Cuộc Đánh Cắp Trái Tim Có Một Không Hai - Chương 49-50
Lãnh Thiên Hi uể oải ngồi xuống đất, ánh mặt trời ban ngày chiếu xuống càng khiến đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của anh ta giống với Lãnh Thiên Dục, nhưng ánh mắt ôn hòa lại làm người ta sinh ra cảm giác thân thiết.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ đáng thương của Lãnh Thiên Hi thì khẽ nhếch nụ cười cực kì tao nhã và thanh cao như bậc vương giả:
– Dục, tớ thấy cứ để Thiên Hi nghỉ ngơi mấy ngày đi. Dù sao vị bác sĩ tiếng tăm lẫy lừng trong giới y học này cũng vừa mới thực hiện xong một cuộc nghiên cứu quan trọng, cậu không cần chuyên chế quá vậy đâu.
Lăng Thiếu Đường vỗ vỗ bả vai Thiên Hi: “Thiên Hi, anh chẳng hiểu nổi, anh trai thì máu lạnh vô tình mà sao lại có cậu em trai dễ mến thế này nhỉ?”
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục lập tức thay đổi, mặc dù dáng vẻ thờ ơ nhưng từ ánh mắt không khó để nhận ra tình bạn tốt giữa hắn và hai vị tổng giám đốc kia.
– Tớ thấy Thiên Hi không chỉ bị Quý Dương làm hư thôi đâu, còn có cả hai người cậu nữa đấy, cho nên thằng nhóc này mới dám lừa tớ, ở Havard tự ý thay đổi chuyên môn học! – Hắn nói.
Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn nhau cười. Sau đó, Lăng Thiếu Đường lên tiếng: “Dục, Tước nói không sai đâu, nên cho Thiên Hi thời gian để thích ứng”.
Lãnh Thiên Hi cảm kích nhìn Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Lãnh Thiên Dục nhìn em trai mình, hắn hiểu dụng ý của hai người bạn tốt, nhưng mà…
– Thiên Hi, em còn muốn trốn tránh tới khi nào nữa? – Giọng điệu của hắn đột nhiên lạnh như băng.
Thân hình cường tráng của Lãnh Thiên Hi khẽ run lên, nụ cười ôn hòa trên mặt dần biến mất, anh ta vô lực cúi đầu xuống.
– Dục… – Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng thanh lên tiếng ngăn cản Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục giơ tay lên, nhìn hai người bạn tốt, chậm rãi nói: “Thiên Hi không còn bé nữa, chẳng lẽ nó cứ muốn sống trong cái bóng ấy cả đời sao? Nếu như tớ cũng giống như nó thì giờ này làm gì có Lãnh thị chứ đừng nói đến vị trí lão đại”.
Nói xong, đôi mắt chim ưng của hắn nghiêm nghị nhìn về phía Lãnh Thiên Hi.
Hắn sao có thể không hiểu em trai mình chứ. Thật ra năng lực tính toán kinh doanh của Lãnh Thiên Hi không hề kém hơn năng lực của hắn, nhưng việc cha mất đã để lại bóng đen tâm lý quá lớn trong lòng cậu ta, cậu ta không muốn nói đến việc kinh doanh, cũng không tiếp nhận việc huấn luyện của tổ chức nữa.
Lãnh gia không cho phép con cháu mình lại trốn tránh như vậy, thế nên, người làm anh như Lãnh Thiên Dục không chút do dự gánh vác lấy chuyện ở hai giới hắc bạch đạo thay cha mình. Hắn không muốn em trai Lãnh Thiên Hi và em gái Lãnh Tang Thanh phải bận lòng thêm.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, dù sao trong người bọn họ cũng chảy dòng máu của Lãnh gia, nhiều năm sống như vậy đủ rồi, giờ cũng nên quên đi vết thương lòng.
Lúc này, Lãnh Thiên Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ cương nghị anh tuấn thoáng qua một tia đau đớn.
