Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ - Trường Phong Dẫn Lộ (full) - Chương 2: Khai trương may mắn
- Home
- Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ - Trường Phong Dẫn Lộ (full)
- Chương 2: Khai trương may mắn
Hạ Cát đổ thức ăn cho thú cưng mà mình mang vào từng lồng, thay nước sạch cho chúng nó, sau khi làm xong việc, tâm trạng của cậu cũng bình tĩnh lại được một chút.
Cậu không ngờ hầu hết “thú cưng” trong cửa hàng này không phải là thú cưng thực sự.
Chúng nó không mang trên mình dòng máu cao quý hay ngoại hình ưa nhìn, thậm chí có thể nói từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành đều ở trong một môi trường không mấy an toàn, sạch sẽ và thoải mái. Mỗi thú cưng đều có sẹo hoặc khuyết điểm khác nhau, có con trụi lông, có con còi cọc… Hạ Cát thậm chí còn nghi ngờ những “thú cưng” này là do ông ngoại nhặt được bên vệ đường.
Hạ Cát bắt đầu lo lắng.
Bạn phải biết rằng người hiện đại rất kén chọn việc nuôi thú cưng. Có người thích chọn con giống, có người thích chọn ngoại hình, ngoài những thứ này ra, họ còn cần xem giấy khai sinh, giấy khám sức khỏe của thú cưng… Dù có đầy đủ những thứ này rồi, họ cũng còn phải xem tính cách thú cưng như thế nào.
Hạ Cát khẳng định những thú cưng trong cửa hàng này không thể bán và chỉ còn cách tìm người nhận nuôi chúng nó thôi, nhưng ai lại muốn nhận nuôi những thú cưng “khiếm khuyết” chứ?
Nhiệm vụ của hệ thống thực sự không đơn giản như vậy, nhưng bản thân Hạ Cát là người lạc quan, và cậu không dễ dàng từ bỏ những thứ mình thích.
Đầu tiên cậu gọi điện cho Hạ Quốc Chính, muốn xác nhận xem ông đã tìm được người mua cửa hàng này chưa.
“Vị trí quá hẻo lánh, khó tìm được người mua.” Hạ Quốc Chính nhìn người bên kia đầu dây điện thoại bất đắc dĩ trả lời.
Khi Hạ Cát nghe được không có ai mua nó, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm nói: “Chú ơi, cháu muốn mua cửa hàng này, vì vậy cháu sẽ trả theo mức giá mà chú yêu cầu.”
Hạ Quốc Chính ngạc nhiên hỏi lại Hạ Cát “Cháu nghiêm túc chứ? Cháu mua cửa hàng này về để làm gì?”
Hạ Cát khẳng định một cách chắc chắn: “Cháu nghiêm túc. Từ nhỏ cháu đã yêu động vật, nhưng chưa bao giờ có cơ hội chạm vào chúng. Cháu chỉ muốn nhân cơ hội này để làm điều mình thích thôi. Số tiền cháu tiết kiệm được từ công việc trước đây có lẽ đủ để mua một nửa số đó, phần còn lại cháu sẽ đi vay.”
Hạ Quốc Chính nghe thấy cậu nghiêm túc như vậy, càng thêm kinh ngạc, suy nghĩ một chút, nói: “Cửa hàng mà ông nội cháu để lại cũng không có gì, dù sao cũng không bán được, cháu muốn làm gì thì làm. Ngày nào đó thấy không ổn, bán đi cũng được.”
Hạ Cát cúp điện thoại, đêm hôm đó vẫn đem tiền tiết kiệm gửi vào số tài khoản của Hạ Quốc Chính, chỉ để lại một ít tiền sinh hoạt cho mình. Con người của Hạ Cát sống rất rõ ràng, công việc cậu làm cũng phải nghiêm túc không được mơ hồ.
