Cuộc Chiến Của Ông Bố Hắc Lang Và Con Trai - Chương 47-48
“. . . . . . Hắn rốt cuộc là ai, có phải ép buộc em kết hôn hay không, các người. . . . . .”
Ép buộc?
Nghe được Thịnh Nhạc Dục dùng hai chữ này để hình dung hôn nhân của anh và Hà Quyên, chân mày Chu Duệ Trạch nhướng lên đầy khinh thường.
Anh mới không thèm dùng loại thủ đoạn như vậy .
Loại ép buộc này đẳng cấp quá thấp, hơn nữa, anh làm sao có thể dùng trên người của Hà Quyên?
Anh chỉ là che giấu một ít chuyện, nhân tiện dùng lời lẽ sáng tạo thêm một chút, cho nên hôn nhân của bọn họ tuyệt đối không có vấn đề ép buộc này.
“Thịnh Nhạc Dục, anh thật là buồn cười. Bây giờ là thời đại nào? Chẳng lẽ anh cho rằng còn có việc bị ép buộc như anh nói sao? Tôi lại bị người khác ép buộc ư?” Hà Quyên cười lạnh cắt đứt lời nói của Thịnh Nhạc Dục .
“Tuy Hà Quyên tôi là người bình thường, nhưng mà muốn làm chuyện gì, đều là xuất phát từ nội tâm.” Hà Quyên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Thịnh Nhạc Dục, nói từng chữ một: “Tôi chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, muốn đối tốt với người nào, muốn cùng người nào ở chung một chỗ tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm.”
Thịnh Nhạc Dục bị lời Hà Quyên nói làm nghẹn gần chết, dừng lại một lát mới khôi phục bình thường, hỏi: “Em vậy mà cùng hắn kết hôn. Các người quen biết bao lâu mà kết hôn? Em hiểu được hắn sao?”
Nghe được lời nói của Thịnh Nhạc Dục, Hà Quyên nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ mang theo một phần châm chọc: “Quen biết thời gian rất dài có ích sao? Nếu như thời gian dài thì có lúc cũng sẽ bị một số thứ che mắt, nhìn lầm người.”
Đương nhiên, Thịnh Nhạc Dục nghe được Hà Quyên đang giễu cợt hắn, vội ho một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Mặc kệ như thế nào, em quá qua loa rồi.”
“Chỉ vì thời gian dài ngắn mà cho là tôi quyết định qua loa sao?” Hà Quyên buồn cười nhìn Thịnh Nhạc Dục: “Nếu đúng là nói như vậy, chỉ có thể nói, năm đó tôi quá trẻ tuổi. Tuổi trẻ vẫn không hiểu cái gì gọi là tình cảm nghiêm túc.”
Nhắc đến việc này, trong lòng Hà Quyên giống như là kim đâm, đau lâm râm.
Tình cảm năm năm, không phải nói quên là có thể quên .
Cho dù biết người này tùy ý phung phí tình yêu của cô, nhưng mà sau khi trả giá loại đau lòng này, không phải một câu đã quên thì thật sự có thể quên.
Cô đã sớm hiểu Thịnh Nhạc Dục không yêu chí là sau này càng ghét bỏ.
Nhưng mà, vẫn đau đớn như trước.
“Hiện tại tôi mới biết được cái gì là thật sự nghiêm túc, chồng tôi tốt với tôi như vậy, tất cả tôi đều ghi nhớ trong lòng.” Hà Quyên bình tĩnh nhìn Thịnh Nhạc Dục.
Vốn nghĩ là cô nói ra những lời này sẽ rất khó khăn, thế nhưng, không ngờ cô có thể nói bình tĩnh như vậy.
Nếu như nói, năm đó ở chung một chỗ với Thịnh Nhạc Dục là bởi vì một loại rung động khó hiểu trong lòng, vô tri vô giác với biểu hiện giả dối trong tình yêu mà sinh sống năm năm.
Như vậy, hiện tại gần hai tháng ngắn ngủi, Hà Quyên mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu.
