Cuộc di cư vĩ đại: Chiến tranh Đế quốc - Q.1 - Chương 4: Chương 04
Chính trị gia và tã lót nên được thay mới thường xuyên, cùng vì một lí do như nhau.
Jose Maria de Ecla de Queiroz
“Lũ khốn chết tiệt,” Hoàng đế Augustine càu nhàu, ném mình vào ghế trong khi hoàng hậu Anastasia nhẹ nhàng ngồi vào xe. Vệ binh quốc hội nhẹ nhàng đóng cửa xe và tài xế mở máy nén không gian. Một vài chiếc xe ở phía trước bay lên bầu trời đêm, đèn hiệu nhấp nháy cảnh báo tránh xa tuyến đường này. Hoàng đế ngước nhìn một cặp chiến đấu cơ lượn quanh qua cửa sổ trên mái xe, phi công sẵn sàng cho bất cứ điều bất thường nào có thể đe dọa tới họ. Cao hơn nữa trên bầu khí quyển, ông biết có một cặp chiến đấu cơ đang làm điều tương tự.
“Anh biết là nó sẽ tới mà,” hoàng hậu nói, khi chiếc xe bay len không, theo sau hai chiếc dẫn đầu. Agustine quay đầu lại nhìn hai chiếc xe đằng sau, mỗi chiếc chở sáu nhân viên thuộc cơ quan mật vụ đế quốc. Còn có những xe khác nữa, chuyên chở các nhân viên còn lại của bộ phận an ninh, canh chừng rắc rối.
Ta gần như ước có ai đó bắn hạ xe mình, hoàng đế nghĩ, gãi gãi sống mũi, nhưng vậy thì bất công với Dimetre quá. Cái mớ bòng bong này cần mình tự giải quyết, không phải để lại cho vị hoàng tử thiếu chuẩn bị.
“Anh vẫn được chấp thuận tiếp tục dự án Bolthole,” hoàng hậu nói, mỉm cười nhìn hoàng đế.
“Sau khi đồng ý anh sẽ cung cấp tài chính từ túi riêng của mình,” hoàng đế càu nhàu, ngó xuống ánh đèn thành phố bên dưới, khi di chuyển quãng đường 250km về cung điện với tốc độ 400km/h. Hơn một trăm tòa cao ốc chọc trời hiện lên trên đường chân trời của siêu đô thị, với hàng trăm tòa thấp hơn, quy phục dưới chân chúng. Tất cả những người đó, sống cuộc sống của mình, với niềm tin rằng chính phủ sẽ bảo vệ họ. Và đó là điều dối trá.“
10 ngàn tỉ đồng đế quốc, từ tài sản của gia tộc ta,” hoàng đế nói, hai tay ôm mặt khi ông rên rỉ: “Hơn phân nửa tài sản lưu động của chúng ta chỉ để bắt đầu nó, và họ cũng không để anh thế chấp đất đai hoàng gia.”
“Đất đại thuộc về vương triều,” hoàng hậu nói, đặt tay lên vai chồng mình. “Anh biết là họ sẽ không chịu đưa rủi ro về phần mình, bên cạnh đó,” cô nói, đặt nụ hôn lên má hoàng đế, “Giờ họ không có quyền giám sát dự án, đồng nghĩa họ không biết nó ở đâu, hay mục đích nó là gì.”
Augustine quay qua màn hình ở trước mặt và chuyển sang hình ảnh của tòa nhà quốc hội. Một tòa nhà rộng lớn, di sản kiến trúc kiểu Greco – Roman của trái đất xưa, chiếu rọi bởi ánh đèn bên ngoài, trong khi xe của các bộ trưởng bay lên trời như đom đóm. Tòa nhà là ngôi nhà vĩnh viễn của nghị viện, giới quan chức quý tộc của đế quốc, gồm 450 ghế quý tộc cha truyền con nối, 436 ghế khác được bầu từ đa số quý tộc còn lại, mà 75 ghế thuộc về các tổ chức tôn giáo lớn.
Chỉ riêng đêm nay, do yêu cầu của hoàng đế, họ đã gặp nhau trong một buổi họp bao gồm tất cả thành viên quốc hội. Học giả viện, gồm 400 thành viên được bầu cử từ giới khoa học gia và giáo sư, đã tới dự cuộc họp tại trên hành tinh đại học Avalon. Và hạ viện, 2647 thành viên gặp nhau trên hành tinh công nghiệp Forge. Tất cả đều tham dự cuộc họp. Hầu hết giới quý tộc đều biểu quyết theo ý muốn của người lãnh đạo họ, thủ tướng – bá tước Mejoris Jeraviki. Giới học giả như thường lệ ủng hộ lương tâm của họ và về phe hoàng đế. Hạ viện với số phiếu quyết định, đã bị chia rẻ, với hơn phân nửa thành viên ủng hộ thủ tướng Jeraviki, và đánh bại ý định tăng cường quân sự của hoàng đế.
