Conan Chi Huyết Nguyệt Tung Hoành - Q.1 - Chương 7: Chương 7
Chương 7
Chia tay Haga Kyosuke, Âu Dương Nguyệt gọi điện thoại cho hai đứa nhóc, hẹn chúng cùng về nhà trọ. Khi cô về đến nơi thì vụ án đã bắt đầu được một lúc. Âu Dương Nguyệt mang theo bản tính tò mò tiến tới hỏi thăm Ran chút chuyện. Ran lúc này hai mắt vẫn còn vương chút nước mắt, có lẽ cô bé vẫn còn bị sốc sau chuyện này.
Sau khi nghe Ran kể đầu đuôi mọi chuyện, Âu Dương Nguyệt liền đi đến xem xét hiện trường, trong lòng nhanh chóng hình dung ra vụ án. Với từng này tin tức, cô đã nhớ lại hoàn chỉnh tình tiết, hung thủ, và cả cách thức gây án. Nạn nhân lẫn hung thủ đều là bạn thân, cô có chút tội nghiệp ông Mori. Thôi, để cô giúp một tay vậy, để vụ án mau chóng được phá giải.
Lúc này, ông Mori cùng bạn mình là Nakamichi Kazushi, cũng là một cảnh sát hợp tác điều tra. Qua kiểm tra sơ bộ, họ nhận định đây là một vụ tự sát. Âu Dương Nguyệt tiến tới quan sát kĩ thi thể, sau đó nói:
-Đây không phải tự sát, là mưu sát.
Nakamichi Kazushi phản ứng cực nhanh, mở miệng chất vấn:
-Cô là ai, sao lại tự tiện vào đây?
Còn ông Mori lại ko để ý tới việc cô tự tiện vào hiện trường, chỉ quan tâm tới lời cô vừa nói:
-A Nguyệt, cháu nói thật sao?
Âu Dương Nguyệt khẳng định gật đầu, đưa tay vén mái tóc nạn nhân lên để lộ miệng vết thương rồi nói:
-Chú nhìn đi, hoàn toàn không có vết bỏng. Cô ấy là bị bắn chết chứ không phải là tự sát. Hơn nữa cô ấy mặc yukata rất rộng, còn không mặc áo ngực, có thể là hung thủ thay giúp cô ấy nhằm che giấu điều gì chăng?
Ran đứng ngoài nghe vậy lộ vẻ sùng bái nói:
-Chị Nguyệt, chị thật lợi hại, biết được những thứ như vậy.
Âu Dương Nguyệt ngượng ngùng gãi đầu cười không đáp. Thực ra cô cũng chỉ dựa vào trí nhớ mà nói lại thôi. Vốn dĩ những lời này là do Conan nói, bây giờ đổi thành cô cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Sau một hồi, dưới sự gợi ý của cô và Conan, ông Mori đã thành công phá được vụ án. Hung thủ nhận tội bị giải đi, chuyến họp lớp của ông Mori đã kết thúc, tất cả mang theo tâm trạng phức tạp ra về. Đương nhiên, Âu Dương Nguyệt không nằm trong số đó. Cô dắt theo Shinkan và Yumi thăm thú thêm mấy ngày mới ra về.
Về đến nhà sau mấy ngày liền chơi bời, việc Âu Dương Nguyệt muốn nhất chính là nằm dài lên giường ngủ, lười biếng hết mấy ngày. Thế nhưng sáng hôm sau, cô lại nhận được điện thoại của Mako.
-Tiểu thư, tối nay là sinh nhật của con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Yotsui, nhưng tôi và Miko đều đang bận, người có thể đến đó giúp được không?
Âu Dương Nguyệt vốn đang bực bội vì mới sáng đã bị gọi, sầm mặt trả lời:
-Không rảnh. Tự xoay sở đi.
Nói xong định cúp máy thì bên kia lại vang lên tiếng năn nỉ, khóc lóc van xin của Mako:
-Tiểu thư, người giúp dùm đi mà. Hôm qua tôi đi trên đường bị một cô gái từ đâu nhảy xổ tới ôm lại. Tuy tôi nhanh chóng thoát được, nhưng lại không để ý trên cổ áo đã dính vết son môi của cô ta. Tối qua về nhà bị Miko trông thấy, giận tới bây giờ còn chưa nguôi. Tôi phải ở đây dỗ cô ấy, không thể đi được.
