Cuốn Sách Phép Thuật Của Ped - Nguyệt Hạ Tang - Chương 15: Phép thuật đầu tiên
Thấy biểu cảm ngẩn người hiếm gặp của Xoăn, cậu ta lập tức cười ha ha: “Thầy giật mình rồi, đúng chứ?”
Xoăn: “…”
Thiếu niên liền rũ mắt: “Nếu sau này người ta lại hỏi thầy câu đó, thầy có thêm một điều để nhớ rồi.” Nói xong cậu ta liền ngồi trên đất, tiện tay kéo cái rương cũ sang, lấy nó làm bàn để sách lên rồi vỗ vỗ chỗ ngay cạnh bảo Xoăn đến ngồi.
Xoăn liền ngồi xuống cạnh thiếu niên mà chẳng hề do dự. Lúc thiếu niên mở sách ra, anh khẽ mở to mắt nhìn, sau đó…
Lúc thấy nội dung bên trong, anh ngây ngẩn.
Trống trơn.
Đúng vậy, trống trơn. Xoăn cầm sách phép lên xem bìa sách, đúng là cuốn sách ấy mà, anh lại muốn lật qua trang sau, nhưng…
Không lật được?
Không sai, lật không được.
Giọng nói thiếu niên vang lên ngay cạnh:
“Lật không được, em cũng chỉ mở được có một trang đó thôi, với lại…”
“Đừng nói thầy cũng đọc không hiểu chữ trên đó như em đấy nhé?”
Xoăn: “…”
Thấy S11 chống cằm ngồi cạnh, Xoăn chần chừ: “Cậu thấy trên đó có chữ à?”
S11 liền gật đầu: “Có, toàn chữ là chữ, mà toàn là chữ em không hiểu.”
Xoăn:… Vậy ra sách phép này chỉ để người thừa kế xem thôi, anh muốn đọc thì chỉ có nước nhờ cậu ta đọc cho nghe, nhưng mà cậu ta lại không biết chữ trên đó…
Xoăn nghĩ nghĩ rồi lấy một cuốn vở và cây bút ra khỏi dụng cụ dạy học mang theo trên người ra đưa cho thiếu niên: “Đành nhờ cậu viết chữ trên đó ra giúp tôi.”
Thiếu niên ngây dại.
Cậu chần chừ nhận lấy vở và bút, mở vở ra, vụng về cầm cây bút trong tay.
Được rồi, thật ra cậu chưa viết chữ bao giờ.
Dạy học không quan tâm kết quả thì có cần học sinh biết viết đâu?
Nhưng Xoăn lại không nhận ra chuyện này, anh vừa đến đây một thời gian đã phát hiện: Người ở đây gõ chữ nhiều hơn viết nên nhiều người không biết viết lắm.
Anh bắt đầu dạy cậu cách cầm bút đúng: “… Lòng bàn tay phải đặt ở đây, phần đầu ngón trỏ phải duỗi thẳng, đừng gập cong, đúng, đầu ngón tay trỏ gần chạm vào đầu ngón cái nhưng đừng để đụng… cũng không nên cầm bút quá cao, tay cần để gần ngòi bút hơn một chút…”
“Đừng cúi thấp quá, thẳng lưng lên, như thế viết lâu mới không bị mỏi cơ, tư thế cũng đẹp…”
Nói xong thấy tư thế của đối phương vẫn chưa hoàn hảo liền lấy tay phải của mình phủ lên bàn tay phải cậu, chỉ cho cậu tư thế đúng nhất.
Anh cũng không quá sốt ruột, sửa tư thế xong còn chỉ thiếu niên khai bút bằng mấy đường đơn giản, tập cậu viết một lượt các nét thường dùng, vừa viết, vừa giảng cho cậu nghe bắt nguồn của con chữ.
“… Trên thế giới này có rất nhiều loại văn tự, mỗi văn tự đều là kết tinh trí tuệ, thời khắc sinh mệnh có trí tuệ bắt đầu thử tìm cách ghi chú, lịch sử liền ra đời…”
Nét mặt anh vẫn cứ nghiêm túc, chất giọng bình thường, nhưng mà câu chuyện anh kể lại rất êm tai.
Xoăn thực sự rất thích chữ.
Trong khi đi chu du đây đó, thứ bên anh lâu nhất là sách, anh thích đọc đến vậy sao có thể không thích vật dẫn là chữ viết chứ?
Thậm chí anh còn dày công học viết, đủ loại chữ viết của các quốc gia.