“Ta vẫn không thể nào nói thông cái lũ cứng đầu đó, rằng chúng ta đang ở bờ nguy cơ tuyệt diệt,” Augustine nhìn vợ mình. Anh thật sự yêu em, hoàng đế nghĩ. Nhưng thậm chí em cũng nghĩ anh có phần bị ám ảnh.
“Họ chỉ tin những gì mình thấy,” hoàng hậu nói khi xoa bóp vai cho chồng. “ Chúng ta chưa từng thấy lũ Ca’cadasans suốt 2000 năm, quân đội chúng ta thống trị khu vực này của thiên hà. Việc tăng cường quân sự sẽ làm kinh sợ các nước láng giềng, và có thể làm bùng nổ chạy đua vũ trang mà không ai gánh nổi.”
“Điều cần thiết để ngăn chặn lũ sát nhân chết tiệt lại,” hoàng đế lại cằn nhằn.
“Nhưng anh không biết chúng ở đâu, có gần biên giới đế quốc hay không,” hoàng hậu nói, giơ tay lên không. “Anh không có chứng cứ.”
“Vậy còn dữ liệu của đơn vị đặc biệt thì sao?” Augustine hỏi vặn, nhìn thẳng vào mắt vợ. “Về lời đồn mà chúng ta nghe từ các chủng tộc lang thang khác, về các hành tinh trống vắng sự sống vốn từng là một thế giới thịnh vượng?”
“Lời đồn,” hoàng hậu uể oải nói. “Về những hành tinh nằm ngoài vùng ảnh hưởng cuira chúng ta, hay thậm chí là sự hiểu biết của chúng ta. Bằng chứng xác thực. Tại sao chưa có ai chứng kiến lũ ngoài hành tinh chết tiệt nếu chúng xuất hiện trước cửa nhà mình?”
“Anh không biết,” hoàng đế nói. “Hầu hết tàu chúng ta cử về hướng đó đều chưa trở về. Có lẽ chỉ những tàu không tiếp xúc trực tiếp với chúng mới được phép trở lại. Anh không biết, nhưng anh biết một điều.” Hoàng đế nhìn về phía thành phố khi sắp xếp dòng suy nghĩ, rồi quay về phía vợ mình.
“Nếu anh sai, anh sẽ đi vào lịch sử như vị vua điên. Chúng ta tăng thuế một chút và chế tạo hàng ngàn chiến hạm vô ích.”
Hoàng đế ngừng một chút, quan sát hai chiến đấu cơ ở bên phải xe.
“Nhưng nếu anh đúng, và tất nhiên anh nghĩ vậy, thì chúng ta sẽ trả giá đắt khi kẻ thù xuất hiện trước cổng.”
***
Roberto Espanol không chắc tại sao bọn ngoài hành tinh lại muốn anh lập trình chàng sĩ quan trẻ trên ghế thần kinh. Nhưng tiền công rất hậu hĩnh, và hắn không còn công việc nào sau khi làm xong. Hắn có thể nghỉ hưu trong giàu sang, và không cần phải bán mình trong thế giới ngầm nữa.
“Anh sẽ không nhớ bất cứ gì về chuyện này,” hắn nói với giọng nhẹ nhàng với cậu thiếu úy trẻ tuổi. Chàng trai trẻ ngồi yên, nhìn chằm chằm vào khoảng không, lắng nghe lời chỉ dẫn.
“Chờ tới khi có tín hiệu, và kết nối trong não được kích hoạt, anh sẽ không có hồi ức nào về những sự kiện này. Thậm chí tiềm thức của anh cũng không biết. Những hướng dẫn sẽ không tồn tại trong đầu anh cho tới đúng thời điểm.”
Chàng trai trẻ nhắm mắt lại, một nụ cười bình yên hiện lên gương mặt lốm đốm tàn nhang. Nhịp thở trở nên ổn định, và anh chìm vào giấc ngủ sâu.
“Đưa nó trở về phòng mình,” hắn lệnh cho hai người đàn ông trong quân phục hải quân đế quốc đứng cạnh. “Đảm bảo rằng nó không gây nghi ngờ.”
“Chúng tôi sẽ mang tên say rượu này về phòng mình,” một người đàn ông trong quân phục thiếu tá không quân nói. “Có vẻ như anh ta uống hơi nhiều trong ngày sinh nhật.”
Espanol mỉm cười với người đàn ông, một sĩ quan hải quân thực sự làm việc cho hắn. Ông ta không thuộc về phi đội an ninh hoàng gia, không nằm trong số chịu quét não định kỳ hàng tháng. Kẻ sẽ bị kết thúc hợp đồng ngay khi làm xong nhiệm vụ cuối cùng cho Roberto Espanol.
