Cuộc Chiến Giành lại Phu Nhân Của Tổng Giám Đốc - Chương 47-48
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, cảm thấy nhịp tim của mình đặc biệt nhanh, cô rõ ràng thấy môi Lương Thần càng ngày càng gần, ngay tại lúc cô nhắm mắt lại, muốn nghiêng đầu qua một bên, giọng nói của anh lại vang lên lần nữa bên tai cô: “Đi vào phòng tắm tắm rửa.”
Nói xong, anh liền buông lỏng cô ra, lui cả người ra sau, cầm lấy áo choàng tắm, ném tới trên thân thể của cô.
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, bắt lấy áo choàng tắm, ngồi ở trên sô pha nhưng không có động.
Lương Thần nhìn cô nhướng mi lên
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới nhỏ giọng nói: “Tôi…… hôm nay tôi có chút không tiện……”
“Cái gì?” Trong khoảng thời gian ngắn Lương Thần không có hiểu được cô đang nói cái gì, mở miệng hỏi.
“Giữa trưa hôm nay, cái đó của tôi vừa mới đến” Cảnh Hảo Hảo để cho giọng nói của mình lớn thêm một chút, nhưng vẫn biểu hiện ra bộ dáng có chút sợ hãi, có chút không dám nhìn anh nói:“Cho nên cho nên, không có tiện.”
Lúc nói đến đây, Cảnh Hảo Hảo ngược lại thật sự có chút không dám nhìn tới Lương Thần.
Thậm chí, cô còn cảm thấy trái tim chính mình cứng lại.
Tay cô nắm thành quyền đầu, không dám thở mạnh lại lặp lại lần nữa: “Là thật, tôi không có lừa anh”
Qua khoảng nửa phút, Lương Thần đột nhiên liền kéo cô đến bên cạnh anh, không hề có dấu hiệu vươn tay, tiến vào trong váy của cô, đụng đến nơi đó quả nhiên rất dày, lót một tầng đồ, lúc này mới chợt rút tay ra, đặt ở bên hông của cô, sau đó chôn đầu ở cổ của cô, không có động tĩnh.
Cả người Lương Thần chỉ cảm thấy có một chậu nước lạnh đổ xuống, không có tưới tắt ngọn lửa trong cơ thể anh, ngược lại càng đốt càng vượng, anh ngửi hương khí sạch sẽ nhàn nhạt trên người Cảnh Hảo Hảo, hít sâu nhiều lần, chẳng những không có áp chế khô nóng khó an trong cơ thể, ngược lại càng thêm cảm thấy cả người chính mình khó chịu giống như sắp nổ tung.
“Sao lúc em gọi điện thoại, không nói sớm cho tôi biết……” Lương Thần không có tính tình tốt rống lên một câu với Cảnh Hảo Hảo, chỉ là lúc rống đến một nửa, anh lại cứng rắn dừng lại.
Rống cô cũng vô dụng, không phải mỗi tháng của phụ nữ đều có vài ngày như vậy ư?
Anh vừa vặn gặp phải, điều này cũng không thể trách cô
Nhưng mà lúc chưa gặp cô, sẽ không cảm thấy khó như vậy chịu, hiện tại thấy cô, ngược lại càng thêm khó chịu, quả thực là cường ngạnh muốn mạng của anh mà.
Lương Thần cảm thấy chính mình còn ở lại nữa, nhất định sẽ không nhịn được, cuối cùng nhìn Cảnh Hảo Hảo liên tục thở ra mấy hơi, liền đẩy Cảnh Hảo Hảo ra, cầm lấy một chìa khóa xe và di động trên bàn bên cạnh, ôm áo khoác đi ra khỏi cửa phòng ngủ
Qua vài phút, Cảnh Hảo Hảo liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng xe khởi động, ngay sau đó toàn bộ trong phòng, liền lâm vào trong một mảnh im lặng.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cô cũng tránh được một kiếp.
……
Đêm nay, Cảnh Hảo Hảo cũng không có rời khỏi biệt thự của Lương Thần.
Bởi vì, cô còn cần tự mình nói cho Lương Thần biết chuyện mình muốn đi trấn nhỏ ở Vân Nam quay phim nửa năm.
Mặc kệ cô là gọi điện thoại thông báo cho anh, hay là cô đi trấn nhỏ Vân Nam mới nói cho anh, anh đều có thể sẽ cảm thấy chính mình là đang cố ý trốn tránh anh.
Cô muốn lừa gạt anh mình đã chia tay với Thẩm Lương Niên, cho nên, cô phải làm đến nhu thuận, đồng thời còn có chút sợ hãi, để cho anh nghĩ đến chính mình không có can đảm chơi tâm nhãn với anh.
