Cửa Hàng Hoa Tuyết Nữ - Q.1 - Chương 9: Thân phận
Biệt thự phía đông thành phố X, một người đàn ông ngồi trên ghế dài, trên tay là một ly rượu vang trắng, không biết là anh ta đang nghĩ gì mà rất chuyên chú. Cửa phòng mở ra, bước vào là một người đàn ông mặc vest đen, trên tay cầm một tập hồ sơ đưa cho người đang ngồi trên ghế.
– Vũ tổng, đây là tài liệu ngài cần.
Người đang ngồi đó chính là Vũ Hạo Thiên, anh ta kêu người điều tra bây giờ đã có kết quả. Lật tài liệu ra, bên trong là những thông tin thu thập được.
Tên: Vô Hữu Tuyết
Tuổi: 20
Ngày sinh: 19/8
Mẹ là Vô Linh, mất lúc Vô Hữu Tuyết 5 tuổi. Được nhà họ Hạ là Hạ Phương cùng Hạ Châu Nhi giúp đỡ trong cuộc sống. Hiện tại đang kinh doanh cửa hàng hoa ở cuối con đường phía tây thành phố X. Nổi bật bởi nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn.
Những thông tin ngắn ngủi ấy lại khiến cho Hạo Thiên phân tâm. Họ Vô rất hiếm gặp, hình như có một gia tộc họ Vô ở Thủ Đô nhưng anh lại không chắc lắm với cái suy nghĩ này. Còn họ Hạ, cái tên Hạ Phương khá là quen tai nhưng anh lại không nhớ rõ.
– Vì cô gái này mồ côi từ nhỏ, thông tin không quá nhiều nên chỉ tìm được như vầy, thật xin lỗi Vũ tổng!
Người đàn ông nói.
– Không sao, anh ra ngoài đi.
Hạo Thiên phất tay, người đàn ông nhanh chóng lui ra ngoài.
– Đúng rồi, Hạ Phương chính là con gái của gia chủ Hạ gia đã bỏ đi rất lâu về trước!
Hạo Thiên bỗng nhớ ra cái tên này, Hạ Phương đã bỏ đi cách đây chừng 19 năm nhưng phía nhà họ Hạ vẫn không có động tĩnh gì, giống như chưa biết gì cả làm Hạo Thiên hiếu kì một thời gian nhưng nhanh chóng lãng quên. Nay lại nhờ việc điều tra này mà nhớ lại.
– May, tôi có việc nhờ cô.
Hạo thiên lại nhấc điện thoại lên gọi cho người tên May.
– Việc gì thưa Vũ tổng?
Giọng nữ đanh thép bên kia đầu dây vang lên.
– Cô tìm bức hình của người tên là Vô Linh.
Hạo Thiên cầm tờ giấy chứa thông tin của Hữu Tuyết lên nhìn kĩ lại một lúc.
– Vô Linh? Vâng tôi hiểu rồi.
May hơi nghi ngờ nhưng vẫn thực hiện.
————————————————————————————
Bên cửa hàng của Hữu Tuyết đang xảy ra ẩu đả, lần này Châu Nhi đã đi chơi nên chỉ có một mình Hữu Tuyết đối chọi với đám côn đồ tới gây rối. Nếu bình thường vài người thì dư sức nhưng hôm nay thì chúng kéo tới rất đông. Trên người cô cũng có nhiều vết bầm do bị vật cứng đập trúng.
– Ai sai các người đến đây?
Hữu Tuyết ngồi trên mắt đất ôm lấy tay trái đang nhói đau hỏi.
– Chỉ là chướng mắt cô thì đánh thôi, cần ai.
Tên thủ lĩnh nhóm cười khinh nói.
– Mấy người nghĩ là tôi không biết à?
Hữu Tuyết trấn tĩnh lại khinh thường nói, cô thừa biết kẻ đứng sau vụ này là ai.
Tên thủ lĩnh sững sờ, đám đàn em cũng hơi tái mặt. Nhìn vẻ mặt của chúng thì cô càng chắc chắn ý nghĩ của mình.
– Đi!
Tên thủ lĩnh kêu đám đàn em trở về, nếu ở đây thêm thì hắn sợ sẽ lộ ra mọi chuyện. Đám người trở về, Hữu Tuyết cũng thở ra, nếu bọn chúng không trở về mà tiếp tục thì cô không chắc có thể bình yên vô sự mà không vào bệnh viện đâu.
Hữu Tuyết đi vào trong cửa hàng lấy hộp cứu thương ra tự sơ cứu, trên người cô có rất nhiều vết bầm, có vài vết rạch ở trên mặt, tay và chân đều được xử lí nhưng không chắc là có để lại sẹo hay không. Vết bầm thì xức thuốc tan bầm và đợi cho chúng biến mất thôi.
– Này tiểu Tuyết, có ai đánh cậu hả?
Cánh cửa bị đạp tung, lộ ra Châu nhi đang thở gấp. Chắc là do chạy quá nhanh nên hiện tại cô ấy đang ra sức hít không khí.
– Không sao, không có vết thương đáng ngại.
Hữu Tuyết bình thản nói, Châu Nhi nhìn thấy vết bầm trên cơ thể của cô thì hai mắt như muốn phun lửa.
– Để mình đập chúng một trận!
Châu Nhi xoay người đi ra phía cửa nhưng lại bị Hữu Tuyết ngăn lại.
– Không sao đâu, có lẽ chúng sẽ không đến đây nữa đâu.
Hữu Tuyết lắc đầu nói.
– Sao cậu chắc như vậy chứ.
Châu Nhi nhăn mặt, chống hông hỏi.
– Bởi vì chúng sợ.
Hữu Tuyết cười, cái nụ cười này khiến Châu Nhi vừa lạnh người vừa khó hiểu.
– Được rồi, mình không đi nữa, cậu vào trong nghỉ đi.
Châu Nhi buông túi xách xuống đỡ cái người đang bầm khắp người vào trong.
—————————————————————————-
Hạo Thiên đang ung dung thưởng thức tách cà phê nóng hổi và đợi tin tức. Có tiếng gõ cửa thì cậu mới mở miệng.
– Vào đi.
Người bước vào chính là cái người đã đưa cho cậu tập hồ sơ, người này lấy trong túi ra một tấm hình đưa cho Hạo Thiên. Đó là một người phụ nữ rất dẹp, mái tóc bạch kim xoăn lọn, đôi mắt đào hoa thu hút, mày liễu cong cong, nước da trắng tinh tế và mũi cao, đôi môi đỏ mọng quyến rũ mê người. Cái khí chất lạnh như đá kia đã khiến người phụ nữ này có vẻ đẹp thanh cao sang trọng, nhìn không giống người bình thường. Bức ảnh này đã cũ chứng tỏ đã chụp từ nhiều năm về trước.
– Quả đúng như dự đoán, đúng là người phụ nữ này chính là vợ của lão già kia.
Hạo Thiên cười như phát hiện ra điều thú vị, không biết lão già đó biết mình còn một đứa con gái thì thế nào nhỉ?
– Tại sao May không tới mà lại đưa cho cậu?
– Vâng, tại vì cô ấy còn chút việc riêng nên không tới đây được.
Người đàn ông đó cung kính đáp.
– Cậu đem hai thứ này đến chỗ lão già nhà Nam Cung, nhớ không cho vợ của ông ta biết.
Hạo Thiên cầm tập hồ sơ của Hữu Tuyết và tấm hình của Vô Linh đưa cho người đàn ông.
– Vâng.
Người đàn ông bước ra ngoài.
– Sẽ rất thú vị.