Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi - Đề Nha - Chương 28: Triều Thanh Nghị tức đến nổi gân xanh rồi
- Home
- Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi - Đề Nha
- Chương 28: Triều Thanh Nghị tức đến nổi gân xanh rồi
Văn quan thì nói Triều Thanh Diên không xứng làm hoàng hậu, còn có xuất thân thứ nữ kém cỏi. Võ quan thì nói Triều gia tuy mang tội nhưng Triều Thanh Diên không liên quan chuyện này, hai bên cãi nhau đến ầm ầm đại điện.
Trong triều ồn ào đến khi bị Chu Chính Hàm quát lớn.
“Trẫm lấy thê tử, đến lượt các ngươi quản rồi?”
Một võ quan im hơi lặng tiếng nãy giờ liền nói:”Không ai có thể quản hoàng thượng lập người nào làm hậu. Vi thần thiết nghĩ, các vị bá quan ở đây xôn xao có lẽ là vì hận không thể nhét nữ nhi nhà mình lên vị trí tôn quý kia mà thôi.”
Người vừa nói không ai khác là Ngô đại soái, sau khi giúp hoàng thượng dẹp loạn, hắn đã được đề bạt lên làm võ quan trong triều. Tiếng của Ngô Hành không hề nhỏ, làm những người có mặt ở đây chột dạ vô cùng.
“Ngô Hành, ngươi nói như thế có ý gì? Bọn ta là nói đến thể diện của thánh thượng. Nữ tử kia xuất thân kém cỏi, hoàn toàn không xứng với hậu vị. Nếu nói đến người thích hợp với hậu vị, nên nói đến trưởng nữ của Mạn hữu thừa tướng.”
Vị thừa tướng hôm trước đứng về phía Chu Chính Hàm là Trình tả thừa tướng, Mạn hữu thừa tướng trong lời quan văn là phụ thân của hoàng quý phi và Mạn phi.
Ngô Hành cười lạnh:”Ngươi cũng có gan nói câu này, chẳng lẽ ngươi quên trong chuyện tạo phản vừa rồi. Người cấu kết với quan binh mở cổng thành cho Chu Chính Hoành là ai rồi sao?”
Không ai khác là, là huynh trưởng là Mạn hoàng quý phi. Chung quy ra, Mạn gia cũng nhúng nửa cái chân vào chuyện tạo phản này.
Quan văn hừ lạnh.
Ngô Hành lại nói tiếp:”An phi là con gái tội thần không thể lập hậu, nhà mẹ hoàng quý phi cũng có dính dáng đến chuyện này nhưng lại được đề bạt. Không biết nên nói là võ quan bọn ta cục mịch không hiểu quy tắc hay do văn quan các người thiên vị quyền thế?”
Quan văn kia mắng lớn:”Ngô Hành, ngươi cẩn trọng lời nói!
“Bổn tướng thô kệch không biết nói mấy lời văn vẻ như các ngươi!”
Chu Chính Thừa nhíu mày, quát lời:”Câm miệng hết!”
Triều đình nghe giọng nói của hắn, đột nhiên nhớ đến cảnh đại khai sát giới hôm trước. Quan thần lập tức câm miệng, cúi đầu không nói gì. Ngô Hành hừ lạnh, quan văn nhát chết!
Chu Chính Hàm cười thầm trong bụng, nhẹ giọng triệu Lễ bộ đứng ra.
Chuyện phong hậu, cứ thế định xong.
Triều Thanh Diên được phong hậu, truyền đến tai Triều gia lúc này đã náo thành một đoàn. Triều Thanh Bích chưa gả qua phủ nhưng đã có tiếng là trắc phi của Dục Minh vương, Dục Minh vương tạo phản bất thành, thêm cả nhà mẹ của Trưng thị cũng có phần trong chuyện tạo phản. Danh tiếng của Triều Thanh Bích coi như bị hủy, làm gì có nhà nào dám đắc tội với hoàng thượng mà cưới nàng ta.
Trong thành bắt đầu truyền ra chuyện năm đó Triều Thanh Diên ở nhà mẹ bị đích mẫu đối xử tệ bạc thế nào, mấy nhà bát quái không khỏi xì xầm sự kiện Niên phu nhân mắng Trưng thị mấy tháng trước, xem ra là có thật nên mới bị chỉ trích.
Niên phu nhân là người ngoài còn thấy bất bình, thử hỏi Triều Thanh Diên thực sự đã chịu những gì?
Triều gia bị giam lỏng, Trưng thị muốn đi cầu cứu nhà mẹ cũng không được. Trưng Viên hầu bên kia không khá là mấy, thuộc cấp bên dưới của ông bị xử trảm gần như quá nửa, bản thân ông sợ khó giữ mình, đem mười tám đời tổ tông Triều gia ra mà mắng.