– Anh cả, em… – Anh ta dừng lại, làm sao mà anh ta lại không hiểu tấm lòng của anh trai mình chứ.
Lãnh Thiên Dục không nói gì thêm, nét mặt rất nghiêm túc.
Cả hội quán rất yên tĩnh, dường như cả âm thanh rất nhỏ của một chiếc lá rụng xuống cũng có thể nghe thấy được.
Sau một lúc lâu, Lãnh Thiên Dục mới điềm nhiên mở miệng: “Thiên Hi, em không quên con chip đỉnh cao kia chứ?”
Lãnh Thiên Hi chợt nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, ánh mắt kiên định, nói: “Nhớ, dĩ nhiên là em nhớ”.
– Giờ con chip kia đã biến mất không rõ tung tích. Là một người của Lãnh gia, em phải có trách nhiệm trong đó. Em có hứng thú với y học, được, Lãnh thị chúng ta hoàn toàn có thể phát triển thêm lĩnh vực y học, đem những tinh hoa trên thế giới quy tập lại, khiến cho Lãnh thị đứng đầu về y học, chẳng nhẽ em lo anh không làm được điều đó? –Lãnh Thiên Dục nói.
Đứng ở một bên, Hoàng Phủ Ngạn Tước như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Lãnh Thiên Dục một chút, sau đó hỏi: “Dục, tổ chức đặc công BABY-M từ trước đến nay hoạt động dựa trên việc nhận nhiệm vụ, cậu có nghĩ tới người ủy thác cho bọn họ cướp đi con chip trong tay cậu rốt cuộc là ai không?”
Vẻ mặt cương nghị của Lãnh Thiên Dục thoáng qua tia lạnh lẽo: “Trên thương trường người biết đến con chip này rất ít, chỉ có thể là… người trong giới hắc đạo. Xem ra có rất nhiều người núp trong bóng tối muốn làm hại đến Lãnh thị cho nên mới lợi dụng tổ chức BABY-M để đạt mục đích”.
Cả người hắn tràn đầy khí thế. Cái quan trọng nhất của con chip kia không phải là nhờ nó Lãnh thị sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, mà nó là tâm nguyện của cha hắn, hắn muốn hoàn thành tâm nguyện đó.
Năm đó, cha hắn đã tốn rất nhiều tiền của để phát triển con chip công nghệ cao đứng đầu thế giới, trừ những nhân viên tham gia nghiên cứu khoa học thì rất ít người biết được. Nhưng đến cuối cùng cha hắn lại ra đi trước khi được tận mắt nhìn thấy con chip này, cho nên Lãnh Thiên Dục buộc phải tìm được con chip.
Lăng Thiếu Đường lười biếng dựa người sang một bên, hàng lông mày chau lại. Lát sau, anh ta cất giọng trầm thấp: “Dục, cậu có nghĩ tới một khi đối phương lấy được con chip đó thì hậu quả sẽ như thế nào không?”
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục thoáng qua tia lạnh lẽo, hắn lên tiếng: “Đầu tiên là loại bỏ Lãnh thị, sau đó sẽ… uy hiếp tổ chức Mafia. Nhưng tổ chức BABY-M đã cướp được con chip này một thời gian rồi mà lại không có động tĩnh gì, trừ khi…”
– Trừ khi đối phương vẫn chưa nhận được con chip? – Vẻ mặt Lãnh Thiên Hi thoáng qua một tia chần chừ, cất giọng nói.
– Còn một khả năng nữa… con chip kia là giả! – Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng thanh lên tiếng.
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục lóe lên tia lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Hắn nhếch môi, nhìn về phía ba người nói: “Xem ra Tây Tạng, Trung Quốc quả là nơi khiến người ta phải lưu luyến”.
Lăng Thiếu Đường cười một tiếng: “Nếu như cả ba tập đoàn cùng ra mặt giúp đỡ, liệu có được coi là xem thường năng lực của cậu không?”