Ngày hôm sau, Hạ Cát chạy đi mua dụng cụ vệ sinh và tự mình dọn dẹp lại cửa hàng thú cưng. Sau một hồi làm việc, cuối cùng cậu cũng dọn dẹp xong tầng một và phòng sinh hoạt ở tầng hai. Vào buổi tối, có thể thoái mái vào ở rồi, cậu có nhờ Hạ Quốc Chính lái xe tải đến giúp mình chuyển mọi đồ đạc đã đóng gói lên tầng hai của cửa hàng thú cưng.
Sau khi hoàn thành tất cả những công việc này, Hạ Cát đã đặt mua một số sản phẩm dinh dưỡng chất lượng cao dành cho thú cưng trên mạng để phục hồi sức khỏe cho bầy thú cưng trong cửa hàng, dù sao cũng đã mấy tháng không có ai nuôi, nhìn chúng có chút tiều tụy.
Khi Hạ Cát rảnh rỗi, cậu thường dạo quanh mấy bé thú cưng, những con thú cưng “không hoàn hảo” đó có thể đã bị thương từ trước, thành ra bọn chúng không hoạt động nhiều, Hạ Cát định giữ chúng lại một thời gian. Cuối cùng, cậu khóa mục tiêu của mình vào một con vẹt nhỏ.
Chú vẹt nhỏ này được nhốt trong một chiếc lồng cao, mặc dù trong cửa hàng thú cưng không có ai nhưng tinh thần của nó vẫn rất tốt, nhảy tung tăng trong lồng.
Một hồi suy nghĩ kết thúc, Hạ Cát đóng cửa chính và cả cửa sổ của cửa hàng, sau đó mở lồng.
Con vẹt nhỏ nhìn trái nhìn phải cửa lồng, sau đó dang rộng đôi cánh “hula” một tiếng, bay ra khỏi lồng, bay vòng quanh cửa hàng mấy lần, đáp xuống bàn trước mặt Hạ Cát tự mổ lông của mình. Hạ Cát có thể nhận ra con vẹt đã rất phấn khích khi được bay cao, ắt hẳn nó đã lâu không được sải cánh rồi.
Hạ Cát chưa bao giờ quan sát một con vẹt kỹ như vậy, cậu dùng tay so sánh thì phát hiện con vẹt này chỉ lớn bằng nắm tay, khắp người có lông màu xanh lam, ngoại trừ một số vết đỏ như quả anh đào trên đuôi và hai má, đặc biệt là gò má ửng hồng tròn tròn như đánh phấn.
Con vẹt nhỏ nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Cát, chớp chớp mắt, đột nhiên nghiêng đầu, Hạ Cát lập tức bị sự đáng yêu chọc phải đến mức muốn hộc máu! Cậu nhanh nhẹn lấy điện thoại ra và liên tục chụp ảnh.
Khu phố của hàng thú cưng dân cư thưa thớt, đợi khách đến cửa là điều không thể. Vì vậy, Hạ Cát đã đăng ký một tài khoản Weibo có tên “Cửa hàng thú cưng trong mơ”, và dự định đăng tin tức về những con thú cưng trong cửa hàng lên Weibo để quảng bá. Sau đó, cậu chọn một vài bức ảnh về chú vẹt nhỏ và đăng chúng lên.
Hạ Cát cảm thấy đăng ảnh vẫn chưa đủ, liếc mắt nhìn qua chú vẹt và biên tập một bài báo: “Chú vẹt nhỏ đang tìm người nhận nuôi tốt bụng. Nếu bạn quan tâm, vui lòng gửi tin nhắn riêng. Nếu không chân thành xin đừng làm phiền.”
Hạ Cát nhớ một số con vẹt có thể học nói hoặc học hát, vì vậy cậu đút nó ăn một ít thức ăn dành cho chim và hỏi nó: “Bạn vẹt nhỏ, con có thể nói chuyện không?”
Con vẹt nhỏ chớp chớp mắt, không để ý đến Hạ Cát, nhảy lên nhảy xuống trên bàn mổ thức ăn.
