Cuộc Hôn Nhân Trêu Người: Vợ Yêu Của Ngự Thiếu Quá Quyến Rũ - Ngự Lệ Thần - Chương 3
Chương 3: Thủ Trưởng, Anh Thích Tôi Điểm Nào Để Tôi Sửa Được Không?
Sở Ca tiến lên dứt khoát vứt cho Vương Tuyết Vi hai bạt tai: “Đây là dành cho cái tát ban nãy cô vừa cho tôi, tôi trả lại cô gấp đôi!”
Cô kìm giọt lệ chực trào, nở nụ cười đi ra ngoài cửa.
Kiều Hạo Hiên đứng tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của Sở Ca, trái tim tựa như khẽ nhói đau.
Bước ra cổng khách sạn, Sở Ca nhanh chóng bỏ chạy.
Một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, một anh lính bước xuống xe, cung kính mở miệng: “Phu nhân, mời lên xe.”
Sở Ca sửng sốt, phu nhân?
“Có phải các anh nhận lầm người rồi không?” Sở Ca kinh ngạc hỏi.
Cô phải nhanh chóng đến bệnh viện, lỡ như dính thai thì không tốt lắm.
Người lính kia trầm giọng đáp: “Phu nhân, không lầm đâu ạ, xin phu nhân hãy lên xe gặp ngài thủ trưởng.”
Sở Ca suy nghĩ chắc đây lại là một âm mưu khác bèn xoay người định rời đi.
Anh lính phía sau vẫy tay phân phó: “Đưa phu nhân về.”
Sở Ca giật mình một cái, một khắc sau hai mắt cô tối sầm.
“Xin lỗi phu nhân, thủ trưởng nói phải mang cô về.”
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng bánh, Sở Ca bị bọn họ mang tới một nơi xa lạ.
Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một sức ép mạnh mẽ bao trùm trên đầu mình.
“Thủ trưởng, chúng tôi đã dẫn phu nhân tới.”
“Đi xuống đi!” Người đàn ông lạnh giọng đáp, từ trên ghế đứng lên.
Sở Ca không dám lộn xộn.
Người đàn ông bật cười một tiếng, đi lên trước tháo miếng vải đen trên mắt cô xuống: “Uất ức cho em rồi.”
Sở Ca đột nhiên mở mắt ra, người đàn ông trước mặt cực kỳ tuấn tú, song cả người anh lại tràn ngập sát khí.
Đôi mắt sắc bén đang chăm chú nhìn cô, khiến tim cô đập thình thịch.
“Nhìn đến ngốc rồi à?” Ngự Lệ Thần lạnh lùng đặt câu hỏi, anh kéo cô vào trong ngực, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy gò má sưng tấy của cô, trong mắt lóe lên sát khí.
Sở Ca hoàn toàn sửng sốt.
Người trước mặt cô là Ngự Lệ Thần!
Từ khi còn bé xíu, cô đã nghe qua những câu chuyện về anh trong đại viện quân khu.
Người ta đồn đại anh vô cùng tàn bạo còn chuyên chế độc tài, chính là phát xít sống.
Nghiễm nhiên chính là sinh vật nguy hiểm!
Sở Ca nghe được câu hỏi lạnh thấu xương đó, cất giọng: “Anh là Ngự Lệ Thần!”
“Ừ.” Ngự Lệ Thần lạnh nhạt đáp lời.
Sở Ca gần như không dám tin, cảnh giác phòng bị nhìn về phía anh: “Anh dẫn tôi tới nơi này là muốn làm gì?”
Đối với loại đàn ông như thế này, cô chẳng hề muốn dính líu đến.
Ngự Lệ Thần nghe được vẻ mờ mịt trong giọng nói cô cảm thấy rất khó chịu.
Anh cúi đầu, bàn tay dùng sức kéo cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô.
Vết hôn trong nháy mắt lộ ra trước mặt, mặt anh xoẹt qua vẻ hài lòng: “Cô gái, xem ra trí nhớ của em rất kém!”
Sở Ca không có chú ý đến động tác của anh, ánh mắt xa cách chăm chú quan sát anh.
Cô thấy được vẻ khinh thường và khinh bỉ sâu trong đôi mắt đó.
Anh cứ thích làm nhục người khác như vậy!
“Không cần thủ trưởng đại nhân anh nhắc nhở!” Sở Ca lạnh nhạt mở miệng: “Thủ trưởng đại nhân gọi tôi có chuyện gì, không có gì thì thả tôi ra, tôi còn phải về nhà ăn cơm!”
Dù chỉ là một giây cô cũng không muốn ở lại đây.
“Sở Ca, kết hôn với tôi đi!” Bàn tay lạnh băng của Ngự Lệ Thần phủ lên gò má sưng đỏ của cô, nghiêm túc cất lời.
Cảm giác lạnh lẽo ập tới, Sở Ca nhớ tới cảnh tượng băng hỏa kết hợp tối qua.
Nhưng khi đó trời quá tối, cô không nhớ ra người đó là ai?
Nếu như cô kết hôn với Ngự Lệ Thần, sau này anh phát hiện cô không còn trong trắng nữa, dựa theo tính cách bá đạo kiêu ngạo kia của Ngự Lệ Thần, anh nhất định sẽ chôn vùi toàn bộ Sở gia!
Nghĩ tới đây, Sở Ca không nhịn được run lên.
“Không được!” Đôi mắt Sở Ca phun lửa, nghiêm túc hét to.
“Vô dụng thôi!” Ngự Lệ Thần chẳng buồn nhấc mi mắt, anh ra lệnh: “Thu dọn một chút rồi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn!”
Giấy chứng nhận kết hôn?
Sở Ca cảm giác một tia sét kinh thiên từ trên trời hạ xuống, cô từ chối: “Không được, tôi đã có vị hôn phu!”
Ngự Lệ Thần nháy mắt lạnh lùng, bước tới trước mặt cô, cái bóng anh bao phủ trên đỉnh đầu cô, cực kỳ áp bức.
Anh giơ tay nâng cằm cô lên, giọng nói quyến rũ từ tính nhàn nhạt truyền đến: “Đám ruồi nhặng kia tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, em cứ an tâm làm phu nhân thủ trưởng cho tôi.”
Sở Ca nghe được anh so sánh Kiều Hạo Hiên với đám ruồi nhặng, gương mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Ví dụ rất thích hợp.
“Thủ trưởng đại nhân, anh thích tôi ở điểm nào? Tôi đổi có được không?” Sở Ca thản nhiên nói.
Ngự Lệ Thần khom người cắn khóe môi cô, đến khi nếm được mùi máu tanh anh mới buông cô ra, lạnh lùng ra lệnh: “Không được!”
Tâm trí Sở Ca trong nháy mắt như bị điện giật, sắp sửa nổ tung.
Anh đã quyết tâm muốn kết hôn!
Cô cảm thấy Ngự Lệ Thần thật sự quái lạ, nhất thời thầm thấy tức giận!