Cửa Hàng Hoa Tuyết Nữ - Q.1 - Chương 10: Nhận huyết thống.
Ba ngày nay cửa hàng hoa của Hữu Tuyết khá đông với lại cô mới mua về nhiều loài hoa khác nhau đủ màu sắc. Mọi việc đều diễn ra như bình thường trừ những vết bầm chưa tan trên người Hữu Tuyết ra, những người đến đều có hỏi thăm nguyên do nhưng cô nói dối cho qua chuyện.
– Khuôn mặt mĩ mạo của tiểu Tuyết đã biến mất rồi a, cậu cũng nên để ý nó một chút đi, nếu không lại để lại dấu vết thì không hay chút nào.
Châu Nhi ngồi trên cái đệm mềm nói vọng ra ngoài.
– Không sao, nhanh lành thôi.
Hữu Tuyết không quan tâm tiếp tục công việc tưới cây.
– Đám người xấu đó làm mặt của chị Tuyết bị thương, thật đáng ghét!
Hoa nhài tức giận nói.
– Khuôn mặt của chị bị thương như vầy thì dễ bị sẹo lắm đó.
Hoa hồng lo lắng.
– Đúng đó, đám người kia thật xấu.
Thủy Tiên đồng ý với hoa nhài. Các chậu hoa khác cũng nháo động lên.
Hữu Tuyết nghe mà nhức cả đầu, mấy ngày nay những đóa hoa này cứ lải nhải không ngừng, cho dù tính tình nhẫn nại như cô thì cũng khó mà kiên nhẫn. Trong mấy ngày này thì mấy vết thương của cô lành một cách khá nhanh, lúc đầu cô rất kinh ngạc nhưng cũng để mặc mấy vết thương đó tự lành.
– Được rồi, vết thương của chị đã sắp lành rồi không cần lo đâu.
Hữu Tuyết trấn an những cái miệng đang nói không ngừng kia.
– Thật không?
Xương rồng nghi ngờ.
– Thật.
Hữu Tuyết gật đầu.
– Hoa cẩm chướng và phong lan mới tới, các em làm quen đi. Nhớ đừng bắt nạt họ đấy.
Hữu Tuyết nâng hai chậu hoa đi tới, bên phải là chậu hoa lan màu tím bí ẩn, những chiếc lá dài xanh mướt xen lẫn vào những đóa hoa. Bên trái là chậu hoa cẩm chướng màu đỏ rực rỡ xinh xắn thu hút tầm mắt. Các cây hoa ồ lên khiến cho hai bạn hoa mới tới giật mình, phong lan thì thân thể run nhẹ.
– Này hướng dương, bạn làm họ sợ rồi đó.
Hoa hồng trách cứ.
– Mình đâu cố ý đâu.
Hướng dương hối lỗi.
– Mình…Mình không sao.
Giọng nói nhẹ nhàng lẫn một chút trẻ con của phong lan khiến cho chúng hoa ngạc nhiên.
– Dễ thương quá điii!
Hoa hồng phấn khích.
– Cô háo sắc quá đấy hoa hồng.
Loa kèn đung đưa phiến lá xanh nói.
– Hi hi.
Phong lan khúc khích cười.
– Tôi mong được mọi người chiếu cố hơn.
Cẩm chướng trang trọng nói.
– Cứ tự nhiên đi.
Hướng dương nói.
– Cậu câu nệ quá đó.
Thủy tiên nói.
Cả đám nói chuyện rôm rả, còn Hữu Tuyết thì trò chuyện với Châu Nhi cho cô ấy không buồn chán. Thỉnh thoảng có khách tới thì cô mới ra tiếp, hoa kim ngân đã được người đó mua, các bé hoa thì thật buồn vì phải chia tay người bạn của mình. Hữu Tuyết an ủi chúng cho chúng đỡ buồn.
– Đây có phải cửa hàng hoa Tuyết Nữ không?
Một người đàn ông nói vọng từ bên ngoài vào.
– Mời vào.
Hữu Tuyết mở cửa ra mời người đó vào. Khi nhìn thấy cô thì người khách ngẩn ngơ nhưng nhanh chóng bước vào.
– Quý khách cần gì?