Mặc kệ có phải là tình yêu thật hay không, Chu Duệ Trạch chăm sóc cô rất chu đáo, đã từng chút xâm nhập vào từng góc một trong cuộc sống của cô.
Hiện tại, có lúc cô thật sự rất hỗn loạn.
Cô nhìn không hiểu, trong mắt Chu Duệ Trạch, rốt cuộc cô là cái gì.
Đối với tình yêu, cô thật không dám nắm chắc, bởi vì một lần duy nhất yêu Thịnh Nhạc Dục say đắm, lại đổi lấy thương tích đầy mình.
Huống chi, cô cũng không tin mình có sức hấp dẫn lớn như vậy, trong hai tháng ngắn ngủi, có thể khiến Chu Duệ Trạch yêu cô.
“Hà Quyên, em xác định anh ta đối xử tốt với em, mà không phải lợi dụng em?” Thịnh Nhạc Dục không muốn thấy lúc Hà Quyên nhắc tới Chu Duệ Trạch, đáy mắt lay động dịu dàng.
Trước đây, tất cả ánh mắt dịu dàng như vậy đều là dõi theo hắn.
“Lợi dụng?” Hà Quyên nở nụ cười, giống như là nghe được chuyện cười lớn: “Tôi có cái gì tốt để lợi dụng sao?”
“Hừ, anh ta có thể cho em cái gì?” Thịnh Nhạc Dục thể hiện rõ sự xem thường Chu Duệ Trạch.
“Có thể cho thứ mà anh tuyệt đối cho không nổi.” Hà Quyên không hề nghĩ ngợi mà thốt ra, hoàn toàn không ý thức được cô đang bảo vệ Chu Duệ Trạch.
Cô không ý thức được không sao cả. Ở bên ngoài, Chu Duệ Trạch nghe được rõ ràng, tâm tình vô cùng tốt cong khoé môi lên, đẩy cửa kiếng ra, đi ra ngoài.
“Bà xã, tại sao lại ở chỗ này nói chuyện với người nhàm chán?” Chu Duệ Trạch tới gần, thoải mái kéo tay Hà Quyên lại, cùng đan xen mười ngón tay với cô.
Hà Quyên không hề cảm thấy không thoải mái chút nào, động tác như vậy cô đã sớm tập thành thói quen.
Cô thì tập mãi thành thói quen rồi, vấn đề là Thịnh Nhạc Dục cũng không tập mãi thành thói quen, ánh mắt không tốt nhìn lướt qua những ngón tay đan xen cùng một chỗ với nhau, xem nhẹ chuyện Chu Duệ Trạch khiêu khích vừa rồi, không biến sắc hỏi “Chu tiên sinh làm việc ở đâu?”
“Minh Đạt, trợ lý giám đốc.” Chu Duệ Trạch mỉm cười nói.
Thịnh Nhạc Dục vừa nghe đến hai chữ Minh Đạt, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó nghe được chức vụ của Chu Duệ Trạch, lại bình thường trở lại.
Chẳng qua là một trợ lý giám đốc mà thôi, chỉ là dựa vào một công ty tốt thôi.
“Thì ra là như vậy…” Khóc trách có thể đến tiệc rượu của hắn, cũng chỉ là dựa vào tập đoàn Minh Đạt thôi.
Thịnh Nhạc Dục vừa muốn nói gì nữa, điện thoại di động vang lên, nhìn hiển thị cuộc gọi đến một chút, không nói gì thêm, trực tiếp gạc máy.
Sau khi liếc mắt nhìn Hà Quyên và Chu Duệ Trạch với ý nghĩ sâu xa, xoay người rời đi.
Dù sao hắn cũng là người chủ của tiệc rượu, không được rời đi quá lâu, không chừng bây giờ Tả Phỉ Bạch đã bắt đầu tìm người rồi.
“Chúng ta trở về đi.” Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai rũ xuống của Hà Quyên ra sau tai, nhẹ giọng nói.
“Không có việc gì, chuyện công ty của các anh quan trọng hơn.” Hà Quyên cười, cho dù người chủ tiệc rượu này là Thịnh Nhạc Dục thì thế nào?
