Cuộc Hôn Nhân Trêu Người: Vợ Yêu Của Ngự Thiếu Quá Quyến Rũ - Ngự Lệ Thần - Chương 2
Chương 2: Bê Bối Chấn Động
Sáng sớm hôm sau. Sở Ca tỉnh dậy sau cơn đau. Cô mơ màng mở mắt ra, đột nhiên nhớ đến đêm qua mình ngủ với người lạ, lập tức ngồi phắt dậy. “Á!” Cơn đau ập đến khiến mặt cô co rúm lại. Cô cúi đầu liền nhìn thấy khắp cơ thể mình dày đặc những vết hôn. Tối qua không biết rốt cuộc người đàn ông đã làm mấy lần, nghiền ép đến độ cô không còn sức để đi. “Tên chết tiệt kia, kéo quần lên liền chuồn đi.” Sở Ca mắng. Trong điện thoại truyền tới tiếng rống giận: “Con nhỏ chết tiệt, mau tới đây!” Sở Ca bị tiếng hét kia làm sững người, đột nhiên nghĩ đến hôm nay là ngày hẹn đính hôn của cô. Cô xỏ giày vào, mặc lại bộ đồ đã rách tơi tả rồi thình lình chạy ra ngoài cửa. Một đám người đột nhiên xông vào. “Sở tiểu thư, cô dám lăn lộn với người đàn ông khác ngay trước đêm đính hôn!” “Sở tiểu thư, không ngờ bề ngoài cô luôn tỏ ra là một cô gái ngoan, nhưng sau lưng lại là kẻ bắt cá hai tay. Cô làm như vậy có nghĩ tới cảm nhận của Kiều công tử hay chưa?” “Sở tiểu thư, xin hỏi đây là lần thứ mấy cô vụng trộm rồi?” Thậm chí còn có người mắng thẳng: “Con tiện nhân thay lòng đổi dạ.” “Kiều công tử ưu tú như vậy, cô còn có điểm gì không hài lòng với anh ấy?” Những lời nói kia khó nghe, tựa như mũi nhọn đâm vào ngực Sở Ca, cô liều mạng lắc đầu hoảng loạn không rõ chuyện gì: “Tôi không biết, mấy người đừng nói lung tung!” Quần áo cô xốc xếch, da thịt lộ ra trong không khí phủ kín vết hôn. Một nữ phóng viên xông thẳng lên, vạch cổ áo Sở Ca làm lộ ra vết hôn chi chít bên trong, hét to: “Không có, vậy đây là cái gì!” Đám người ở đây tựa như được bơm máu gà, liều mạng chụp hình. Ánh đèn nhấp nháy săm soi Sở Ca từ đầu đến chân, làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khuôn mặt tuyệt đẹp của Sở Ca phủ kín sương lạnh, cô giận dữ hét lên: “Cấm chụp hình!” “Cô làm ra chuyện như vậy còn không để cho mọi người biết!” Trong đám người bật ra tiếng giễu cợt và chửi rủa. Chuyện tới bất ngờ không kịp trở tay, làm Sở Ca có chút luống cuống, đầu cô ong ong đau như búa bổ. Nghe những lời lăng mạ của đám người, Sở Ca càng thấy bản thân như đang trải qua một cơn ác mộng. “Làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế còn muốn uy hiếp chúng tôi? Ỷ vào ông nội cô là trưởng khu quân A là có thể phách lối như vậy à?” Sở Ca là cháu gái duy nhất của trưởng quân khu A, lúc còn bé cha mẹ cô đều đã xả thân hy sinh vì đất nước, thuở nhỏ đã trở thành thanh mai trúc mã với Kiều Hạo Hiên, vì vậy hai người đính hôn cũng là chuyện thuận lý thành chương. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà thời gian gần đây Sở gia và Kiều gia huyên náo không vui, hai bên bắt đầu bêu xấu lẫn nhau. Đám phóng viên thấy vậy liền chực chờ mổ xẻ tin tức, chỉ mong toàn bộ thế giới đều biết. Sở Ca cố gắng tĩnh táo. Một giọng nói lạnh băng từ sau đám người vang lên: “Tiểu Ca à, là thật sao em?” Người đàn ông mặc âu phục màu trắng, đeo mắt kính gọng vàng ưu nhã cất bước đi ra từ giữa đám người. Sở Ca lập tức liền nhận ra người kia là Kiều Hạo Hiên. Là người cô đã từng yêu suốt mười năm! “Kiều Hạo Hiên.” Sở Ca lạnh lùng đối mắt với hắn. “Tiểu Ca, bọn họ nói đều là thật ư?” Giọng nói dịu dàng như nước của Kiều Hạo Hiên vang bên tai, đôi mắt xoẹt qua nét bi thương. Sở Ca cảm thấy vô cùng châm chọc, tựa như có một cây kim đâm sâu vào trái tim cô. “Là thật đấy.” Ồ! Đám đông lập tức sôi trào bùng nổ. Sở đại tiểu thư điên rồi, cô ta lại dám thừa nhận bê bối của mình! Kiều Hạo Hiên kéo cánh tay cô ngăn cản ống kính giúp cô, u ám nhìn Sở Ca. Sở Ca hất mạnh Kiều Hạo Hiên ra, vả hắn một bạt tai thật kêu. “Anh tới đây làm bộ làm tịch cái gì?” “Chát!” Cô gái mặc váy hồng đột nhiên vọt tới tát Sở Ca một cái. Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh, tất cả mọi người đều đăm đăm quan sát cảnh tượng đột nhiên phát sinh trước mắt. Sở Ca liếc mắt nhìn, đây là bạn thân chơi từ thuở bé của cô – Vương Tuyết Vi. Ả xông lên, tỏ vẻ rất bất lực: “Sở Ca, sao cậu lại làm ra chuyện xấu như vậy, sao cậu lại phụ lòng Kiều công tử chứ?” Sở Ca hừ lạnh một tiếng: “Tôi phụ lòng với Kiều Hạo Hiên, chẳng lẽ cô không phụ lòng tôi sao?” Vương Tuyết Vi khẽ sửng sốt, phản bác: “Cậu có ý gì? Chẳng qua tớ bất bình thay cho Kiều công tử, cậu lại dám làm loại chuyện này trước khi cưới?” Hàng lệ uất ức từ khóe mắt Sở Ca lăn xuống. Đây chính là người bạn thân nhất cô, thế nhưng người bạn đó tính kế cô, ngấm ngầm gian díu với vị hôn phu của cô. “Tiểu Ca, em nói cho anh biết người đàn ông kia là ai ? Anh có thể không nhắc đến chuyện cũ!” Kiều Hạo Hiên lạnh lùng tiến lên, ánh mắt lạnh đến tận cùng. Vương Tuyết Vi kêu lên, kinh ngạc nói: “Hạo hiên, anh điên rồi!” Ả liều mạng kéo lấy Sở Ca. Sở Ca đẩy Kiều Hạo Hiên ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Kiều Hạo Hiên, anh dỏng tai nghe cho kĩ đây, hôm nay không phải anh muốn từ hôn với tôi, mà là Sở Ca tôi không cần anh nữa!” Muốn đi thì phải đi cho thật ngầu! Dù sao Kiều Hạo Hiên và Vương Tuyết Vi cũng đã lăn lộn trên giường với nhau. Cô vẫn chưa thua thiệt. Hai người họ vốn nên kết thúc rồi. Trong mắt Vương Tuyết Vi lộ ra vẻ đắc ý, ả tiến lên giả vờ đau buồn: “Sở Ca, cho dù cậu và Hạo Hiên có xích mích không vui, nhưng cậu cũng không thể vì trả thù mà đối xử với Hạo Hiên như thế chứ?” Mọi người lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Nhưng cũng tuyệt đối không thể tha thứ. Sở Ca nhìn chuyện liên tiếp xảy ra, cười lạnh một tiếng, tất cả đều là âm mưu