– Nói thử xem? – Lãnh Thiên Dục bày ra vẻ mặt vậy-mà-cũng-hỏi, nét mặt dù lạnh tanh nhưng rất tự tin. Hơn nữa hắn cũng không muốn bạn bè tốt của mình phải mạo hiểm.
Quyển 5 – Chương 50: Theo Dõi Lẫn Nhau
Cây cối rậm rạp che khuất ánh mặt trời, chỉ có những bóng cây trải dài trên mặt đất, có một chiếc xe ô tô đang ẩn núp dưới những tán cây xanh.
Thượng Quan Tuyền uể oải dựa người vào ghế xe, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sau mắt kính toát ra vẻ tỉnh táo và sắc sảo. Cô nhìn vào màn hình trên xe rồi lại hướng ánh mắt đến tòa nhà cao tầng xa xỉ cách đó không xa.
Đây chính là trụ sở chính của Lãnh thị, mà mục tiêu của cô chính là tổng giám đốc của Lãnh thị – Lãnh Thiên Dục!
Cô sờ lên bả vai, vết thương đã bắt đầu khép miệng, nhưng chạm vào vẫn thấy tê tê, đây đều là do Lãnh Thiên Dục ban tặng.
Người đàn ông chết tiệt này lại dám nuốt lời, ở sau lưng cô bày trò.
Vừa nghĩ tới việc không đâu lại tự dưng bị trúng một viên đạn, lửa giận trong lòng Thượng Quan Tuyền tăng lên gấp bội.
Vậy nên hôm nay cô đã đến đây, mà nguyên nhân quan trọng hơn chính là tối hôm qua Niếp Ngân đã nói cho cô biết một tin tức kinh hãi.
Lúc đầu có người trả giá rất cao yêu cầu bọn họ lấy được con chip. Khi cô ở Tây Tạng cướp thành công con chip về giao cho Niếp Ngân, mãi đến lúc giao hàng Niếp Ngân mới biết con chip đó là giả.
Rốt cuộc con chip có hình dạng như thế nào, Niếp Ngân chưa từng thấy qua, cô cũng vậy, nhưng cô biết nếu như không lấy được con chip thật thì sẽ ảnh hưởng đến địa vị và uy tín của tổ chức đặc công quốc tế BABY-M.
Nhiệm vụ này là do cô làm cho nên cô không thể phủi bỏ trách nhiệm!
Vì vậy, sau cả đêm suy xét, Thượng Quan Tuyền thấy mình lại rơi vào bẫy của Lãnh Thiên Dục. Dù cô không biết con chip có ý nghĩa như thế nào với Lãnh Thiên Dục, nhưng từ việc Lãnh Thiên Dục tự mình đến Tây Tạng hành động đã cho thấy hắn rất coi trọng con chip đó, hơn nữa còn buộc phải lấy được nó.
Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, cô và Lãnh Thiên Dục một trước một sau đến đại điện, nếu như nói cô chỉ lấy được con chip giả, vậy Lãnh Thiên Dục có tìm được con chip thật hay không?
Thượng Quan Tuyền càng nghĩ càng thấy không có khả năng này. Nếu Lãnh Thiên Dục đã lấy được con chip vậy thì sao còn cần phải đánh cược với cô vụ thoát ra từ tầng mười chín của mật thất làm gì?
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lộ vẻ căng thẳng. Sau mấy lần đối mặt, cô đã có cảm giác người đàn ông này không hề đơn giản, đôi lúc còn khiến cô cảm thấy bối rối, đây là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi cô ra đời. Vì vậy, cô rất nghi ngờ liệu mình có khả năng giết người đàn ông này không.
Thượng Quan Tuyền biết, nếu cô không tìm Lãnh Thiên Dục thì Lãnh Thiên Dục cũng sẽ phái người tìm ra cô. Vì vậy hôm nay cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để theo dõi Lãnh Thiên Dục, việc đầu tiên là muốn tra ra tung tích của con chip.