“Không thể nói chuyện?” Hạ Cát cũng không bỏ cuộc, không ngừng chào hỏi con vẹt: “Xin chào! Xin chào! Xin chào!”
Thức ăn cho chim trên bàn đã hết, phần còn lại đều do Hạ Cát cầm trong túi, con vẹt nhỏ nhìn Hạ Cát với ánh mắt chờ mong, đột nhiên quay đầu lại, phun ra một câu: “Anh trai nhỏ hẹn hò qua mạng à? Ta có giọng loli nè.”
“Phốc ——” Hạ Cát không nhịn được phun nước miếng, đúng là thanh âm của loli!
Cứu, con chim này buồn cười quá! Hạ Cát cười lăn ra đập bàn một cái, lại hỏi: “Còn muốn cái gì?”
Nhìn thấy túi thức ăn cho chim vẫn bị Hạ Cát ôm chặt, con vẹt nhỏ chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Quân tử giúp người thành công, tiểu nhân đoạt đi sự yêu thích của người khác*”
(Câu gốc: Quân tử thành nhân chi mỹ, tiểu nhân đoạt nhân sở ái.)
“Oa! Con có thể đọc thơ sao!” Hạ Cát vui mừng khôn xiết, cậu gãi gãi đầu, luôn cảm thấy có điểm không đúng, nhưng quá kích động không nghĩ tới, “Quên đi, thử cái khác xem, con có thể hát không” Lấy điện thoại ra, sẵn sàng ghi âm.
Con vẹt nhỏ dường như cảm nhận được sự tồn tại của máy ảnh, nghiêm túc lắc lắc chiếc vương miện lông vũ, vươn cổ, ngẩng đầu hát: “Tình yêu là khi ánh sáng đến, ngỡ rằng trên mặt đất toàn giá sương…”
“Ha ha ha ha ha!” Hạ Cát suýt chút nữa cười đến ngất đi, tiểu tử này nhất định là nhầm lời bài hát với thơ, vừa ngốc vừa đáng yêu!
Hạ Cát đặt túi thức ăn cho chim sang một bên, tập trung làm hiệu ứng đặc biệt cho video, định đăng video này lên Weibo, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người muốn nhận nuôi chú vẹt này.
Con vẹt nhỏ bước tới chiếc túi bắt đầu mổ dữ dội. Mãi cho đến khi ăn hết nửa túi thức ăn cho chim, nó mới hài lòng híp mắt lắc lông. Sau khi ăn no nê nó lại bắt đầu tán gẫu.
“Cỏ lau um tìm, sương sớm vừa lên”.
Thấy nó bắt đầu đọc thơ trở lại, Hạ Cát vui vẻ móc điện thoại di động ra ghi lại.
“Cái gọi là người Iraq ở bên kia, nếu tình cờ nhìn thấy thì mặt sẽ to dài, nếu tình cờ gặp thì eo sẽ to như thùng nước.”
Hạ Cát: “…” Cái này là ai dạy?
Con vẹt nhỏ không ngừng ngâm thơ.
“Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, lão thử nhi tử hội đả động.”
“Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu, đại nan lâm đầu các tự phi.”
“Hậu cung giai lệ tam thiên nhân, thiết xử ma thành tú hoa châm.”
…
Hạ Cát càng nghe càng quẫn trí, cậu sợ đến mức vội ném điện thoại đi, bịt miệng con chim lại. Thầm nghĩ, tổn thọ quá. Con chim nhỏ này thật lưu manh.
“Còn nói nhảm như vậy, các tỷ tỷ sẽ không thích con.” Hạ Cát dùng ngón trỏ chỉ con vẹt rồi lắc lắc, vẹt nhỏ vô tội chớp mắt nhìn Hạ Cát, trên mặt lộ ra vẻ vô tội.