Sau khi họ rời đi, Espanol hẹn giờ tự hủy cho thiết bị. Nanites vốn đảm nhận việc sửa chữa, giữ vệ sinh sẽ phân giải máy móc và thiết bị văn phòng từng phân tử một. Các phân tử sau đó được đổ vào hệ thống tái chế của tòa nhà cho tới tận nanite cuối cùng. Quá trình tiêu tốn vài ngày, nhưng sẽ không có bất cứ điều gì khiến lực lượng an ninh chú ý tới khi quá trễ. Sẽ không có bất cứ chứng cứ nào cho hoạt động này.
Một giờ sau, khi Roberto Espanol, một tay chơi trong thế giới ngầm tội ác và do thám, lại gần chiếc xe bay của mình. Hắn mỉm cười với ý nghĩ không cần phải tham gia trò chơi này nữa, nụ cười chuyển thành nét cau có khi đèn báo động chớp hiện khắp bảng điều khiển trên xe. Sau đó là tiếng thét khi chiếc xe lao xuống sườn núi với vận tốc 300km/h. Dĩ nhiên, hệ thống khóa an toàn đã không kích hoạt, cũng như đai an toàn đã không giữ thân mình Espanol khỏi việc đập vào bảng điều khiển của chiếc xe.
***
“Chiến dịch đã bắt đầu,” một giọng nói vang lên qua đường dây.
Thủ tướng – bá tước Mejoris Jeraviki gật đầu khi hắn nghe giọng nói, sau đó nhận ra cử chỉ ngu ngốc thế nào khi sinh linh ở đầu dây bên kia không thể nhìn thấy hắn.
“Hiểu rồi,” tên bá tước nói, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Giấc mơ của hắn giờ đã trong tầm tay, trở thành quyền lực đứng sau ngai vàng, nhưng kèm theo đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất. Đây là hành động phản quốc, rõ ràng, đơn giản. Hình phạt duy nhất cho tội phản quốc là tử hình. Chết, chết, chết. Thậm chí không phải tẩy não, cái chết của tính cách cá nhân, hình phạt cho những tội ác nghiêm trọng nhất. Đây là diệt chủng, và hình phạt sẽ là kết thúc cho cá nhân hắn.
“Về những thứ khác thì sao?” Hắn hỏi, rồi ngay lập tức hối tiếc khi lời vừa ra khỏi miệng.
“Ngươi không cần biết,” giọng nói trên đường dây liền biến khác. “Nó sẽ được giải quyết. Đó là tất cả những gì ông cần biết.” Hắn không biết kẻ bên kia đầu dây là ai, hay là nam hay nữ. Jeraviki chỉ là kẻ trung gian, nhận lệnh từ cấp trên và chắc chắn rằng nó được thực thi bởi những kẻ khác mà hắn thuê. Nhân viên mà hắn không hề biết, và đoán rằng hắn cũng không được phép biết, kẻ không biết thì không thể tiết lộ.
Kết thúc liên lạc, Jeraviki kiểm tra trạng thái cuộc hội thoại qua máy của hắn, và không ngạc nhiên khi thấy nguồn gốc lẫn cuộc nói chuyện chẳng hề được ghi lại. Những kẻ này đúng là chuyên nghiệp, hắn nghĩ. Tên thủ tướng vẫn không chắc họ là ai, chỉ biết rằng chúng đã tiếp cận bản thân với kế hoạch dường như trao cho hắn mọi thứ mà hắn từng muốn. Hắn từng gặp một trong số những người đó, điều cần thiết để hắn có thể đặt niềm tin vào chúng. Nhưng hắn vẫn không biết người đàn ông đó là ai, và biết rằng tên đặc vụ đó sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, với bất cứ giá nào.
“Bá tước muốn dùng gì không,” vị quản gia chính của biệt thự lên tiếng, người đã theo bá tước suốt cuộc đời.
“Không cảm ơn, Robert.” Bá tước trả lời, nhìn lên trần nhà từ ghế mình, sau đó liếc nhìn ánh lửa từ lò sưởi. Hắn lại nhìn về phía người quản gia già, đã gần 230 tuổi và đã có mặt ở đây từ trước khi bá tước ra đời. Hắn tự hỏi cảm giác làm việc cho người khác ra sao, phải làm theo lệnh. Người quản gia đã vượt tuổi nghỉ hưu, và có thể sống thoải mái với số tiền tiết kiệm của bản thân. Nhưng ông ta quyết định tiếp tục làm việc trong biệt thự, và ông ta được phép cho tới khi nào ông ta muốn.