Cô đúng là trong lòng có chút không thoải mái lắm, nhưng mà cũng không thể làm trễ nãi công việc của Chu Duệ Trạch.
“Chỉ cần đến đây có mặt là được.” Chu Duệ Trạch cười nói: “Đi thôi.”
“Thật sự không có việc gì?” Hà Quyên vẫn còn có chút không yên lòng, không muốn bởi vì mình mà làm Chu Duệ Trạch lỡ việc, bây giờ tìm phần công việc không dễ dàng, nhất là vào tập đoàn Minh Đạt lớn như vậy, tìm được một chức vụ lại càng không dễ dàng.
“Anh bảo đảm.” Chu Duệ Trạch vội vàng giơ tay lên làm ra tư thế xin thề.
Hà Quyên không nhịn được bật cười, kéo tay Chu Duệ Trạch đang giơ lên xuống: “Được rồi, chúng ta đi về lặng lẽ.”
Chu Duệ Trạch cười gật đầu, dẫn Hà Quyên rời đi.
Lúc rời đi, Hà Quyên không chú ý tới, nhưng mà Chu Duệ Trạch không hề bỏ qua ánh mắt tên Thịnh Nhạc Dục vẫn khoá chặt ở trên người Hà Quyên.
Tâm trạng Chu Duệ Trạch rất tốt, lái xe về nhà. Là đàn ông như nhau, đương nhiên anh sẽ không nhìn lầm kinh ngạc và thưởng thức trong mắt Thịnh Nhạc Dục.
Hối hận rồi sao, Thịnh Nhạc Dục.
Đáng tiếc, muộn rồi.
Hà Quyên đã là bà xã của anh rồi, ai cũng đừng mong có ý đồ với cô.
Chương 48: Thổ lộ
Buổi tối, sau khi tiệc rượu kết thúc, Thịnh Nhạc Dục trở về chỗ ở của mình, có chút uể oải nửa nằm ở trên ghế sô pha. Bên cạnh, Tả Phỉ Bạch còn đang hưng phấn nói về chuyện ở tiệc rượu.
Nào là hôm nay gặp được người nào của làng giải trí, biết đâu có thể có cơ hội nhận được công việc nào đó, biết được ông chủ hay công tử của công ty nào, có lẽ sẽ giúp cô ta đầu tư.
Nói nhiều vô số chuyện đều là khả năng phát triển của cô ta sau này, ríu rít nói không ngừng.
Thịnh Nhạc Dục cứ nhìn Tả Phỉ Bạch vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt như vậy. Hắn nhớ lại trước kia, công việc xã giao rất khuya. Lúc hắn trở lại, dường như không quá ồn ào như vậy.
Vừa vào cửa, sẽ có khăn lông nóng chờ hắn, để hắn lau mặt trước, sau đó uống nước lọc độ ấm vừa phải. Trên bàn ăn, sẽ luôn chuẩn bị sẵn cháo loãng nóng, để hắn húp.
Đến sau khi hắn ăn xong, trong bồn tắm đã mở sẵn nước nóng. Đến lúc hắn tắm xong ra ngoài, Hà Quyên đã thu thập đồ đạc xong, rời đi.
Yên tĩnh như vậy, khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến thành thói quen. Thế nên cuối cùng hoàn toàn bỏ qua.
Luôn luôn bận bịu vì công việc của hắn, sự nghiệp của hắn. Bây giờ, đối mặt với vẻ hưng phấn không dứt của Tả Phỉ Bạch trước mắt. Lần đầu tiên, Thịnh Nhạc Dục nghĩ đến một vấn đề.
“Cô ngoại trừ quan tâm những thứ này còn có những thứ khác sao?” Sắc mặt Thịnh Nhạc Dục u ám chất vấn. Đây là tiệc rượu của hắn, mà chưa từng có một câu nhắc tới sự nghiệp của hắn, tiền đồ ngày sau của hắn.
“Làm sao vậy, Nhạc Dục?” Tả Phỉ Bạch cả kinh, vội vàng ngậm miệng đang nói liên tục lại, mềm mại tựa vào trong ngực Thịnh Nhạc Dục, quyến rũ nhìn hắn.
