Cửa Hàng Hoa Tuyết Nữ - Q.1 - Chương 7: Gặp lại
Đám bạn của Châu Nhi sau khi trở về thì chỉ còn Hữu Tuyết với Châu nhi là đi ăn khuya, đường phố bây giờ tấp nập dòng người qua lại, đèn pha và đèn đường chiếu sáng khắp nơi. Cả hai đi trên đường rất được chú ý nhất là đám con trai cứ nhìn Hữu Tuyết chằm chằm, họ bọ Châu Nhi trừng mắt nên không dám nhìn nữa.
– Tiểu Tuyết à, cậu thật sự thu hút người khác đấy, bọn họ cứ nhìn cậu hoài.
Châu Nhi lắc lắc tay nhìn Hữu Tuyết.
– Sinh ra đã vậy.
Hữu Tuyết cũng đáp lại.
– Vậy cậu tranh thủ kiếm bạn trai đi, đẹp cỡ cậu thì có hàng tá chàng theo đuổi đấy!
Châu Nhi bắt đầu gợi ý cho cô về những anh chàng đẹp trai mà cô ấy biết, đáp lại Châu Nhi là một cặp mắt nhìn cô như sinh vật lạ của Hữu Tuyết khiến Châu Nhi im lặng. Họ bắt đầu đi vào con hẻm trở về nhà, ở đó có một đám côn đồ chặn đường kiếm chuyện, nhưng kiếm ai không kiếm lại kiếm ngay hai người con gái bá đạo này.
– Anh Hạo, cái cô gái kia cùng bạn cô ta bị chặn đường kìa.
Hoàng Kì Duy ngồi ở quán đối diện con đường nói. Bọn họ là đi chơi về, thấy chuyện vui nên đi vào một quán gần đó xem.
Hạo Thiên nhìn lại, nhận ra đó là cô gái đã cứu mình nên nhíu mày xem tình hình.
– Duy à, im một chút đi.
Hoàng Thanh cốc đầu thằng em nhiều chuyện của mình.
– Em thấy cũng vui mà Tam ca.
Trọng Huy nhìn tam ca Hoàng Thanh cười lớn.
– Hai thằng nhiều chuyện!
Hoàng Thanh nhìn hai con người đang bàn luận say mê mà đỡ trán.
Bên trong hẻm, hai bên đang trong tình trạng giằng co.
– Muốn gì?
Châu Nhi hất cằm nhìn đám người đó.
– Chỉ muốn hai em xinh đẹp đi chơi cùng bọn anh thôi mà.
Tên cầm đầu nói.
– Xinh đẹp thì xin nhận, nhưng đi chơi thì mơ.
Châu Nhi nói.
– Ôi cô em này thật đanh đá, bất quá anh thích.
Tên đó nói, tiến lại gần định ôm Châu Nhi.
Bụp, bốp!
Một cái thục vào bụng và cú đá trời giáng từ Châu Nhi đã đạp tên thủ lĩnh ra một bên.
– Mày dám!
Đám đàn em nhìn thấy đại ca mình bị đánh thì cầm gậy gộc lên lao tới, đa số thì lao qua chỗ của Hữu Tuyết vì hồi nãy giờ cô không nói lời nào và biểu hiện như là yếu đuối mỏng manh. Nếu để đám Hạo Thiên biết được suy nghĩ này thì chắc chắn bọn họ cười chết. Để chứng thực thì đám người vây lấy Hữu Tuyết đã bị bầm dập.
– Cho mày ve vãn này!, định ức hiếp phụ nữ yếu đuối như bọn tao hả?
Châu Nhi đá mạnh vào chỗ yếu hại của tên thủ lĩnh đang nằm quằng quại, một phát đá ấy khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, ôm chỗ đó rồi ngất đi. Bảo đảm sao này hắn khỏi duy trì giống nòi.
– Ối trời, cô bạn của cô gái kia cũng không vừa đâu nhỉ, chuyên hại người khác tuyệt tôn tử, rất thú vị.
Trọng Huy bất giác cảm thấy hạ thân hơi đau nhức. Có hai người cảm giác giống như cậu ta, đó là anh em nhà họ Hoàng.
Vũ Hạo Thiên bất giác đứng dậy đi ra khỏi tiệm, bước qua chỗ Hữu Tuyết và Châu Nhi.