“Mang một trong những cô gái lên phòng ta sau vài phút nữa,” bá tước ra lệnh sau khi uống một ngụm rượu Scotch. “Cô mới nhất.”
“Vâng, thưa ngài.” Người quản gia nói, mặt không cảm xúc.
Ngươi không muốn hành động như một gã ma cô, bá tước mỉm cười với ý nghĩ. Nhưng lòng trung thành với gia tộc khiến ngươi phải giữ mọi bí mật. Đặc biệt là khi con cháu ngươi được chăm sóc rất tốt.
Bá tước nhấp một ngụm rượu nữa, hắn mở kênh tivi 011 được treo phía trên lò sưởi. Kênh tin tức 011, kênh ưa thích của hắn trong số hàng ngàn kênh chiếu ở thủ đô đế quốc. Họ đang bàn luận về việc bỏ phiếu, và hắn mỉm cười khi nghĩ về chiến thắng của mình trước hoàng tộc. Một chiến thắng nhỏ, nhưng sớm muộn thì đại thắng sẽ tới.
Bá tước không quan tâm về việc trở nên giàu có hơn, hắn đã là một trong 100 người giàu nhất trên toàn đế quốc, giàu gấp 100 lần so với bất cứ kẻ bạo chúa nào trong lịch sử. Không, thứ hắn muốn là quyền lực vượt xa đồng liêu, quyền lực vô hạn. Cha hắn đã truyền khát vọng đó vào người con trai mình khi hắn lớn lên trong sự ngược đãi. Hắn không bao giờ muốn cảm thấy bất lực như vậy nữa, và cách duy nhất để đảm bảo điều đó là leo lên đỉnh. Hắn không quan tâm mình phải bán mình cho quỷ để đạt được nó. Sớm thôi nó sẽ là của hắn, và hắn sẽ đền ơn cho ân nhân bằng việc khiến họ biến mất vĩnh viễn, và hắn không cần lo lắng việc ai đó sẽ tiết lộ bí mật.
Hắn coi giờ trên implant, tắt tivi, ngồi dậy và nghĩ về cô gái xinh đẹp hắn mua từ chợ nô lệ ngầm. Hắn sẽ tận hưởng khi cô ta còn tươi mới, sau đó bán lại cho những kẻ ít đứng đắn hơn khi đã chán. Hắn mỉm cười khi bước lên cầu thang tới phòng ngủ chính.
***
“Tất cả đang được thực thi,” người đàn ông liên lạc với chủ mình. Cuộc hội thoại thông qua mạng lưới nằm ngoài đường dây của hành tinh đế quốc, thứ mà họ chẳng hề biết là có tồn tại. Hắn không biết ai lắp đặt nó, và cũng chẳng quan tâm. Họ trả công hậu hĩnh cho dịch vụ và lòng trung thành của hắn.
“Còn tên thủ tướng?” Giọng nói mà hắn biết là giả vang lên.
“Hắn sẽ làm tròn vai của mình,” đặc vụ nói, kẻ thậm chí không biết người thuê mình ngoài giọng nói và danh tiếng. “Và hắn cũng sẽ kết thúc, như chính vai diễn của mình.”
***
Walborski thầm mắng, và ngước nhìn mặt trời sáng chói Sestius. Hôm nay rất nóng, thậm chí so với tiêu chuẩn của hành tinh nóng bỏng này. Nhiệt độ hiện trên mũ của anh là hơn 40 độ C, cộng thêm bộ quân phục bó sát của bộ binh, đeo thêm giáp, tấm che ngực và mũ chiến đấu. Tất cả thứ đó trừ hệ thống làm mát được hoan nghênh bởi lính chính quy, và chúng làm anh đổ mồ hôi như tắm.
Chàng nông dân đặt ống nước vào miệng và hút từng ngụm nước lạnh được chứa trong túi lạc đà. Ít nhât thì họ làm đúng một chuyện, anh nghĩ, khi anh ngước nhìn lên trời một lần nữa và cố khiến nó lặn xuống bằng ý chí.
Anh giật mình nhảy dựng khi tiếng còi báo động vang lên bên tai, và nhăn nhó khi màn hình hiển thị trên nón báo rằng anh đã bị bắn trúng bởi kẻ địch.
“Chết tiệt thật,” anh la lên, trợn mắt nhìn lưng mình. Các binh lính gần đó nhìn anh với vẻ cảm thông.
“Cậu lại chết nữa rồi, Walborski,” thượng sĩ hét lớn khi anh bước nhanh qua ngọn đồi, nơi trung đội đang vào vị trí phục kích. “Con quỷ nào xếp anh vào đại đội chết tiệt của tôi vậy?”
“Xin lỗi, sếp,” anh binh nhì nghiệp dư nói, nhìn về phía vài quả đạn cối mô phỏng bùng nổ thành ánh sáng ba chiều xuống sườn đồi, thêm đèn hiệu binh lính bị thương vong nhấp nháy.
