Cực phẩm đặc chủng binh - Tô Vũ (Truyện full) - Chương 9
Chương 9: Để hắn làm thay
“Dựa vào linh cảm, chúng tôi cảm giác hình như bố của Tô Vũ cũng xuất thân từ bộ đội, chúng tôi không thể nói rõ được, nhưng đó là linh cảm mà thôi”, Tiếu Dương mỉm cười, anh ta không dám chắc linh cảm của bản thân là chính xác, anh ta đưa hai tay ra hiệu: “Quả tạ bằng đá trong sân nhà họ Tô to lớn, đến cả tôi dùng cả hai tay mà vẫn không nhấc lên được, thế mà tên Tô Vũ kia chỉ cần dùng một tay đã nhấc bổng nó lên, thật đúng là không đơn giản”.
Anh ta thật sự có vài phần kinh hãi, nhất là khoảnh khắc nhìn thấy Tô Dương, anh ta đã có cảm giác Tô Dương cũng xuất thân từ quân đội, thế nhưng anh ta không thể nhìn thấu ông, đồng thời cũng không dám chắc suy đoán của mình là đúng.
Ánh mắt Phương Như Sơn lập tức sáng rực, giờ sao còn có thể ngồi yên chứ, anh ta đứng bật dậy, vẻ mặt sáng láng nói: “Đi nào, dẫn tôi đến nhà của Tô Vũ”.
Trông anh ta vô cùng lo lắng, cứ như chỉ cần chậm chân là sẽ bỏ lỡ điều gì đó, đôi lông mày rậm rạp của Ngũ Bân nhíu lại, vươn tay hét lớn: “Thuốc lá, để lại cho tôi điếu thuốc với”.
Trong phòng, Tô Vũ có hơi bất ngờ, ông già nhà mình thế mà lại chủ động đi nấu cơm, hắn nhìn vào bàn đầy đồ ăn mà lòng bỗng cảm thấy hơi bất thường.
Hắn đã sống nương tựa với bố mình từ thuở nhỏ, từ khi sinh ra đến giờ, hắn chẳng biết mẹ mình là ai, mà trong thôn cũng chẳng có ai đề cập đến việc đó.
Trên bàn bày ra vài bát đồ ăn, thoạt nhìn trông rất hấp dẫn, Tô Dương vươn tay mở bình rượu, rồi rót một chén đặt trước mặt Tô Vũ.
“Bộ đội là một nơi tốt đấy”, ông cất lời, rồi chậm rãi nâng chén rượu lên.
Tô Vũ thấy thế, cũng nâng chén rượu của mình, cạn chén với ông, rồi đưa đến bên miệng, ánh mắt tập trung vào bố mình, lòng đầy thắc mắc, bố bị làm sao đấy, lẽ nào mình phải vào bộ đội sao? Lòng Tô Vũ đau xót, bỗng nhiên trong lòng có chút lưu luyến, hắn thấy tuổi tác của bố mình dần tăng lên theo thời gian, tóc mai đều đã trắng bạc, đáy lòng chợt xao động.
“Bố, con không muốn đi lính, con muốn ở cùng bố”, mũi Tô Vũ có chút chua xót, giọng nói có hơi nghẹn ngào, hắn không ngờ rằng mình sẽ luyến tiếc ông.
Tô Vũ cảm giác mũi mình đầy nghẹn ngào, dường như rượu cũng đã biến thành dấm chua, trong cổ họng như có gì mắc lại, ánh mắt hắn nóng lên, nước mắt không kìm được mà ứa ra, hắn nháy mắt, ngăn mình đổ lệ, cười cười nói: “Nếu con đi làm lính thì bố nghĩ mọi người sẽ không tìm ra con à”.
Tô Dương không nói một lời, ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, dùng đũa gắp một ít đồ ăn cho Tô Vũ, rồi lại uống một ngụm nữa.
“Bố, con thật sự không muốn đi, ở trong bộ đội cũng chẳng có ích lợi gì, còn không bằng con đi tìm học nghề gì đó ở nhà, tự nuôi sống bản thân mình là được, bố cứ yên tâm, con nhất định cũng có thể nuôi được bố”.
Tô Vũ hét lên đáp lại, chỉ cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ở yết hầu, mũi càng đau xót hơn, hắn không nhịn được mà rơi nước mắt: “Con mặc kệ người khác nói gì, bọn họ thích nói gì thì nói, chỉ cần hai bố con mình vui là được rồi”.
