực cô gái nhỏ này thật là lớn!
“Lâm Đình, anh làm gì đấy hả!”, Hạnh Nhi quát lớn Lâm Đình.
Anh ngược lại mở ra hai tay, dáng vẻ vồ tội.
“Cô suýt chút nữa ngã xuống, tôi đưa tay dìu cô còn sai rồi?”
“Nếu không phải anh, sao tôi sẽ suýt chút nữa ngã sấp xuống!”, Hạnh Nhi vẫn không buông tha.
“Tùy cõ nghĩ thế nào, còn cần quả mơ nữa hay không? Không muốn thì tôi sẽ cầm về phòng đâỳ, bao nhiêu người đuổi theo tôi muốn, tồi còn khồng cho đâu!”, trong miệng Lâm Đình nói như vậy, liền muốn lây đi quả mơ đã hái xuống.
“Không được, là của tôi!”
Quả mơ nhà Lâm Đình ăn ngon nhất toàn thồn, nơi khác cũng không ăn được.
Hạnh Nhi đều đã nếm được hương vị của nó, đồ đến trong tay sao có chuyện nhường ra chứ?
“Anh còn chưa trả lời vấn dề của tôi đâu!”, một tay Hạnh Nhi cướp đi quả mơ, lần nữa ép hỏi.
“Tôi cũng nói với cô fôi còn gì, chỉ là chữa bệnh cho bọn họ, tôi không làm cái gì khác”, Lâm Đình thản nhiên đáp.
Nếu cô ta hỏi Lưu Diềm, có lẽ Lâm Đình sẽ có chút chột dạ, nhưng nếu hỏi Vương Tiền Tiến và Lữ Mai Phương, Lâm Đình là một trăm một ngàn cái trong sạch.
Thấy Lâm Đình như vậy, Hạnh Nhi từ đầu đến cuối vẫn không tin.
Đột nhiên, dường như Hạnh Nhi nghĩ tới điều gì đó, lại nói: “Muốn cho tôi tin tưởng anh cũng được, trừ phi anh biếu thị cho tôi một lần, anh chữa bệnh cho bố mẹ tôi thế nào. Anh biểu thị một lần cho tôi xem, tôi sẽ tin anh!”
Khóe miệng Lâm Đình khẽ run rẩy, có thể nghĩ ra được suy nghĩ này, sợ rằng đầu óc chứa bong bóng đi!
Thấy Lâm Đình không lập tức đáp ứng, Hạnh Nhi tự như nắm được cái đuôi, tiếp tục ép hỏi, nhất định bắt Lâm Đình đồng ý mới được.
Lâm Đình bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: “Cô để tôi biểu thị, kỳ thực tôi không thể biểu thị được. Dù sao không có vật thật, muốn biểu thị cũng chẳng được”.
Ngay lúc Hạnh Nhi đang chuẩn bị nói tiếp, Lâm Đình liền chen vào: “Nhưng tôi có thể đế cô tự trải nghiệm một chút!”
“Cái này còn có thế trải nghiệm?”, Hạnh Nhi hơi kinh ngạc.
Lâm Đình nhẹ gật đầu: “Đương nhiên! Chẳng qua, tôi sợ cô không dồng ý!”
Lâm Đình cố ý nói với giọng khiêu khích, Hạnh Nhi vốn là cô nàng có tính tình không tốt lắm, bây giờ nghe Lâm Đình nói như vậy, nào có thế chịu được?
“Được, trải nghiệm thì trải nghiệm, nhưng anh nhất định phải làm tất cả theo những gì diễn ra hôm đó, không được phép không giống!”
Lâm Đình lần nữa nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Đương nhiên giống fôi. Đừng có trách tôi không nhắc nhở cồ, mặc dù nó sẽ khồng tạo thành bất cứ thương tổn gì với cơ thế cồ, nhưng sau này cô không thế tìm tồi tính sổ! Chuyện này chỉ có cồ với tồi biết, được không? Chỉ cần cô bằng lòng, hiện tại chúng ta liền bắt đầu!”
“Được!”, Hạnh Nhi đồng ý vô cùng dứt khoát.
Từ tối hồm qua cho tới giờ, biếu hiện của Lữ Mai Phương thực sự có hơi kỳ lạ, không phải người trong nhà sẽ không cảm nhận được loại biến hóa này.
Huống chi Hạnh Nhi còn là con gái của Lữ Mai Phương, cảm giác này còn sâu hơn.
Kết quả là, Hạnh Nhi hoài nghi Lâm Đình làm một vài chuyện không tốt với mẹ mình, đương nhiên,
trong đó cũng xen lần một chút xíu tâm tư nhỏ của cô ta, tất nhiên, loại tâm tư này không thế nói cho người khác biết.
Hạnh Nhi đi theo Lâm Đình vào đến trong phòng, đứng bên giường anh.
“Cởi quần áo ra, không để lại bất kỳ vật gì trên người. Sau đó dùng quần áo của cô che lại mặt mình và bộ phận kín bên dưới”, Lâm Đình nói.
Hạnh Nhi nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, cô ta vội vàng che lại bộ ngực sữa của mình, dáng vẻ đề phòng.