“Giữ đầu lũ ngốc các người thấp xuống,” sĩ quan chỉ huy hét, nhìn anh nông dân như nhìn một con bọ. “Đang chiến đấu thì không có thời gian ngắm trăng sao đâu.”
“Giá như họ cho chúng ta giáp ngụy trang thay vì hàng camo cổ lỗ này,” Walborski than vãn, ngó xuống bộ đồ đẫm mồ hôi.
“Đừng đổ thừa trang bị, anh lính.” Vị chỉ huy trung niên cảnh báo, người là chủ một quán bar và thịt nướng ở ngôi làng tại Neu Roinney. “Lực lượng đặc biệt cũng không có đồ hiện đại hơn đâu, khi mà họ không thể để lộ tín hiệu điện tử. Và chúng ta cũng vậy.”
Chỉ vì ông là một tên thượng sĩ chết tiệt trong lực lượng thủy quân lục chiến đế quốc, 40 năm trước, anh nông dân nghĩ, ngó xuống và cố đứng dậy. Nó chẳng khiến ông trở thành tướng Rommel, lạy chúa.
“Anh biết mình phải làm gì, binh nhỉ,” thượng sĩ nói, quay lưng lại nhìn chiến trường nơi phân nửa trung đội đã bò ra khỏi vùng bị bắn, để lại phân nửa do thương vong. Những người đó cũng đứng dậy, bắt đầu chạy xuống dồi, giơ súng lên đầu. “Chạy lên và xuống cho tới khi nào tôi bảo dừng.”
“Rõ, thượng sĩ,” Walborski trả lời khi anh chạy xuống đồi, giơ súng trên đầu.
“Và đừng để tôi bắt gặp anh lơ là nữa.” Thượng sĩ hô đằng sau lưng anh.
Walborski lê bước xuống sườn đồi, cố gắng bỏ qua ánh mắt trừng trợn từ các thành viên khác trong trung đội, mà anh đã khiến họ chết bởi hành động ngu ngốc của mình.
“Hay đó, đồ ngu,” một tên hét lên, mặt hắn đỏ và đầy mồ hôi.
Có ích lợi gì chứ, Cornelius nghĩ, liếc nhìn mặt trời lần nữa, đoán anh còn phải chịu đựng điều này thêm hai tiếng nữa. Chúng ta sẽ bị bắn tan nát từ trên quỹ đạo, trước khi có cơ hội tập kích kẻ địch.
Vài giờ sau, Cornelius đặt áo giáp, mũ và vũ khí vào kệ trong kho của trung đội. Bộ giáp liền da phải mang về nhà để giặt giũ, nhưng nanites trong kho sẽ tự làm sạch và bảo trì trang bị kĩ thuật cho họ. Chàng nông dân nhìn khu garage khi anh rời kho vũ khí, vẻ ganh tị hiện lên mặt khi anh nhìn các xe tăng hạng nhẹ và xe trinh sát ở cùng khu trung đội.
Ít nhất thì họ cũng được di chuyển trong thoải mái, trước khi bị bắn nổ từ quỹ đạo, anh nghĩ, ước gì anh được xếp qua đơn vị đó. Nhưng các trang bị đó chỉ được giao cho những ai từng phục vụ 10 năm trong lục quân đế quốc, chứ không phải người vừa trưởng thành, và chẳng biết vận hành chúng ra sao như anh.
Hy vọng Katlyn sửa được con robot hôm nay, anh nghĩ, nhìn vài người đàn ông khác đi lên lầu, hướng về một trong các quán bar để tẩy trần bụi bặm khỏi cổ họng. Tình đồng đội không dành cho anh, anh là tên tệ hại, kẻ ai ai xem thường, và bị đổ lỗi cho nỗi đau của họ. Mặc kệ họ. Mình có bia ở nhà, và một người vợ gợi cảm xinh đẹp, hy vọng rằng, đã chuẩn bị một bữa tối tuyệt vời cho chồng mình.
Walborski đi lên cầu thang, cố tránh ánh mắt của trung đội trưởng khi anh rời kho boongke. Ngày mai sẽ là một ngày khác, khi anh cố gắng học trở thành một nông dân, mang vụ mùa tới thế giới khắc nghiệt, nơi lũ động vật hoang dã có ý định khác.
Làm mọi việc để sinh tồn thôi đã khó rồi, anh nghĩ, đi tới xe máy của mình, đội mũ và ngồi lên ghế. Tại sao chúng ta phải chơi trò đánh trận? Chúng ta có nhiều thứ cần làm hơn. Mà không phải đế quốc thiếu người chuyên nghiệp để làm việc đó.