Bản thân trí tuệ uyên bác chính là người dẫn chuyện tốt nhất, dù bản thân anh không giỏi nói điều hoa mỹ, nhưng với số tri thức khổng lồ, dẫn chứng phong phú, những câu chuyện về con chữ mà anh kể vẫn rất cuốn hút.
Ít nhất là với thính giả S11.
Cậu thích nghe Xoăn kể chuyện. Xoăn thực sự biết rất nhiều, tuy anh không đề cập đến chuyện cậu từng gặp, nhưng khi anh bắt đầu kể chuyện cậu vẫn thông qua những gì anh tả mà có thể hình dung ra một thế giới khác.
Một thế giới khác hoàn toàn với nơi đây.
Điều này cho cậu một niềm vui ngắn ngủi.
Thế nên dưới sự chỉ đạo của đối phương, cậu viết rất nhiều ký tự và đủ loại văn tự mà đối phương biết, thiếu niên bắt đầu thử tự viết.
Đó là một cảm giác rất thần kì, trước hôm nay, những văn tự cậu thấy rậm rạp uốn éo như con giun đen mọi khi cậu thấy giờ không còn lộn xộn như trước nữa, giờ nhìn lại, cậu còn thấy chúng uốn éo rất linh động.
Cậu bắt đầu phân biệt được chúng. Vặn lên phải lên trên là một chữ, vặn song song xuống dưới bên trái là chữ khác, theo bút lực viết lúc nét thanh nét đậm, những văn tự kia càng trở nên mượt mà xinh đẹp hơn.
Dưới sự dẫn dắt của Xoăn cậu học tập thần tốc, lúc chính cậu còn chưa kịp nhận ra, chữ cậu viết xuống đã có “khí thế”, thậm chí cậu còn bắt đầu vụng về học theo cách viết trên nó.
Tất cả đều vì giờ cậu viết rất vui.
Hứng thú vĩnh viễn là giám thị tốt nhất, nhờ hứng thú dạt dào, cậu viết rất nghiêm túc. Tới dấu câu cậu cũng chép lại không sót chút nào, sau đó, khi viết được khoảng hai phần ba, căn phòng yên tĩnh bỗng xảy ra biến hóa.
Những chấm sáng màu xanh lá cây ngưng kết từ thực vật trong phòng, bay đến đây.
Bay từ trên cây hoa cao cao, bay từ thảm cỏ thấp thấp, cũng bay từ đám “rau hành” đứng thẳng đều tăm tắp bên hồ.
Những chấm sáng nhỏ bé bay cô độc trên không, lúc lại gần thiếu niên thì bắt đầu gặp bạn mình, va va chạm chạm rồi càng lúc càng lớn, dần vặn vẹo thành một quầng. Cuối cùng, vô số điểm sáng xanh vòng quanh bàn tay chăm chỉ viết của thiếu niên, lúc đó, thiếu niên đã viết chữ như thần trợ!
Cậu viết rất nghiêm túc nên cũng không ý thức được biến hóa xung quanh, cậu chỉ thấy mình viết ngày càng dễ, bút trong tay cũng ngày một nhẹ hơn.
Mà khi cậu hạ bút viết dấu chấm câu cuối cùng, biến cố xuất hiện…
Bên trên chiếc thùng, những kí tự cậu viết ra cuối cùng cũng không thể chấp nhận sự thờ ơ đó, chúng bay lên! Chúng nhanh nhảy nhảy nhót giữa không trung, sau đó cắm vào trang giấy bên dưới, tiếp theo thiếu niên liền thấy một mảng xanh mỏng manh trồi lên khỏi tờ giấy, chúng nó mọc rất nhanh, lập tức đã hiện ra hoàn toàn trước mắt hai người: là một lớp cỏ mỏng!
Đầu tiên là cây non, rồi nhanh chóng sinh trưởng, cao lên, thậm chí là nở hoa kết trái. Chẳng mấy chốc chúng nó khoe khoang mà vươn cành cây hoa trái trước mặt thiếu niên.
“Đây, đây, đây -” Miệng thiếu niên há to, cậu cầm bút chọt chọt đám cây mọc đầy thùng, gần như không nói nên lời.
“Đây là phép thuật.” Xoăn lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng không tưởng trước mắt một lúc lâu rồi quay qua nhìn thiếu niên, trên mặt anh là ý cười hiếm hoi: “Bị giật mình đúng chứ?”
Đối diện với nụ với nụ cười thơ ngây pha nét khoe khoang, thiếu biên giật mình mộc lúc rồi cũng cười theo.