Thịnh Nhạc Dục cúi đầu, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Tả Phỉ Bạch, tỉ mỉ phác hoạ, mặt mũi quả nhiên là rất quyến rũ, nhưng mà. . . . . .
Có phải phấn lót quá dày rồi hay không, có phải mi mắt quá cong hay không, còn có bóng mắt nhiều màu sắc này, nhìn thế nào cũng có phần quá rối loạn.
Đưa tay nâng cằm Tả Phỉ Bạch lên, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô ta, ánh mắt cứ bình tĩnh xem kĩ như vậy. Thấy vậy, trong lòng Tả Phỉ Bạch hốt hoảng một trận: “Nhạc Dục, anh. . . . . .”
Ánh mắt của hắn thật kỳ quái, làm trong lòng cô ta sợ hãi không ngừng.
“Cô đi tẩy lớp trang điểm ra.” Thịnh Nhạc Dục phát hiện, hình như, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Tả Phỉ Bạch sau khi tẩy trang.
“Nhạc Dục. . . . . .” Cơ thể Tả Phỉ Bạch cứng ngắc, cố gắng nặn ra nụ cười quyến rũ, lấy lòng nói: “Không phải anh mệt mỏi sao, nếu không thì trước tiên đi tắm thôi.”
Thịnh Nhạc Dục không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm Tả Phỉ Bạch. Hôm nay, hắn nhất định phải thấy hình dáng chân thật của Tả Phỉ Bạch rõ ràng.
“Chúng ta không cần trả quần áo lại sao?” Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch lái xe theo hướng về nhà, khó hiểu hỏi một câu.
“Ngày mai, anh lại mang đi giao cho họ.” Chu Duệ Trạch quay đầu lại nở một nụ cười với Hà Quyên: “Hôm nay mệt rồi, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước.”
“Thịnh Nhạc Dục lại tới quấy rầy em sao?” Chu Duệ Trạch hỏi Hà Quyên.
Hà Quyên không lập tức trả lời anh, mà trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói: “Thật ra thì, có lúc cho rằng là tình yêu cũng không phải thật sự là tình yêu. Có lẽ chỉ là tình cảm xúc động nhất thời, không ngừng thuyết phục chính mình. Đến cuối cùng, mới phát hiện thì ra là một lúc tâm trí mình đang tự lừa mình dối người mà không nhận ra.”
Chu Duệ Trạch cũng không đáp lại lời nói của Hà Quyên. Lúc này, có nói gì cũng không tốt, anh cứ bình tĩnh lái xe như vậy, mãi đến khi vào nhà.
Chuyện đầu tiên Hà Quyên làm chính là cởi bộ lễ phục dạ hội ra, xếp lại thật cẩn thận, cất vào, thay quần áo ở nhà. Rồi đến phòng khách, nhưng không nhìn thấy Chu Duệ Trạch.
“Ông xã?” Hà Quyên ngửi được một mùi thơm, theo hương vị cám dỗ đến phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch đang tráng bánh trứng gà: “Anh đói bụng?”
“Không có, là làm cho em ăn.” Chu Duệ Trạch cười quay đầu lại: “Trước khi đi tiệc rượu cũng không ăn cái gì, bụng trống rỗng mà ngủ cũng không tốt. Ít nhiều gì cũng ăn một chút.”
Nói xong, Chu Duệ Trạch tiếp tục quay đầu lại vội vàng làm chuyện trong tay. Hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt Hà Quyên dịu dàng lại và nhàn nhạt ẩm ướt trong mắt.
Hà Quyên cứ im lặng nhìn như vậy. Nhìn Chu Duệ Trạch phối hợp rất lưu loát rót chất lỏng trứng vào trong chảo, chuyển một cái lưu loát, chất lỏng trứng xinh đẹp xoay một vòng, đã tạo thành bánh trứng bột mỏng manh.
Dùng xẻng xới xung quanh một chút, khẽ lật nhanh chóng, rán hai mặt xong rồi đặt vào trong đĩa.