Hữu Tuyết hỏi.
– Thật giống…
Người đàn ông đã ở tuổi trung niên, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng bây giờ lại như người thất thần. Bộ vest đen kẻ sọc xanh nhỏ nhẵn làm bằng chất liệu cao cấp.
– Giống?
Hữu Tuyết khó hiểu.
– Rất giống…Vô Linh!
Người đàn ông ấy nói ra cái tên khiến Hữu Tuyết sững sờ lùi ra sau xém chút nữa làm rơi chậu hoa loa kèn phía sau lưng mình.
-!!!?
Tâm trạng bây giờ của Hữu Tuyết cực kì không tốt nên sắc mặt cũng biến lạnh theo.
– Con có phải là Hữu Tuyết?
Người đàn ông hỏi, giọng ông run run.
– Phải, thì sao?
Hữu Tuyết nói, nhìn vào bên trong nháy mắt với Châu Nhi còn không biết gì kia đi lên tầng trên, tất nhiên là hành động đó không thoát khỏi mắt người đàn ông đó.
– Con…gái ta!
Ông ấy định ôm lấy Hữu Tuyết nhưng cô lại tránh thoát được.
– Ông biết mẹ tôi? Con gái là sao?
Hữu Tuyết lạnh giọng hỏi, các đầu ngón tay nắm lại đến trắng bệt.
– Khuôn mặt này giống quá, cả khí chất cũng rất giống Linh.
Người đàn ông nhìn khuôn mặt của cô mà nói.
– Trả lời tôi, ông là ai?!
Hữu Tuyết lớn giọng hỏi đã thành công kéo tâm hồn của người đàn ông đó trở về.
– Ta là Nam Cung Minh, là…cha của con.
Người đàn ông nghẹn ngào, nước mắt như sắp tuôn ra.
– Cha? Tôi không có cha!
Hữu Tuyết cười lạnh.
– Sao con nói vậy, ta là cha con mà.
Người đàn ông thốt lên.
– Có người chồng nào lại để cho vợ mình sống cơ cực bên ngoài, lúc bà ấy bệnh nguy kịch thì ông đang ở đâu? Là cha của tôi, ông không xứng với từ cha đâu!
Hữu Tuyết càng nói thì tâm người đàn ông đó như ngàn mũi dao đâm vào, cực kì đau nói.
– Cha xin lỗi, cha đã có lỗi với mẹ con. Con hãy dọn về sống với cha, cha sẽ bù đắp cho con.
Nam Cung Minh khẩn thiết nói.
– Tôi sống rất tốt, không cần sự thương hại của ông. Không có ông tôi cũng sống tốt.
Hữu Tuyết lạnh lùng nói, nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống, đám hoa có thể cảm nhận tâm trạng bây giờ của cô nên không dám lên tiếng.
– Mẹ con…như thế nào?
Nam Cung Minh ngập ngừng hỏi.
– Bà ấy chết lâu rồi.
Hữu Tuyết nói, cảm xúc chỉ có sự lạnh lùng vô tình. Giống như việc này không liên quan tới cô vậy.
– Mời trở về, tôi sẽ không tiếp ông.
Hữu Tuyết đưa tay về phía cửa nói.
– Nhưng…
– Mời đi!
Hữu Tuyết tiếp tục giữ vững sự không kiên nhẫn của bản thân hiên lên trong ánh mắt.
Nam Cung Minh không còn cách nào khác dành phải ra khỏi cửa hàng.
Rầm!
Tiếng đóng cửa cực to vang lên phía sau lưng khiến Nam Cung Minh cực kì ân hận, ông rút điện thoại ra gọi cho Vũ Hạo Thiên.
– Vũ thiếu, tôi đã gặp được con bé.
Giọng ông ta rất nặng nề như đeo một đống vật nặng vậy.
– Cô ấy nói gì?
Hạo Thiên hứng thú
– Con bé hận tôi.
Nam Cung Minh cười khổ.
– Được rồi, ông cố gắng đi.
Hạo Thiên cúp máy, cảm thấy Hữu Tuyết cực kì thú vị. Không biết cô ta biết mình có một người mẹ kế thì thế nào nhỉ? Rất đáng xem.