Âu Dương Nguyệt nghe xong đen mặt, trực tiếp cúp máy. Vợ chồng hai tên này suốt ngày giận dỗi, rồi lại làm lành, tình tứ ngọt ngào, chọc mù mắt kẻ còn độc thân như cô. Nhưng nói gì thì nói, dù sao cũng là thuộc hạ thân tín, đi theo cô đã hơn mười năm, không thể mặc kệ được. Được rồi, giúp một lần vậy. Dù sao tập đoàn đó thực ra cũng là của cô.
Chiều hôm đó, Âu Dương Nguyệt đi ra ngoài tìm mua một bộ váy đơn giản để mặc cho bữa tiệc tối nay. Khi đang chọn quần áo, cô vô tình gặp Ran. Trùng hợp là Ran cũng được mời đến bữa tiệc ấy và đang đi mua váy để mặc cho bữa tiệc. Biết được Âu Dương Nguyệt cũng đến dự bữa tiệc đó, Ran liền rủ cô đi chung xe với gia đình mình đến nơi tổ chức bữa tiệc. Tất nhiên, cô sẽ không từ chối.
Buổi tối, khi đặt chân vào căn biệt thự, nơi tổ chức bữa tiệc sinh nhật, Âu Dương Nguyệt lập tức cảm thấy hối hận. Những người tham dự bữa tiệc, nữ thì vô cùng lộng lẫy với những bộ váy áo sặc sỡ, nam thì lịch thiệp trong những bộ vest. Họ cười nói với nhau một cách cực kì giả tạo. Những người tầng lớp dưới cực lực nịnh bợ những người tầng lớp trên, chỉ mong sẽ kiếm được chút lợi ích gì đó.
Vô cùng không may, trong bữa tiệc này cô thuộc chính là tầng lớp trên cùng, vậy nên có không ít người bắt đầu vây xung quanh và tuôn ra những lời khiến cô cực kì buồn nôn. Không còn cách nào, cô chỉ có thể trưng ra vẻ mặt lạnh lùng để xua đuổi những người đó. Điểm được duy nhất ở bữa tiệc này là đồ ăn khá ngon, coi như cũng an ủi cô được chút đỉnh.
Bảy giờ tối, Yotsui Reika, con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Yotsui, cũng là nhân vật chính của bữa tiệc cuối cùng cũng xuất hiện. Chiếc bánh sinh nhật to lớn được đẩy ra. Đèn điện đều đã tắt, nến được thắp lên, mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật quen thuộc. Bài hát kết thúc, Yotsuit Reika thổi nến trong tiếng vỗ tay của những người xung quanh.
Đèn điện lại bật sáng, chủ tịch tập đoàn Yotsui đứng trước đám đông mỉm cười nói:
-Chân thành cảm ơn các vị đã dành thời gian quý báu của mình để đến tận nơi xa xôi hẻo lánh này dự sinh nhật của con gái tôi. Sau này xin mọi người hãy tiếp tục ủng hộ nó và cả tập đoàn Yotsui của tôi nữa.
Sau những lời này của ông ta, bên dưới vang lên những tràng pháo tay lớn. Ông ta nhìn vậy hài lòng, mỉm cười nói tiếp:
-Bây giờ, trước khi vào bữa tiệc, tôi xin giới thiệu hai vị khách mời đặc biệt của ngày hôm nay. Người đầu tiên là cố vấn của tập đoàn M-K, một trong những tập đoàn tài chính hàng đầu thế giới, tiểu thư Âu Dương Nguyệt.
Lời chỉ vừa dứt, vô vàn ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Âu Dương Nguyệt khiến cô cảm thấy có chút không tự nhiên, chỉ đúng mực mỉm cười gật đầu. Cũng may, ông chủ tịch đã tiếp lời, dời đi sự chú ý của mọi người.
-Người tiếp theo là một vị thám tử vô cùng tài ba, đã phá được vô số vụ án hóc búa, thường xuyên xuất hiện trên các trang báo gần đây, ngài Mori Kogoro!!!
Ngay lập tức, mọi ánh mắt lập tức chuyển hướng sang ông Mori. Họ bắt đầu mở miệng nói ra vô số lời khen ngợi tâng bốc khiến ông chú cười đến vô cùng hớn hở, mũi đều phổng lên. Vì Âu Dương Nguyệt tận dụng hết khả năng sát thủ làm mờ đi sự hiện diện của mình, cộng thêm cô có vẻ khó tiếp xúc để nịnh bợ nên mọi người chuyển mục tiêu sang ông Mori và cô tiểu thư Yotsui Reika kia. Trong đó có một nhóm thanh niên nịnh bợ vô cùng hăng hái.