Hạ Cát thở dài, đặt con vẹt trở lại trong lồng, một đứa trẻ dễ thương như vậy không biết ai đã dạy xấu cho nó. Để cho Hạ Cát biết đó là ai, cậu phải đập vào mặt hắn ta một bản “Tổng hợp thơ ca”.
Một lần nữa, con đường nhận nuôi đầy ẩn số. Sau một ngày bận rộn, Hạ Cát mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, cậu tắt đèn ở tầng một trong lo lắng, lên tầng hai ngủ.
Một lúc sau, những con thú cưng ở tầng một trong bóng tối nghe thấy tiếng thở đều đều từ tầng hai bằng thính giác nhạy bén của chúng.
Khi màn đêm buông xuống, con người chìm vào giấc ngủ, còn đôi mắt của động vật lại sáng lên trong bóng tối.
Những thú cưng buồn ngủ hồi sáng lúc này mới sảng khoái một chút, duỗi chân trước ngoạm lấy lồng, hoặc là vểnh tai lên, cùng nhau nhìn về phía cửa sổ bên cạnh cửa sau lầu một.
Ngoài cửa sổ là một cây hoa anh đào già, hoa anh đào đã sớm héo khô, nay cành lá tươi tốt, ánh trăng xuyên qua khe hở giữa cành cây, chiếu lên bệ cửa sổ trống trải.
Đột nhiên, một bóng đen lao ra khỏi cửa sổ.
Những con vật nuôi trong lồng nhón chân cao hơn và vươn cổ ra.
Bóng đen chuẩn xác rơi xuống bệ cửa sổ, con ngươi màu vàng óng dưới ánh trăng, cửa sổ vốn bị khóa bị nó dễ dàng mở ra.
Nó lao vào, nhảy mạnh và đáp xuống đất một cách im lặng.
Dưới ánh trăng, nó bị bao trùm bởi màu đen đặc ngòm và trông giống như một con mèo tao nhã. Chỉ là trên đầu mọc ra một cặp sừng nhỏ, một đôi cánh không dễ thấy giấu ở sau lưng lông rậm rạp, cái đuôi cong lên, chỉ cần di chuyển một vòng, lông đuôi màu đen tuyền sẽ phát ra ánh sáng vàng.
Những con vật trong lồng bắt đầu cựa quậy, cào cấu lồng liên tục. Con vật giống mèo đen duyên dáng bước tới, đi vòng qua trước mỗi chiếc lồng và khẽ ngửi.
Một lúc sau, những con thú cưng lần lượt bình tĩnh lại, từ từ nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ yên bình.
Con “mèo đen” này trong không khí tia được một mùi hương rất đặc biệt, nó ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, con ngươi màu vàng kim co rút.
“Mèo đen” đi lên lầu hai, cánh cửa đóng chặt tự động mở ra một khe hở, nó lặng lẽ lẻn vào.
Người trên giường ngủ say, không có một chút phòng bị.
“Mèo đen” đến bên giường, ánh trăng từ ban công chiếu vào phòng, in bóng “mèo đen” lên tường. Một cơn gió thổi qua, cái bóng trên tường đột nhiên trở lên lớn hơn, hình dáng ngày càng dữ tợn.
Lúc này Hạ Cát không hề hay biết trong phòng có sự khác lạ, ôm chăn ngủ say sưa, đại khái là đang mơ một giấc mộng đẹp, trên môi còn mang theo nụ cười.
Nó lặng lẽ tiến đến bên người trên giường ngửi ngửi, liền sửng sốt, mùi hương… thật sự rất sạch sẽ.
Hạ Cát, người đang mơ về khung cảnh mỗi ngày ôm chó mèo, hốt bộn tiền, bất giác câu lên khóe môi.
Cái bóng khổng lồ trên tường đứng yên một lúc, trước khi thu nhỏ lại về kích thước ban đầu.
Dưới ánh trăng, “con mèo đen” nhìn chằm chằm Hạ Cát đang say ngủ, sau đó xoay người, nhảy ra khỏi ban công, biến mất trong màn đêm.
…