“Anh muốn làm gì!”
“ừ, thật ra tôi muốn làm gì đâu? Cô cho mà!”, Lâm Đình không khách khí nói.
Hạnh Nhi tức giận đến mặt đỏ bừng. Ngay lúc Hạnh Nhi sắp chửi ầm lên, Lâm Đình lại nói: “Nếu cô còn muốn trải nghiệm, cứ làm theo lời tõi. Tối đã đồng ý với cô fôi đấy, nếu cô không làm được thì coi như xong”.
Miệng nhỏ khẽ nhếch lên của Hạnh Nhi lần nữa ngậm lại.
“Đúng rồi, quần áo của thím là bố cô tự mình cởi, cũng là ông ta đắp lên, tôi không hề động tay”.
Nói hết lời, Lâm Đình xoay người rời đi, trước khi đi anh bỏ lại một câu: “Tôi chỉ chờ cô hai phút, nếu cô làm không được thì trở về đi”.
Lâm Đình ở ngoài cửa chờ, nhìn đồng hồ.
Hết hai phút, anh trở lại trong phòng.
Lần này Hạnh Nhi vừa rồi còn đứng ở mép giường giờ đã nằm xuống. Không chỉ như thê’ Lâm Đình còn thấy được nội y ở mép giường.
Hiến nhiên, cuối cùng Hạnh Nhi vần làm theo lời anh.
Lâm Đình chậm rãi đi tới, vừa đi đến bên cạnh cô ta, anh thấy cả khuôn mặt nhỏ của Hạnh Nhi đã đỏ rực, tươi đẹp ướt át.
Cô ta vốn có một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hiện tại nhuốm vẻ ngượng ngùng, lập tức khiến trong lòng Lâm Đình nóng lên, một dòng máu nóng bắt đầu dũng mãnh lao tới nơi đặc thù.
Lâm Đình cảm nhận được biến hóa của thân thể mình, nhưng cố giả bộ bình tĩnh, không làm ra chút chuyện khác người nào.
“Anh khồng được đối với tôi…”, Hạnh Nhi hơi cắn môi, ngượng ngùng không chịu nổi: “Bằng không tôi sẽ nói cho bố tôi biết!”
“Biết”.
Lâm Đình thở dài nhẹ nhõm, tiếp theo lấy ra ngân châm, trực tiếp đâm vào trên người Hạnh Nhi.
Cho dù Hạnh Nhi dùng quần áo che trên người mình, nhưng vốn liếng của cô ta quá mức hùng hậu, chỉ một chút cảm giác đau khi đâm ngân châm vào cũng khiến cơ thế cô ta khẽ giãy giụa.
Với biên độ một chút xíu như vậy, bộ ngực sữa
vốn được cô ta che kín mít lúc này lộ ra màu trắng lóa như tuyết.
Lâm Đình cố nén xúc động trong nội tâm, đợi đến khi tất cả ngân châm đều đâm vào.
Tiếp theo mới là màn kịch quan trọng!
Trong nháy mắt ngón tay Lâm Đình chạm vào Hạnh Nhi, anh phối hợp với Vô Tương Quyết thi triển thủ pháp, khiến cô ta không tự giác phát ra một tiếng nũng nịu. Mặc dù âm thanh không lớn, lại vồ cùng quyến rũ.
Lâm Đình không chịu nổi kích thích từ loại âm thanh này nhất!
Đi đôi với ngón tay Lâm Đình hoạt động trên người Hạnh Nhi, Lâm Đình đồng thời cũng hết sức khắc chế. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, Lâm Đình rõ ràng cảm nhận được thân thế của mình dường như vô cùng khao khát thân thể của Hạnh Nhi.
Lúc trước Lâm Đình chưa từng có loại cảm giác này từ trên thân thể bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù Lâm Đình cũng có những lúc bị làm mờ đầu óc, nhưng anh cũng chưa bao giờ có tình trạng hưng phấn và khao khát như vậy.
Theo lý thuyết, Lâm Đình đã hưởng thụ mấy cô gái kia, mấy ngày gần đây có nhiều kinh nghiệm như vậy, hẳn là sẽ khồng khát vọng như thế mới đúng.
Nhưng sự thật là, theo ngón tay Lâm Đình di động, khao khát trong thân thể anh cũng càng ngày càng thịnh vượng.
Thình lình, trong đầu Lâm Đình lóe lên một suy
nghĩ.
Phải biết rằng mẹ Hạnh Nhi có thể chất đặc thù, vô cùng khao khát chuyện nam nữ, đồng thời cũng có sức hấp dần khác thường với đàn ông.
Đừng nói là Hạnh Nhi cũng như thế?
Không lẽ cô ta kế thừa thể chất của Lữ Mai Phương!
Đúng lúc Lâm Đình nghĩ tới đây, dưới sự di động của ngón tay anh, Hạnh Nhi cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu. Cùng lúc đó, cơ thể cô ta không ngừng vặn vẹo run run, quần áo vốn đắp trên người cô ta cũng trong lúc đó vô tình rơi xuống một nửa.