Tập đoàn Yotsui trong mắt Âu Dương Nguyệt thực ra cũng mới miễn cưỡng đặt chân vào tầng thứ của các tập đoàn cấp cao mà thôi. Nhưng trong mắt những người ở đây thì như vậy cũng là cao không chạm tới rồi. Dù sao họ cũng không quá hiểu rõ về cách phân chia cấp bậc của các tập đoàn lớn.
Lúc này, tâm điểm chú ý của mọi người chính là vị tiểu thư Yotsui Reika kia. Âu Dương Nguyệt chỉ nhàn nhạt đảo mắt nhìn một chút, sau đó thu hồi ánh mắt tập trung vào việc ăn uống của mình. Cô không thích cô tiểu thư nhà giàu này.
Hôm nay cô ta mặc bộ váy đỏ cực kì nổi bật, đeo hoa tai đính đá quý lớn, cổ đeo mấy vòng dây chuyền vàng, thực sự là rực rỡ đến lóa mắt. Từ cách cô ta nói chuyện với những người thanh niên đang nịnh bợ mình kia có thể thấy được cô ta là một người kiêu căng, tự cao tự đại, hơn nữa còn có phần hợm hĩnh và xem thường người khác. Loại người này thật khiến cô cảm thấy chán ghét.
Vì đứng khá gần nên Âu Dương Nguyệt nghe rất rõ mọi thứ. Xem ra buổi tiệc này không chỉ là để chúc mừng sinh nhật mà còn để kén chồng cho cô tiểu thư kia. Cô ta cũng đã mời đến năm ứng cử viên sáng giá để chọn lựa. Âu Dương Nguyệt đảo mắt nhìn năm kẻ xấu số đã bị cô ta chấm trúng.
Người đầu tiên là một anh chàng đeo kính với khuôn mặt hơi dài, tên Ichieda Takashi, hình như là một nhân viên ngân hàng. Thứ hai là một tiểu bạch kiểm trắng trẻo điển trai tên Nikaidou Yuuji, là nhân viên một công ty quảng cáo. Thứ ba là một thanh niên khá đẹp trai với làn da ngăm đen và mái tóc đuôi ngựa, tên Mifune Takuya, giám đốc công ti điện tử Mifune. Thứ tư là một người có khuôn mặt tròn, gọi Gojyou Osamu, nghe loáng thoáng hình như là đến từ đại học Tokyo danh giá. Cuối cùng là một ông trung niên có mái tóc như san hô, thoạt nhìn khá chín chắn và trưởng thành, tên Rokuda Masashi.
Theo quan sát của Âu Dương Nguyệt, năm người này ngoại trừ anh chàng Mifune Takuya đều đang cực lực nịnh bợ cô tiểu thư kia và ông Mori. Với tính tình của cô tiểu thư này nếu nói yêu thích chắc là hơi khó, cô nghĩ những người này đang nhắm tới gia thế của cô ta mà thôi. Cô ta là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Yotsui, nếu cưới được cô ta thì tương lai sẽ nắm được tập đoàn trong tay. Quả thực là một điều kiện hấp dẫn, chả trách mấy người này cứ thi nhau bu vào như ruồi thấy mật.
Âu Dương Nguyệt lúc này vừa ăn vừa cùng Ran nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang bên cạnh, bộ dạng xem kịch nhìn năm vị ứng cử viên kia tranh cãi. Bữa tiệc rất nhanh đã kết thúc, mọi người cũng lục tục ra về. Nhưng đúng lúc này, người bảo vệ xông vào thông báo:
-Thưa ngài, chiếc xe chở tiểu thư đến đã bị nổ lốp rồi!
Thời cơ biểu hiện đã đến, Nikaidou Yuuji vô cùng lịch thiệp nói:
-Tiểu thư không cần lo, tôi sẽ chở cô về với chiếc Ferrari của mình…
Lời còn chưa nói hết, Ichieda Takeshi và Gojyou Osamu đã xen vào tâng bốc chiếc xe của mình. Nhưng rất nhanh, người bảo vệ lập tức tạt xuống một gáo nước lạnh:
-Nhưng xe của các ngài cũng bị nổ lốp hết rồi ạ.
Tất cả sửng sốt ập ra kiểm tra xe, ngoại trừ xe chở vị tiểu thư kia thì năm chiếc xe của năm người ứng cử viên cũng bị nổ lốp. Ông chủ tịch đề nghị chia nhau lên những xe còn lại ngồi, nhưng cô tiểu thư lập tức từ chối vì không muốn chen chúc cùng người khác trên xe và nói sẽ ở lại đây qua đêm. Ngay lập tức, bốn trong số năm ứng cử viên ngoại trừ Mifune Takuya vội vàng nói bản thân cũng sẽ ở lại.