Triều gia loạn thành một mớ, Triều Thanh Nghị không dám đối diện với Trưng thị, suốt ngày giấu mình ở viện của Giai di nương. Con cháu Triều gia bị giam lại một nhà, trong nhà ỉ ôi suốt ngày, cho đến khi chiếu chỉ phong hậu chính thức được ban xuống.
Triều gia là nhà mẹ của hoàng hậu tương lai, Lễ bộ đem mười mấy chữ gì đó nhét vào tay Triều tướng quân, treo đèn hỷ cùng đem mấy chục rương sính lễ đến.
Hoàng thượng cho hoàng hậu thể diện rất lớn! Đó là cách nói của Lễ bộ.
Hoàng hậu là đầu quả tim của hoàng thượng! Đó là cách nói của người trong cung.
Triều Thanh Nghị nghe đến đây, tay chân lạnh toát.
Theo tục lệ Triều Thanh Diên sẽ về nhà mẹ bái kiến tổ tông, rồi mới cử hành đại điển phong hậu. Sau khi người của Lễ bộ rời đi, đoàn ngựa của Triều Thanh Diên vừa đến nơi.
Hà Tịnh vén rèm, Triều Thanh Diên ngẩng đầu nhìn cánh cửa nơi mình sinh ra và lớn lên. Người trong Triều gia theo quy cũ quỳ rạp, bái kiến hoàng hậu nương nương.
Tuy chưa đến đại điển phong hậu, nhưng mọi người đã coi nàng là hoàng hậu.
Triều Thanh Diên nhìn một lượt những người ở đây, không có mẫu tử Trưng thị. Triều Thanh Diên không để bụng chuyện này, nàng đi thẳng về phía từ đường Triều gia, lấy lễ nghi bái kiến với tổ tông.
Chu toàn lễ tiết xong, nàng lập tức muốn rời khỏi. Triều Thanh Nghị chặn đường nàng:”Thanh Diên, phụ thân có chuyện muốn nói với ngươi.”
Sắc mặt Hà Tịnh bên cạnh liền nghiêm nghị:”Triều tướng quân, nương nương bây giờ sắp là hoàng hậu. Người cũng nên dùng lễ nghi đúng mực, nếu không sẽ mang tội phạm thượng.”
Triều Thanh Diên híp mắt:”Không sao. Phụ thân, đúng lúc ta có chuyện muốn nói với ngài.”
………..
Chính sảnh ấm áp bao phủ người của Triều Thanh Diên, vì nàng mang long thai, bên cạnh có không ít cung nhân cẩn thận đi theo. Triều Thanh Diên ngồi vào ghế lớn, nhìn Triều Thanh Nghị ngập ngừng quan sát nàng.
Triều Thanh Diên cho cung nhân lui bớt, chỉ giữ lại vài người thân tín và Hoài Ngâm. Chu Chính Hàm sợ Triều Thanh Nghị sẽ giở trò nên lệnh cho Hoài Ngâm đi theo bảo vệ nàng.
Thêm cả muốn cho mọi người biết hắn đối với chuyện liên quan đến Triều Thanh Diên luôn hết mực chú ý.
Triều Thanh Nghị bất ngờ với thái độ của Triều Thanh Diên, song ông ấy vẫn nghĩ đến mình là phụ thân nàng, có gì để sợ chứ?
“Hoàng thượng có nói gì về nhà chúng ta không?”
Triều Thanh Nghị cố tình nhấn mạnh ba chữ ” nhà chúng ta”, nhắc nhở cho Triều Thanh Diên nghe Triều gia cũng là nhà của nàng, suy thịnh của Triều gia nàng phải quản.
Triều Thanh Diên uống trà từ tay Hà Tịnh đưa qua, vừa trả lời:”Phụ thân gây ra kinh hỉ như thế, ngài muốn hoàng thượng nói thế nào?”
Triều Thanh Nghị:”…” có chút không nói nên lời.
Triều Thanh Diên:”Phụ thân đại nhân muốn Triều gia tru di, trảm hay lưu đày?”
Nghe đến đây Triều Thanh Nghị tái mét mặt mũi:”Hoàng thượng phong ngươi làm hoàng hậu, nhất định là đã tha cho Triều gia. Chỉ cần ngươi nói một tiếng, hoàng thượng sẽ không đối với chúng ta vô tình. Thanh Diên, ngươi không thể không lo chuyện này.”
Triều Thanh Diên bật cười:”Phụ thân có mặt mũi xin ta giúp đỡ? Chẳng lẽ người đã quên từng đối với mẫu tử ta thế nào?”
