Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL) - Chương 959 không tin đánh không lại!”
Diệp Lâm ngủ ở nhà họ Ngô một đêm, đến hôm sau mới quay về Phụng Thiên.
Đêm ấy, tại Cao Câu Ly.
Chiến thần hộ quốc Phác Chu Tể triệu tập bảy đại chiến thần trong nước để bàn bạc đại sự ngay trong đêm.
“Vô cùng nhục nhã! Thật sự là vô cùng nhục nhã!”
Phác Chu Tể là người đứng đầu bộ chiến tranh Cao Câu Ly, người đứng đầu võ đạo Cao Câu Ly, được phong chiến thần hộ quốc, cấp trên của bảy đại chiến thần, nắm hàng triệu binh trong tay, có thể nói là quyền lực cực cao, chỉ đứng dưới một người.
Hiện giờ Cao Câu Ly hao binh tổn tướng ở biên cảnh Đại Hạ, chiến thần Phác Chí Tân bị giết còn là cháu trai ruột của ông ta.
Nợ nước thù nhà khiến ông ta cực kì tức giận.
“Đại Hạ khinh người quá đáng!”
“Thả yêu thú làm hại biên cảnh, giết chết mấy chục nghìn chiến sĩ biên phòng!”
“Cuối cùng còn muốn chúng ta gửi quốc thư cầu hòa và tặng lễ?”
“Đám văn thần kia còn làm ra loại chuyện nhục nước mất chủ quyền nữa!”
Phác Chu Tể tức giận chửi ầm lên.
Một là hận Diệp Lâm của Đại Hạ. Hai là hận đám quan chủ trương cầu hòa, làm nhục nước làm mất chủ quyền của Cao Câu Ly.
“Đúng vậy!” Đám chiến thần tức điên cả lên, giận dữ nói: “Lúc tôi tới đây, ở đâu cũng nhắc đến Diệp Lâm. Tuy rằng cậu ta là tướng lãnh địch quốc, nhưng mà mức độ nổi tiếng và được sùng bái của cậu ta sắp vượt qua ông luôn rồi!”
“Haizz, nói đến nói đi đều là do đám ngu dân kia chỉ biết sùng bái cường giả!” Lại có một người thở dài nói: “Cả nước đã từng sùng bái thần uy của Phác đại nhân. Bây giờ bên phía Đại Hạ xuất hiện một vị chiến thần trẻ tuổi, uy danh hiển hách, tất nhiên là sẽ được yêu thích.”
“Hừ, đáng giận nhất là chúng ta đánh thua, truyền thông lại đi đồn là Diệp Lâm của Đại Hạ có huyết thống Cao Câu Ly, là một nửa người Cao Câu Ly!”
Phác Chu Tể nhắc tới chuyện này liền tức giận đến mức trợn mắt, cho rằng truyền thông đều là một đám vô dụng.
“Dùng cái cách lừa mình dối người đó đi kéo lại mặt mũi chỉ gây ra tác dụng ngược lại thôi, không chỉ làm giảm thù hận của dân chúng đối với kẻ địch, mà còn lăng xê thằng nhãi kia thành ngôi sao, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!”
Đám chiến thần sôi nổi gật đầu, cho rằng cách tuyên truyền kia cực kì vớ vẩn.
“Tôi sẽ gọi cho bộ tuyên truyền bảo bọn họ lập tức hủy bỏ tuyên truyền liên quan.” Một gã cấp dưới đứng dậy nói: “Bảo truyền thông tung tin xấu về Diệp Lâm!”
Phác Chu Tể lạnh lùng nói: “Khen cũng được, chê cũng thế, nói cho cùng đều là hành vi của kẻ yếu đuối.”
“Đàn ông thật sự là phải đứng lên từ nơi ngã xuống, đánh trả từ nơi thất bại!”
Đám chiến thần nghe vậy thì hơi giật mình.
“Phác đại nhân, ý của ông là… ăn miếng trả miếng?”
“Vậy tôi sẽ quay về dẫn binh giúp đại nhân một tay!”
“Chúng ta dẫn hàng triệu binh, không tin đánh không lại!”
Đám võ tướng ma đao soàn soạt, ý chí chiến đấu sục sôi.
Mấy năm hòa bình khiến bọn họ khao khát chiến tranh, hi vọng có một trận chiến để mở rộng quốc gia, để lưu danh sử sách.
Phác Chu Tể đứng dậy nói: “Hôm nay tôi triệu tập các vị ngay trong đêm là vì có ý như thế. Nhưng mà…”
Nói đến đây, Phác Chu Tể đổi giọng: “Nhưng mà hiện giờ còn chưa phải lúc.”
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu cơ hội nữa thôi!”
Đám tướng sĩ nghe vậy thì ngạc nhiên nói: “Đại nhân, cơ hội ở đâu? Khi nào mới là lúc?”
Phác Chu Tể cười nói: “Cuối tháng!”
Cuối tháng?