Không lâu sau, thức ăn đã bày ra trên đĩa xong. Vừa quay đầu, nhìn Hà Quyên đang tựa vào cửa phòng bếp, cười nói: “Sao còn đứng ở đây, đứng ở tiệc rượu lâu như vậy mà không mệt mỏi sao?”
Nói xong, bưng đồ ăn, ý bảo Hà Quyên đi ra phòng ăn ngồi ăn.
Mang đôi đũa cùng sữa tươi ấm áp ra ngoài, cắt nhỏ dưa cải cuốn vào trong bánh trứng bột, kẹp lại cho Hà Quyên, dịu dàng nói: “Nhanh ăn đi.”
Hà Quyên nhận lấy, cắn xuống một ngụm, hơi nóng, trôi thẳng vào trong lòng.
Không biết vì sao, dòng khí nóng này vọt tới trong mũi, có nhàn nhạt chua xót.
Để che giấu sự khác thường của cô, Hà Quyên giả vờ trấn định nói: “Lễ phục em đặt trên ghế sô pha rồi. Ngày mai anh đừng quên trả lại cho người ta, nếu làm hỏng sẽ không tốt.”
“Được.” Chu Duệ Trạch gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Thường ngày, hai người ở cùng một chỗ, lúc nào cũng vừa nói vừa cười. Nhưng mà hôm nay Hà Quyên có tâm sự, thế nhưng Chu Duệ Trạch cũng đặc biệt im lặng, rất không bình thường.
Hà Quyên không nói lời nào, là bởi vì hôm nay sau khi cô gặp được Thịnh Nhạc Dục, cô đau lòng như vậy là vì không cam lòng.
Vì sao cô có thể yêu người đàn ông như thế nhiều năm như vậy?
Cô đang vì mình thấy không đáng giá.
Càng nhìn Thịnh Nhạc Dục, cô càng nghĩ đến điểm tốt của Chu Duệ Trạch. Cô phát hiện, sau này, lòng mình không biết thế nào đã tiến vào một người tên là Chu Duệ Trạch.
Lần này là tình yêu sao?
Cô không biết, lòng của cô thay đổi, sau này phải cùng Chu Duệ Trạch ở chung một mái nhà như thế nào.
Vốn là tâm trạng cô cứ không yên, còn trông cậy vào Chu Duệ Trạch giống như bình thường nói một chút chuyện tán gẫu, dời đi lực chú ý của cô.
Làm sao nghĩ đến, vậy mà Chu Duệ Trạch cũng trầm mặc.
Hai người im lặng ăn đồ ăn. Ít khi trầm mặc như vậy, khiến trong lòng Hà Quyên càng không thoải mái, tâm trạng sa sút khó chịu.
“Bà xã, anh có chuyện nói với em.” Chu Duệ Trạch đột nhiên ngẩng đầu, dốc lòng hạ quyết tâm thật lớn mới lấy dũng khí nói.
“Hả? Được, anh nói đi.” Hà QUyên hoảng sợ, vội vàng ổn định tâm trạng lại chờ Chu Duệ Trạch nói tiếp.
Ngẩng đầu nhìn lên, Hà Quyên bị cặp mắt có hồn sáng ngời của Chu Duệ Trạch dọa sợ. Ánh mắt đó quá mức nóng bỏng, khiến cho trong lòng cô đột nhiên căng thẳng. Dường như dự cảm đến điều gì, rồi lại không dám chắc, càng hoảng loạn lên.
Một chuỗi tiếng nhạc vang lên đột ngột, khiến Hà Quyên cả kinh.
Chu Duệ Trạch ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp duỗi tay luồn vào trong túi, nhấn xuống, tiếng nhạc lập tức dừng lại.
Phản ứng kì lạ của Chu Duệ Trạch khiến Hà Quyên khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, sững sờ nhìn anh chăm chú. Cứ nhìn thấy miệng Chu Duệ Trạch khép mở, nói ra một câu khiến cho trong đầu cô trong nháy mắt trống rỗng, anh nói: “Bà xã, chúng ta hẹn hò đi.”