Chương 48: Lừa dối [8]
Chỉ cần như vậy, anh mới sẽ không tâm tồn khúc mắc với cô, sẽ không tốn quá nhiều tâm tư, cô cũng mới có thể, thuận lợi chạy thoát từ bên người của anh.
……
Lúc Lương Thần tìm kiềm thong dong, đang thoải mái làm spa ở trong “Golden Age”.
Lương Thần một thân dục hỏa, không chỗ phát tiết, dứt khoát liền đi “Golden Age”.
Làm spa cho anh, là một cô gái rất xinh đẹp, bộ dáng khoảng 23 24, thao tác rất tốt, lực đạo rất đủ.
Nhưng tâm tình cả người Lương Thần vẫn rất khó chịu, thế cho nên xoi mói thợ mát xa kia đến khủng hoảng, suýt nữa khóc ra.
Cuối cùng vẫn là ông chủ “Golden Age” tự mình tới đây, nói xin lỗi Lương Thần, còn thay đổi một thợ mát xa có thâm niên, thậm chí còn cho anh một tấm thẻ không tốn bất kỳ chi phí nào trong một năm.
Từ Dung nằm ở cgoox đó, vừa hưởng thụ đãi ngộ spa hoàn mỹ, vừa cầm thẻ năm kia ra đánh giá, sau đó nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần nằm ở một bên, nhắm mắt lại, hé ra gương mặt lạnh không nói lời nào, biết đêm nay tâm tình anh không tốt, liền ném tấm thẻ kia sang một bên, mở miệng, nói: “Làm sao vậy? Ai đắc tội cậu, bày ra một bộ dáng bị người nào đó làm nhưng lại làm không thoải mái.”
Lương Thần nâng mí mắt lên, thong thả quét một chút.
Từ Dung lập tức khoát tay, sửa lại miệng nói: “Là bày ra một bộ dáng làm người nào đó, nhưng lại không làm được thoải mái.”
Lương Thần xoay đầu, nói một câu:“Phiền”, sau đó liền lật người, khoát tay, cho thợ mát xa kia rời đi, liền ngẩng đầu, nhìn trần nhà nói một câu: “Phiền!”
“U…… Xem ra giống như là thật sự rất phiền nha……” Từ Dung cũng phất phất tay, để cho thợ mát xa của mình rời đi, sau đó nhìn Lương Thần, hỏi: “Trước kia lúc cậu phiềncũng chưa từng nói ra, lần này liên tục nói hai lần phiền, thật đúng là kỳ quái. Nói đi, rốt cuộc phiền vì chuyện gì, không chừng tớ còn có thể giúp cậu một chút.”
Dừng một chút, Từ Dung không đợi Lương Thần nói chuyện, sau đó lại hỏi: “Hẳn sẽ không phải là vì phụ nữ chứ?”
Một câu “Một phụ nữ” vốn đã đến khóe miệng của Lương Thần, bởi vì những lời này của Từ Dung, liền cường ngạnh nuốt trở vào.
“Nha, chẳng lẽ thật sự bị tớ đoán trúng?” Biểu tình của Từ Dung như là phát hiện được đại lục mới, nhìn Lương Thần.
Thần thái Lương Thần có chút mất tự nhiên xoay đầu: “Nói bậy bạ gì đó!”
“A quả nhiên trúng.” Thân là từ nhỏ cùng nhau cởi trần làm chuyện xấu đến lớn, Từ Dung hiểu rõ về Lương Thần nhất, biểu tình anh càng mất tự nhiên, càng đại biểu anh là đang khẩu thị tâm phi, sau đó Từ Dung một bộ dáng đắc ý nói: “Cây vạn tuế vạn năm muốn nở hoa rồi”
“Nở ông bác của cậu!” Lương Thần gác đầu lên đầu gối của mình, nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái, liền chuẩn xác không có lầm nện ở trên mặt Từ Dung, Từ Dung gào khóc một tiếng, sau đó liền ghé vào trên giường, thăm dò đầu qua, hỏi:“Là cô gái nhà ai? Có thể để cho thiếu niên thiên tử cách điện của chúng ta động tâm ?”
“Động tâm?” Lương Thần cũng không biết chính mình làm sao vậy, đặc biệt mẫn cảm với hai chữ này từ trong miệng Từ Dung, anh câu môi, giống như trào phúng cười cười, sau đó nói:“Đùa gì thể, sao tớ có thể động tâm.”
Nói xong, anh liền xoay đầu, giống như là tự mình xác định, dưới đáy lòng, lại yên lặng nói một lần với chính mình: Anh tuyệt đối không hề động tâm.