Conan Chi Huyết Nguyệt Tung Hoành - Q.1 - Chương 6: Chương 6
Chương 6
Sau khi giúp Shinkan và Yumi cất đống đồ lưu niệm mua được xong, Âu Dương Nguyệt mới thong thả đi tìm Ran hỏi thăm sự việc đang xảy ra. Sau khi nghe Ran giải thích một hồi, Âu Dương Nguyệt cũng đã hiểu rõ đôi chút.
Đại khái là tiến sĩ Agasa đã nhường cho gia đình ông Mori một chuyến đi Izu miễn phí ba ngày hai đêm, nhưng khi ba người đến nơi mới biết tiền phòng chỉ mới trả một nửa, muốn miễn phí thì phải tìm ra ai là Nam tước bóng đêm trong số những người tham gia đoàn du lịch. Nhưng vừa rồi một vị khách trong đoàn trong trang phục Nam tước bóng đêm đã rơi xuống từ tầng hai mươi mốt, bị đâm xuyên qua thanh kiếm của bức tượng kị sĩ bên dưới, trực tiếp tử vong. Hiện tại cảnh sát đang phong tỏa điều tra.
Âu Dương Nguyệt nghe xong không khỏi cảm thán. Quả không hổ danh thiếu niên tử thần, đi đến đâu liền có người chết đến đấy. Bất quá cũng thật trùng hợp, không ngờ vô tình đi chơi cũng đụng phải gia đình này. Vụ án đang xảy ra Âu Dương Nguyệt cũng có ấn tượng đôi chút. Trong lần này có sự xuất hiện của quán quân Karate toàn quốc sáu năm trước Maeda Satoru, hung thủ chính là vợ sắp cưới của anh ta.
Âu Dương Nguyệt khẽ xoa cằm suy nghĩ. Quán quân Karate toàn quốc thực lực tuyệt không thể xem thường, nếu đánh trực diện thì e là một ít sát thủ của Ám Dạ cũng không phải là đối thủ của anh ta. Lôi kéo về làm sát thủ chắc chắn là không thể, nhưng ít ra vẫn có thể làm những việc khác. Nghĩ lại thì viện bảo tàng của cô vẫn còn thiếu một bảo vệ tốt nhỉ? Dù đang trong quá trình nâng cấp sửa chữa, nhưng sau này ở đó cũng sẽ trưng bày không ít bảo vật quý hiếm, bảo vệ bình thường sao có thể khiến cô yên tâm được. Quyết định rồi, chính là anh ta!!!
Nếu đã làm ra quyết định, Âu Dương Nguyệt sẽ không chần chừ, lập tức bắt tay hành động. Cô nhanh chóng gọi Shinkan và Yumi lại đưa ra chỉ đạo, hướng dẫn chúng làm việc. Lúc này vụ án chưa xảy ra bao lâu, Conan vẫn chưa tìm ra manh mỗi gì hữu dụng, vẫn đang cùng ông Mori và cảnh sát kiểm tra phòng nạn nhân. Việc Âu Dương Nguyệt muốn làm là loại hết các manh mối, để Conan không thể phá được vụ án này.
Lúc này, Shinkan và Yumi đều đã vào vị trí của mình. Shinkan đứng bên dưới chờ khi Conan làm rơi bút lập tức bắt lấy rồi giấu đi. Cây bút bị rơi xuống, bị gió thổi đi khá xa là một trong những gợi ý quan trọng để Conan phá án. Còn Yumi lúc này đang giả vờ tò mò đến chỗ mấy người khám nghiệm hiện trường, lén lút thủ tiêu mẩu băng dính dính trên đầu khóa.
Phân việc cho hai đứa nhóc xong, Âu Dương Nguyệt mới thủng thỉnh đến tìm Maeda Satoru, ngăn cản anh ta đánh cắp bộ đồ nam tước bóng đêm. Đương nhiên, cửa chính không thể đi, chỉ có thể bí mật lẻn vào. Maeda Satoru đối với sự xuất hiện bất ngờ của Âu Dương Nguyệt cực kì kinh ngạc, theo bản năng tung ra một cước. Âu Dương Nguyệt dễ dàng né được cú đá này, nhưng tốc độ, lực đạo và sự chuẩn xác của nó khiến hai mắt cô tỏa sáng, càng quyết tâm phải lôi người này về làm bảo vệ cho viện bảo tàng của mình. Cô nhìn anh ta, cười tủm tỉm:
-Bình tĩnh nào, tôi không phải người xấu. Tôi đến để giúp anh.