Đôi mắt hắn không nhịn được mà đỏ bừng, hai hàng nước mắt lăn dài trên khóe mi, phiền muộn há mồm uống một ngụm rượu to, Tô Vũ vẫn không kìm nén được nước mắt của chính mình, cổ họng nóng rát, nhưng hắn vẫn không thèm đếm xỉa tới nó.
Bất chợt, Tô Vũ có hơi hối hận, sao bản thân mình lại muốn thi vào đại học Quốc Phòng chứ, sao mình lại muốn nhập ngũ chứ, ở nhà không sướng à? Ở nhà sướng muốn chết đi được ấy! Ngày ngày dẫn Tiêu Ngọc Nhi đi chơi, rồi giúp đỡ bố mình, cuộc sống đơn giản tốt lắm mà, còn đi bộ đội làm gì, mắc gì lại muốn đi bộ đội chứ.
“Con không muốn đi thật mà”, Tô Vũ thở dài, cúi đầu, thân thể hắn hơi run rẩy, hắn biết rằng Tô Dương đã hạ quyết tâm, quyết tâm để hắn nhập ngũ, thế nhưng hắn, thế nhưng hắn… Thế nhưng bây giờ hắn lại lưu luyến, không nỡ rời xa gia đình, không nỡ để bố mình cô đơn lẻ loi ở lại nông thôn.
Tô Dương không dùng bữa nữa, thấy chén rượu đã cạn đáy, lại rót cho mình một chén, lúc này, ông mới mở miệng nói: “Con nên nhập ngũ, vào đó thử xem, nếu thích hợp thì cứ ở lại, còn không hợp thì về đây”.
Tô Vũ cúi đầu, không thể kìm nén xúc động mà bật khóc, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, hắn nắm chặt bàn tay của mình, gắt gao bấu vào đùi.
“Không phải con vẫn luôn rất thích quân chương này sao”, Tô Dương móc ra một cái quân chương có hơi tối màu ra khỏi túi tiền của mình, rồi cẩn thận đặt trước mặt Tô Vũ: “Đây là vật mà ông nội con để lại cho bố, hiện tại, bố trao nó cho con, con có thể mang nó bên người rồi”.
Cái quân chương này dường như đã trải qua rất nhiều năm tháng, đồ án hình chữ nhật được khắc trên mặt vẫn còn có thể nhìn rõ ràng được, chỉ có điều là cái quân chương này bị khuyết một góc.
Tô Vũ ngẩng đầu lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve quân chương, khẽ chạm lên mặt chữ được khắc trên đó, đôi môi hắn khẽ mấp máy.
“Đây là quân chương kỷ niệm tham gia vào cuộc kháng chiến chống Mỹ và viện trợ Triều đình của ông nội con, ông nội con là một anh hùng, mong ước cả đời là ở trong quân đội, chỉ tiếc rằng, tiếc rằng”, Tô Dương thở dài, rồi nhìn Tô Vũ chằm chằm nói: “Bố muốn kế thừa nguyện vọng của ông nội con, nhưng…”
Ông không nói tiếp, trên gương mặt lam lũ của ông xuất hiện một tia áy này và mất mát, ông buồn bã uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Nếu con muốn đi thì đi vào bộ đội, còn nếu không muốn đi…”
“Con đi”, Tô Vũ nắm chặt cái quân chương kia trong lòng bàn tay, hắn nhếch môi cười, nâng chén lên uống cạn rượu trong đó: “Bố, con sẽ ở lại bộ đội, chắc chắn là vậy!”
Hắn biết khúc mắc trong lòng bố mình là không thể hoàn thành nguyện vọng của ông nội, đồng thời cũng chẳng thể thực hiện được ước mơ của bản thân mình, hắn vẫn luôn khao khát thi đậu đại học Quốc Phong, vẫn luôn ao ước được nhập ngũ, đó chính là muốn thay ông nội, thay bố mình bù đắp lại sự tiếc nuối trong cuộc đời họ.
Ước mơ của bọn họ, bọn họ không thể hoàn thành, vậy thì để hắn đến làm thay, nguyện vọng mà bọn họ không thể đạt được, vậy thì để hắn tới đoạt lấy nó, cuộc đời bọn họ có thiếu sót sao, vậy thì để hắn đến bù đắp!
“Bố, sau này con không ở đây, bố phải chăm sóc bản thân mình thật tốt đó, đừng uống rượu nữa, mẹ của Ngọc Nhi thật sự là một người tốt, hay là bố cân nhắc một chút nhé? Con cũng mong có thêm một cô em gái nữa”.
Tô Vũ nhếch miệng cười, quầng mắt đỏ bừng, hắn rót cho Tô Dương một chén rượu, hai người cạn chén, rồi uống cạn.