Cornelius khởi động xe máy, kiểm tra tình trạng giao thông vốn không có mặt ở đây, một thói quen khi lớn lên ở hành tinh trung tâm, rồi chạy ra đường. Anh di chuyển nhẹ nhàng dọc con đường cho tới khi ra khỏi rìa thị trấn, rồi phóng với tốc độ 140km/h, để dòng không khí thổi bay sự căng thẳng trên đường về nhà.
Mặt trăng lớn đang mọc lên từ phía chân trời, soi sáng phong cảnh và con đường vắt ngang nó. Phần lớn cây cối đều có nguồn gốc từ loài người. Điều này rất tốt trong khu vực được khai hóa bởi con người, và Cornelius không cần lo về động vật bản địa lang thang trên đường và chắn ngang đầu xe anh. Vài phút sau và chỉ còn cách 20km là tới trạm barrie, gần trang trại của anh, đồng nghĩa anh đang tới gần hơn rìa khu định cư của con người. Tuy cuối con đường là một hàng rào, với cánh cổng cho phép xe cộ ra vào, nhưng đã có trường hợp quái vật 50 tấn lạc vào khu vực này, thứ mà anh không muốn chạm mặt khi chạy xe máy. Anh thở phào nhẹ nhõm khi quẹo vào con đường đất dẫn tới trang trại. Anh ngừng một lúc ở cổng, nhìn qua cánh đồng và ngôi nhà hoàn thành phân nửa, nơi sẽ sớm trở thành một ngôi nhà anh hằng mơ ước. Chúng lấp lánh dưới ánh trăng, một màu trắng bạc xinh đẹp.
Cornelius hít sâu, và để hương hoa bản địa và loài người, lấp đầy khứu giác. Đây là điều khiến mọi thứ đều đáng giá, anh nghĩ, nhìn mảnh đất của mình. Vùng đất sẽ là của anh nếu anh có thể sản xuât được, anh tự nhủ, nhắc nhở về công việc mà bản thân cần phải làm. Không làm thì không hưởng, anh nghĩ, mỉm cười khi nhìn lũ chó chạy ra cánh cổng đang mở khi anh dắt xe lại gần. Cánh cổng mở toang, lũ chó rên ư ử và sủa nhẹ khi xoay quanh anh. Anh sờ đầu một con trong chúng, rồi chạy xe vào trong, nhìn cánh cổng đóng lại đằng sau. Hai con chó săn chỉ kịp chạy vào trong phút cuối.
“Katlyn,” anh gọi, bước về phía căn nhà tạm làm từ kho hàng. “Bữa tối có gì vậy em?”
“Lương khô,” Katlyn trả lời, xoay người lại khi Cornelius bước chân vào nhà.
Walborski ước rằng cô ấy đang đùa, nhưng anh có thể ngửi thấy mùi từ cái mâm móng trên bàn. Thứ đồ ăn mà anh phát ngán khi còn ở New Detroit. Anh vừa định nói gì đó với Katlyn, để cô biết anh không hài lòng. Nhưng vẻ thất vọng trong mắt cô, và vết dầu mỡ trên gương mặt khiến anh giữ nó lại.
“Em xin lỗi,” cô nhún vai nói. “Con robot tốn thời gian hơn em nghĩ, và em chẳng còn kịp làm gì nữa cả.”
“Nó, nó chạy được chưa?” Anh hỏi, gần như sợ nghe thấy câu trả lời.
“Nó chạy được,” Katlyn gật đầu. “Nó làm em mất cả ngày, em rất mệt.”
“Anh hiểu mà, em yêu,” Cornelius nói, cảm thấy cơn uể oải chiếm lấy cả người, quá mệt mỏi để muốn ăn. Anh nhận ra mình cần năng lượng, và cầm lấy phần lương khô trên cùng. “Chúng ta sẽ làm được. Mà lương không cũng không dở tới vậy đâu.”
“Giờ em biết anh đang nói dối,” Katlyn bật cười, rời khỏi ghế và ngồi xuống đùi chồng mình.
“Ý em là sao?” Walborski hỏi khi Katlyn vòng tay quanh cổ anh.
“Lương khô dở tệ,” cô cười, và hôn anh, đôi môi mềm mại của cô mơn trớn môi anh. “Anh nghĩ em có ý gì?” Cô hỏi khi ngửa ra sau. “Và em có thứ còn tốt hơn cả lương khô, nếu anh còn sức.” Cô vỗ đũng quần anh khi đứng dậy, sau đó mỉm cười nhìn anh.
“Kệ đống lương khô,” Cornelius la, cảm thấy đầy sức sống khi nhìn vợ mình, xinh đẹp như ngày đầu anh gặp cô, mặc kệ đám dầu mỡ. Anh mỉm cười khi đứng dậy, nắm lấy tay cô, dẫn cô vào phòng ngủ. Ngày mai sẽ cực lắm đây, anh nghĩ, cởi áo ra. Nhưng đó là chuyện của ngày mai.