Xe của ông Mori không bị sao, nhưng ông chú đã say đến không biết gì luôn rồi, e là không thể đưa cô về được. Cô tiểu thư Yotsui Reika không biết lấy đâu ra một bộ bài, hào hứng đề nghị mọi người cùng chơi. Nhưng Mifune Takuya lại nhếch môi cười nhạt:
-Thật vớ vẩn, tôi xin kiếu trò đó. – sau đó lại quay sang phía ông Mori, nói tiếp – Ngài thám tử, cho tôi mượn chìa khóa xe của ngài được chứ? Tôi sẽ chở các vị về tận nhà.
Hai mắt Âu Dương Nguyệt lập tức sáng lên, hận không thể móc chìa khóa của ông Mori nhét vào tay anh ta, nhưng Yotsui Reika lại đúng lúc lên tiếng:
-Sao anh về sớm vậy? Tiếc nhỉ, vì anh cũng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí hôn phu của tôi đấy.
-Tiểu thư, xin đừng hiểu lầm. Lí do tôi đến đây hôm nay chỉ là để lấy lòng ông già cô, giúp cho việc làm ăn với tập đoàn Yotsui được thuận lợi mà thôi. Còn với cô, xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Âu Dương Nguyệt đứng một bên xem kịch, hứng thú xoa cằm. Anh chàng này cũng coi như không tồi, từ đầu đến cuối chưa từng nói một câu nịnh bợ, hơn nữa miệng cũng rất độc, không hề nể nang ai. Thái độ của anh ta cũng rất tự tin, không biết tài năng thế nào. Sau khi về nhà cô sẽ nói với Mako, nếu đạt tiêu chuẩn sẽ bắt đầu hợp tác với công ti anh ta.
Sau những lời của Mifune Takuya, sắc mặt của Yotsui Reika trở nên cực kì khó coi, còn bốn tên ứng cử viên còn lại có vẻ phấn khởi vì đã loại bớt được một đối thủ cạnh tranh. Mifune Takuya nói xong liền đến chỗ ông Mori lấy chìa khóa xe, nhưng cô tiểu thư Yotsui Reika bất chợt tiến tới vung tay hất văng chìa khóa đi. Mifune Takuya tức giận hỏi:
-Cô làm cái quái gì vậy hả?
Đáp lại anh ta là câu trả lời đầy uy hiếp của cô tiểu thư kia:
-Nếu thích, anh muốn về lúc nào cũng được. Nhưng đổi lại, tôi sẽ bảo bố tôi chấm dứt hợp đồng với công ti anh.
-Cô…
Lần này không chỉ Mifune Takuya tức giận mà ngay cả Âu Dương Nguyệt cũng muốn nổi khùng rồi. Cô muốn về nhà với cái giường yêu quý của mình chứ không phải là qua đêm ở đây!!! Phải cố gắng lắm cô mới không phát tác ra được, nhưng không ngờ cô tiểu thư này lại bồi thêm một câu khiến cô có xung động muốn giết người.
-Các anh chẳng qua cũng chỉ là phận cá chậu chim lồng mà thôi. Không có tôi nuôi, các anh sẽ chẳng thể sống nổi. Cứ chịu khó lấy lòng chủ nhân bằng cách hót líu lo đi, ha ha ha!!!
Chẳng qua chỉ là tiểu thư một tập đoàn miễn cưỡng đạt tới cấp cao mà lại hống hách kiêu căng như vậy, đúng là không biết trời cao đất dày mà. Cái bộ dạng mắt cao hơn đầu xem thường người khác kia thật khiến cô cực kì ngứa mắt, rất muốn bước tới tát cho cô ta một phát.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Âu Dương Nguyệt nhìn bóng dáng cô ta khuất sau cánh cửa, nhấc môi cười lạnh. Từ lúc cùng gia đình ông Mori đến đây, cô đã biết chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra, vậy nên vẫn một mực chú ý mọi chuyện xung quanh để thu thập thêm thông tin, xác định xem đó là vụ án nào. Giờ thì cô đã biết rồi, và tất nhiên cô không có ý định nhúng tay vào đâu, bởi lẽ hai nạn nhân của vụ án này không có điểm nào khiến cô đồng tình cả.