– Chào cô.
Hạo Thiên lên tiếng, hai người kia mới chú ý người đàn ông mới xuất hiện. Hữu Tuyết thì không phải nói, còn Châu Nhi thì ngây người ra một lúc rồi rất tự giác lùi ra xa chừa lại một không gian riêng tư cho hai người, trước khi đi cong nở nụ cười như: ta đây biết hết rồi.
– Anh cần gì?
Hữu Tuyết mặc kệ con bạn đang có suy nghĩ đen tối trong đầu, đáp lại Hạo Thiên.
– Không có gì, việc lần trước đã làm phiền cô.
Hạo Thiên dùng giọng ôn hòa nói chuyện khiến không khí đỡ căng thẳng.
– Không sao.
Hữu Tuyết lắc đầu, người này đã cho trợ lý đem một số tiền lớn đưa cho cô. Lí nào lại trách anh ta nữa.
– Cô còn yêu cầu gì không, tôi có thể giúp cô.
Anh ta nói.
– Không cần đâu, anh quá khách khí rồi.
Hữu Tuyết lắc đầu.
– Vậy nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi, đây là danh thiếp.
Hạo Thiên móc trong người ra một tờ danh thiếp màu đen có hoa văn trang nhã màu vàng kim đẹp mắt.
– Được rồi, tôi đi trước.
Cô cầm lấy danh thiếp bước đến chỗ nhỏ bạn đang thập thò gần đó. Anh ta cũng không đứng đó quá lâu liền trở về chỗ đám bạn.
– Ây da, Hạo ca thật ân cần với người ta ghê!
Trọng Huy trêu ghẹo Hạo Thiên, sau đó là hưởng thụ một cú đá vào mông.
– Một người đàn ông thì phải thân sĩ, lịch sự với phụ nữ.
Hoàng Thanh tỏ vẻ biết rất nhiều liền bị Hạo Thiên tặng cho cái ánh mắt liền câm như hến.
– Cô ta coi như đã giúp đỡ chúng ta, đáp ứng cô ta một số việc thì không thành vấn đề.
Hạo Thiên nói, ngừng một chút rồi nói tiếp nhưng ẩn trong đó là sự lạnh lẽo và một ít sát khí.
– Nếu cô ta biết điểm dừng ở đâu.
– Em thấy cô ta cũng thông minh, chắc biết được điều đó.
Trọng Huy suy nghĩ.
– Hi vọng là thế, đừng gặp trúng loại không não chỉ có vẻ ngoài.
Hoàng Thanh lắc đầu, nghĩ về những chuyện cũ thì thật sự là phiền phức.
– Gặp anh Hạo đẹp trai phong độ mà không lôi kéo nói nhiều hay phô cơ thể thì rất là thú vị.
Hoàng Kì Duy nói, cậu nhìn thấy nhiều đứa con gái như vậy rồi nên người như Hữu Tuyết cũng khá hiếm.
– Hi vọng là vậy, Bảo Du cũng sắp trở về rồi.
Hạo Thiên nhìn điện thoại một lát rồi nói.
– Em nhớ Bảo Bảo ghê.
Hoàng Kì Duy ôm vai bắt lầu uốn éo.
– Mày thôi đi, thằng Triệu nó về gặp mày nó cũng xách giày đi về nhà.
Hoàng Thanh cốc một cái rõ to lên đầu thằng em đang vặn vẹo uốn éo.
– Tam ca nói đúng, anh ấy nhìn bộ dạng của Tứ ca anh thì cũng chạy thôi.
Trọng Huy cười vỗ vỗ vai Hoàng Kì Duy.
– Á à hôm nay dám hùa theo anh hai ăn hiếp anh à? Anh cho mày chừa tật.
Hoàng Kì Duy đứng lên đánh Trọng Huy la oai oái.
-…
Hạo Thiên nhìn mấy người đang ồn ào đằng kia thì không để ý đến, anh móc điện thoại điện cho ai đó.
– Điều tra cho tôi cô gái tên Hữu Tuyết ở khu phố X, để mấy người theo dõi cô ta.
– Vâng.
Người ở đầu dây bên kia trả lời. Hạo Thiên nhanh chóng cúp máy rồi gọi đám loi nhoi kia trở về.