***
Sean lăn qua lăn lại trên giường mình, trong đầu là những hình ảnh tán loạn. Giấc mơ bắt đầu rất tuyệt, với cảnh anh ngủ với sĩ quan dưới quyền mình. Cô nằm bên dưới anh, rên rỉ hài lòng. Hoàng tử luôn có những giấc mơ rất sống động và minh mẫn, cảm giác rất thật. Và ngủ với cô sĩ quan dưới quyền anh chỉ có thể là một giấc mơ, không bao giờ thành sự thật. Và sau đó giấc mơ chuyển sang một thứ gì đó ít dễ chịu hơn.
Một số chiến hạm mà anh không nhận ra đang dậu trong vùng tối của hành tinh, với ánh đèn của thành phố rộng lớn. Anh có thể nhận ra các hòn đảo lớn, đường viền của lục địa, nét đặc trưng của ánh đèn. Cimmeria, anh nghĩ trong giấc mơ, một trong những hệ sao chính, mái nhà của hàng tỉ người. Anh tự hỏi trong một lúc các pháo đài trên quỹ đạo đâu rồi, nên có một vài cái trong tầm nhìn mới đúng, khi mà tất cả các hệ sao chính đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Chỉ là một giấc mơ, anh tự nhủ. Một giấc mơ rất sống động và chi tiết, nhưng không phải thực tế.
Một điểm sáng, rực rỡ chói mắt, xuất hiện trên mặt đất giữa ánh đèn của thành phố. Điểm sáng lan rộng nhanh chóng, cho tới khi nó bao trùm nhiều đô thị. Càng nhiều điểm sáng xuất hiện và phát triển, cho tới khi một phần ba lục địa của bán cầu bị xóa sạch. Và sau đó Sean hiểu điềm báo của giấc mơ. Một hệ sao chính bị tấn công dồn dập từ quỹ đạo bởi lực lượng ngoài hành tinh, người dân bị tàn sát ngay trước mắt anh.
Và anh chẳng thể làm gì được.
Sean bật dậy với một tiếng thét. Anh có thể cảm thấy mồ hôi chảy trên mặt, và cái mền ướt sung bao lấy cơ thể. Chỉ là một giấc mơ, anh nghĩ một lúc với vẻ nhẹ nhõm, và nó tan biến nhanh chóng khi anh nhận ra giấc mơ đó là gì.
Lời nguyền, anh nghĩ, hai tay ôm đầu. Tai ương của gia tộc.
Anh đã được kể nó rất mạnh mẽ trong anh, các anh em khác thì không bằng. Nhưng truyền thuyết kể rằng nó chỉ mạnh ở những người mệnh trung chú định là hoàng đế. À, người đó không phải mình, anh nghĩ, xem giờ trên implant. 03:37 AM, anh nghĩ, chết tiệt. Thôi vậy, mình đoán cũng chẳng thể ngủ thêm được nữa, với giờ báo thức lúc 05:00. Mang ý nghĩ này, Sean rời khỏi giường và bước vào phòng khách chung hiện là của riêng anh. Bạn cùng phòng với anh hiện đang trực ca thứ ba, anh đặt một ly cà phê qua kết nối trong khi ngồi xem kênh tin tức 011. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi không nghe tin gì xảy ra đêm qua có liên quan tới giấc mơ. Chưa có thông tin gì mà mình không biết, anh nghĩ, ngước lên khi robot phục vụ tiến vào với ly cà phê nóng.
Đó là vấn đề của một đế quốc rộng lớn, anh nghĩ, cầm ly và cẩn thận nhấp từng ngụm cà phê nóng. Tốn quá nhiều thời gian để nhận tin mới từ các nơi, có thể coi như nó truyền tải một bài học lịch sử vậy, thậm chí với hệ thống chuyển tiếp trong siêu không gian.
Sean ngồi tiêu hóa tin tức. Lời đồn về điều bí ẩn, chứng kiến thứ kì lạ, tranh cãi chính trị thường ngày khi quốc hội muốn giảm chi tiêu quốc phòng, ngược lại với ý muốn của hoàng đế. Những gì mình mơ thấy là thật? Vị hoàng tử nghĩ, nhớ lại giấc mơ trong đầu. Chiến hạm bất minh hủy diệt một hệ sao chính, một hành tinh được bảo vệ kĩ với nền công nghiệp quan trọng với đế quốc. Nếu giấc mơ đúng là một lời tiên tri, một món quà từ lời nguyền, thì đây là lời tiên tri đáng sợ. Rằng thứ gì đó đã vượt qua trung tâm của đế quốc, và thực hiện đòn tấn công vào trái tim của nền văn minh nhân loại.