Đang mải suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng tít tít từ màn hình phát ra, Thượng Quan Tuyền quay đầu nhìn, đôi mắt trở nên cực kì tỉnh táo.
Cách đó không xa có ba chiếc xe thương vụ sang trọng đang chậm rãi rời đi, khóe môi Thượng Quan Tuyền cong lên một nụ cười duyên dáng. Lãnh Thiên Dục, rốt cuộc anh cũng xuất hiện rồi!
Ngay sau đó, Thượng Quan Tuyền bình tĩnh khởi động xe, lái chậm chậm theo sau, chú ý theo dõi chiếc xe đang đi ở giữa. Cô biết, hai trước xe ở trước và ở sau chỉ để bảo vệ mà thôi.
Xe rẽ hướng, Thượng Quan Tuyền cũng theo sát phía sau, không lơi lỏng chút nào.
Không lâu sau, ba chiếc xe phía trước đột nhiên xảy ra chuyện khác thường. Khi đang rẽ vào một khúc quanh, chiếc xe ở giữa tách ra, đi ngược đường hai chiếc xe đang hộ tống.
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lóe lên chút do dự, tình huống phát sinh ngoài dự kiến này không khỏi khiến cô nghi ngờ, chẳng lẽ Lãnh Thiên Dục biết có người theo dõi hắn?
Cô nhìn thiết bị định vị trong xe, chỉ cần xác định Lãnh Thiên Dục ngồi trong chiếc xe kia là được rồi. Nghĩ tới đây, cô không do dự nữa mà nhấn ga đi theo.
Không biết đã qua bao lâu, đang lúc Thượng Quan Tuyền nghĩ rằng mình lại mắc bẫy của Lãnh Thiên Dục…
Mùi tanh nồng của sóng biển ập đến, nơi đây cách xa cái ồn ào, náo nhiệt và nóng nực của thành phố, chỉ còn lại bầu không khí an lành.
Dần dần, Thượng Quan Tuyền phát hiện cách đó không xa là một ngôi biệt thự màu trắng đầy khí thế mà tràn đầy mùi vị quý tộc, tư thái cổ xưa sánh ngang với trời đất.
Chiếc xe trước mắt đi xuyên qua rừng trúc xanh tốt, dừng lại trước cổng biệt thự. Cánh cổng sắt lớn uy nghi được cài đặt hệ thống kiểm tra an toàn tự động, sau khi quét một lượt, chiếc xe nổ máy chạy vào trong biệt thự.
Thượng Quan Tuyền tìm một chỗ kín đáo đỗ xe lại, sau đó từ từ tới gần biệt thự.
Nơi này là… biệt thự của Lãnh Thiên Dục sao?
Rất rõ ràng, cô không thể đi vào từ cửa chính, vì vậy Thượng Quan Tuyền cẩn thận quan sát địa hình xung quanh. Khi cô thấy dọc theo rừng trúc xuống phía dưới là một dãy núi cao, đôi môi khẽ cong lên.
Tránh khỏi đồ công nghệ cao để đi vào biệt thự đối với Thượng Quan Tuyền mà nói là chuyện quá dễ dàng, chẳng qua nơi này lớn như vậy, cô phải mất chút thời gian mới có thể tìm được Lãnh Thiên Dục.
Trên núi cây cối tốt tươi, một bên là suối nước Ôn Tuyền, bốn mùa đều tràn đầy sức sống.
– Anh ta cũng biết hưởng thụ quá nhỉ! – Thượng Quan Tuyền thấy những cảnh này liền hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói như đến từ địa ngục truyền đến từ trên đầu cô: “Tôi không ngại cùng cô hưởng thụ đâu”.
Thượng Quan Tuyền sững sờ, đột nhiên quay người lại, khi cô thấy rõ người vừa lên tiếng, đôi mắt lập tức trợn to lên…