Nghe nhắc đến người xưa, Triều Thanh Nghị lộ sự kinh hãi. Triều Thanh Diên giống như về đòi nợ hơn là về bái kiến trưởng bối, nàng để bụng chuyện năm xưa còn là nữ nhi Triều gia, bị đối xử tệ bạc.
Triều Thanh Nghị nén bối rối trên gương mặt, yếu ớt giải thích:”Nương ngươi xuất thân hơi kém, năm đó đúng lúc Giai thị nhập phủ. Giai thị tuy là thiếp nhưng xuất thân cao hơn gấp mấy lần…”
Triều Thanh Diên nén sự tức giận trong lòng xuống:”Cho nên mẫu thân ta xứng đáng bị quấn vào chiếu rách đem đi thiêu?”
Triều Thanh Nghị chột dạ, đột nhiên im lặng.
“Dù là thiếp thất thông phòng thấp kém, hay nha hoàn trong Triều phủ cũng không bị đối xử như thế. Phụ thân, ngài nói ta có nên để bụng hay không?”
“Lúc ta lên bảy tuổi, mẫu thân ta đã bệnh rất nặng. Ta cầu xin ngài đến nhìn bà một chút, ngài mặc ta quỳ ở chính đường hết một đêm sương. Phụ thân, ngài nói ta có nên để bụng không?”
“Ta là nữ nhi của ngài, cả đời giấu mình ở biệt viện, ăn kham mặc khổ. May mắn được hoàng thượng sủng ái, ngài lại muốn ta hai tay dâng đích muội lên cho phu quân. Phụ thân, ngài nói ta có nên để bụng không?”
Liên tục ba lần hỏi, Triều Thanh Nghị cảm thấy đuối lý.
Trước đó ông cho rằng Triều Thanh Diên ở trong cung không được sủng ái, nếu có thể đưa Thanh Bích vào cung thì Triều gia sẽ càng thêm vững vàng. Nhưng tình cảm giữa hoàng thượng và Thanh Diên vô cùng tốt, há chẳng phải ông đã khiến nàng thêm bất mãn sao?
“Ta…”
Triều Thanh Diên đặt tách trà xuống, mỉm cười:”Phụ thân, ta quả thật rất để bụng, nhưng ai bảo ta cũng mang họ Triều. Nếu Triều gia có chuyện gì, ta làm sao ngồi vững phượng vị, ngài nói có phải không?”
Triều Thanh Nghị đột nhiên bình tĩnh lại, gật đầu như gà mổ thóc:”Phải, con nói phải. Phụ thân biết con nhất định sẽ không bỏ mặc an nguy của gia tộc, có phải không?”
Giờ phút này rồi, đại nghiệp Triều gia coi như bị hủy hoại. Ông ta chỉ đành trông cậy vào Triều Thanh Diên, dù ông chẳng thích nàng chút nào.
Triều Thanh Diên cười thâm ý:”Phụ thân, ta nhớ không lầm, binh phù quân binh phía Bắc ngài vẫn chưa giao ra có phải không?”
Vừa nghe qua, Triều Thanh Nghị giật mình.
“Ngươi…ngươi làm sao biết chuyện này?”
Triều Thanh Diên híp mắt:”Ta còn biết rất nhiều chuyện mà phụ thân không biết.”
“Phụ thân, ý định của ta rất đơn giản. Ngài giao binh phù, ta đảm bảo có thể giữ bình an phú quý cho Triều gia. Phụ thân cũng đừng nên suy nghĩ quá lâu, ta và hoàng thượng rất dễ mất kiên nhẫn.”
“Ngươi…”
Triều Thanh Diên cười:”Phụ thân, binh phù và sống còn của Triều gia. Một là phụ thân chỉ cần ngoan ngoãn dâng lên cho hoàng thượng là có thể lành lặn cáo quan, Triều gia cùng đó bước khỏi biển lửa. Hai là để hoàng thượng xử tội, cả gia tộc lụi bại dưới tay người?”
Triều Thanh Nghị nổi gân xanh trên trán:”Triều gia là nhà của ngươi! Nếu không có Triều gia hậu thuẫn, ngươi có thể bước lên ngôi hậu sao?”
“Vậy sao?”
Triều Thanh Diên chống cằm cười:”Phụ thân, người quên mất lý do vì sao hoàng thượng giữ Triều gia lại rồi sao?”
Chu Chính Hàm nói.
“Trẫm tha cho Triều gia tội chết không phải vì nể tình gì ở ngươi. Hoàng hậu tương lai không thể không có nhà mẹ, giữ Triều gia lại lót đường cho nàng, trẫm thấy đáng.”
Triều Thanh Diên thấy Triều Thanh Nghị kinh hoàng, liền nói:”Phụ thân, chỉ cần ta chướng mắt Triều gia. Hoàng thượng sẽ giữ các người lại sao?”