Có lẽ mình phải nói với cha về điều này, hoàng tử nghĩ khi nhấp một ngụm cà phê. Hoàng đế cũng có món quà, dù có vẻ nó mạnh hơn trong Sean. Trong quá khứ, anh cũng từng có những giấc mơ trở thành sự thật, nhưng không đen tối như lần này. Hoặc mình nên nói chuyện với ai đó ở đây, trên tàu Sergiov. Anh kết nối với phòng y tế và nhìn các lựa chọn, và đặt một buổi hẹn. Có lẽ nó không có nghĩa gì cả, nhưng mình thấy tốt hơn hết nên nói về nó.
Sean uống cạn ly cà phê và đặt thêm ly khác, rồi đứng dậy và bước vào phòng tắm. Có lẽ đi tắm sẽ khiến đầu óc minh mẫn hơn, anh nghĩ, hướng tới một ngày làm việc trên chiếc thiết giáp hạm.
***
Thiếu tá Samuel Baggett đứng cạnh vị đại tá chỉ huy lực lượng thay thế, xem trung đoàn bộ binh nhẹ mới diễu hành dọc con đường, về phía căn cứ quân sự sẽ là ngôi nhà mới của họ. Binh lính của anh đã rời đi từ tối hôm qua, gói gém đồ đạc và gửi trang thiết bị tới bãi đáp. Đơn vị của họ là trung đoàn đầu tiên của sư đoàn rời khỏi hành tinh. Trung đoàn mới sẽ làm quen với môi trường mới, nhận nhiệm vụ và trung đoàn tiếp theo thuộc sư đoàn của Baggett có thể rời đi khi quân thay thế tới.
“Lính anh nhìn thông minh đó, đại tá,” thiếu tá nhận xét, liếc nhìn người đàn ông với hàng ria mép vĩ đại.
“Chúng tôi có truyền thống tự hào,” đại tá mỉm cười.
Bên dưới khán đài, trung đội đầu tiên xoay mặt về phía các sĩ quan, chỉ huy trung đội và trung sĩ chào nhau. Ở phía xa con đường, nhạc công với kèn túi thổi vang những giai điệu ám ảnh, đội cận vệ đầy sắc màu theo sau. Tất cả binh lính đều mặc lễ phục, súng trường gác trên vai. Áo giáp và vũ khí của họ đều đã nằm trong căn cứ, và Baggett biết họ sẽ phải mất nhiều ngày để sắp xếp mọi thứ.,
“Có kinh nghiệm chiến đấu không?” Thiếu tá hỏi khi trung đội tiếp theo xếp vào đội ngũ dưới khán đài.
“Một chút,” đại tá thổ lộ. “Hầu hết họ chỉ phục vụ ở New Edinburgh, nơi không phải là vùng chiến sự. Nhưng hầu hết sĩ quan và hạ sĩ quan đều thuộc đơn vị từng chiến đấu với bọn Lasharans hồi năm 988. Tôi mong là họ sẽ truyền lại kinh nghiệm quý giá cho binh lính.”
Đó là những gì tôi từng nghĩ, thiếu tá tự nhủ. Nhưng mình nhận thấy sự khác biệt sau khi chúng tôi bị tập kích, và bọn lính mới đều phạm phải sai lầm ngu ngốc mà lính mới hay mắc phải. Và họ chẳng chịu học cho tới khi thấy đủ đồng đội của mình chết, và biết điều gì họ không nên làm.
“Vậy lính anh được điều tới hệ sao giáp biên giới?” Đại tá nhìn Baggett, hỏi.
“Vâng, thưa sếp,” Thiếu tá cười. “Một nơi xinh đẹp và an tĩnh. Có một trung tâm quân sự mới ở vùng 4. Họ đang tăng cường khả năng để khiến nó thành một hệ sao được bảo vệ tốt, ít nhất đó là những gì chúng tôi được kể.”
“Đừng bao giờ tin những gì anh được kể, anh bạn.” Đại tá nói. “Chờ khi anh tới nơi và tự có ý kiến của riêng mình.”
Sau đó, ngồi trong xe tới bãi tập kết, Baggett nghĩ về lời nói của vị đại tá già. Ông ấy đúng. Tốt nhất là không tin mọi thứ anh được kể. Khu vực đó có vẻ yên binh, nhưng họ đang di chuyển rất nhiều thứ tới đó. Nhiều hơn những gì mình mong đợi khi bảo vệ một hệ sao bình thường. Anh quyết tìm hiểu điều gì đang xảy ra ở đó khi đã yên chỗ trên tàu vận tải, hoặc ít nhất là tìm kiếm lượng thông tin công khai trên mạng tin tức.