Maeda Satoru dường như không quá tin tưởng những lời này, nhìn cô với ánh mắt đề phòng. Âu Dương Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nói:
-Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi biết vợ sắp cưới của anh là hung thủ giết người. Anh đang cố gắng bao che cho cô ấy, đúng chứ? Nhưng ngoài kia có thám tử lừng danh Mori Kogoro, sớm muộn gì ông ta cũng điều tra được thôi. Có điều anh yên tâm, tôi có thể giúp cô ấy che dấu, phá hủy chứng cứ, đảm bảo không ai có thể điều tra ra. Chỉ là tôi có chút điều kiện nho nhỏ.
-Chỉ cần cô có thể giúp, tôi sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của cô. – Anh ta vội vàng đáp.
Nghe được câu này, khóe môi Âu Dương Nguyệt hơi nhấc lên. Mục đích rốt cuộc cũng đạt thành. Sau đó, cô cùng anh ta thương lượng đôi điều rồi rời đi. Trở về phòng của mình, Âu Dương Nguyệt lập tức gọi điện thoại cho hai đứa nhóc, giao cho chúng một nhiệm vụ cao cả: phá rối Conan, không cho vụ án này được phá giải. Còn bản thân thì đem bộ tóc giả nam tước bóng đêm lấy từ phòng của Maeda Satoru đi phi tang.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Shinkan và Yumi, đến tận lúc chuyến đi kết thúc, Conan vẫn không thể thành công phá được vụ án, chỉ có thể hậm hực ra về. Ngay cả Conan cũng không phá được, vậy thì cảnh sát lại càng không thể làm được gì, chỉ có thể thả cho tất cả rời đi. Maeda Satoru tự nhiên rất vui mừng, bí mật mang theo vợ sắp cưới Sayama Akiko, cũng là hung thủ của vụ án đến cảm ơn. Điều khiến cô bất ngờ là không chỉ Maeda Satoru đồng ý làm bảo vệ cho bảo tàng mà Sayama Akiko cũng muốn xin vào làm nhân viên ở đây. Âu Dương Nguyệt vui vẻ đồng ý, nhưng trong lòng cũng có chút ghen tị với tình cảm sâu sắc hai người này dành cho nhau. Haiz, người mà cô đợi không biết khi nào mới chịu xuất hiện nữa.
Chuyến đi Izu kết thúc được vài ngày thì Âu Dương Nguyệt nhận được một lời mời đến dự đám cưới của Matsumoto Sayuri, con gái cảnh sát trưởng sở cảnh sát thành phố Tokyo – Matsumoto Kiyonaga. Bản thân Âu Dương Nguyệt vốn có quan hệ rất tốt với cánh cảnh sát nên tất nhiên phải có mặt. Không nghĩ tới khi đến nơi lại gặp phải Ran, Conan và Sonoko.
Khi trông thấy ba người này, nét mặt Âu Dương Nguyệt không khỏi có chút đen lại, thầm nghĩ không biết ai sẽ là nạn nhân ngày hôm nay. Ran trông thấy cô thì vui vẻ tiến tới chào hỏi:
-Chị Nguyệt, chị là đến dự đám cưới sao?
Âu Dương Nguyệt đúng mực mỉm cười, đáp:
-Đúng vậy. Sao em cũng ở đây? Em quen biết cô dâu hay chú rể à?
Ran còn chưa kịp trả lời thì Sonoko đã nhanh nhảu đáp lại:
-Cô dâu hôm nay là cô giáo chủ nhiệm suốt ba năm cấp hai của bọn em đó chị! Bọn em định đi vào xem cô mặc áo cưới, chị muốn vào với bọn em không?
Âu Dương Nguyệt khéo léo viện cớ từ chối, nhanh chóng chuồn vào nhà vệ sinh. Sau khi nghe Sonoko nói lúc nãy thì cô cơ bản đã nhớ ra vụ án này. Nạn nhân là cô dâu, hung thủ lại là chú rể. Tóm lại vụ án này căn bản là một xô máu chó, cũng may kết cục vẫn là có hậu.
Quả nhiên mọi việc giống hệt như cô đã biết. Chỉ một lúc sau, cảnh sát đã ập đầy tới phòng cô dâu. Conan lại bắt đầu trổ tài thám tử, lợi dụng thân phận học sinh lớp một ngây ngô mà thu thập chứng cứ. Sau khi tìm ra chân tướng, cậu ta lại bắn thuốc mê Sonoko để phá giải vụ án dưới cái nhìn ngạc nhiên của mọi người. Thể nào cô nhóc Sonoko này lần sau lại vênh mặt huênh hoang nữa cho mà xem.
Vì xảy ra vụ án mà đám cưới bị hoãn lại, Âu Dương Nguyệt không có lí do gì ở lại, thong thả ra về. Ai ngờ về đến nhà lại thấy Shinkan và Yumi đang loay hoay sắp xếp quần áo, liền lên tiếng hỏi:
-Hai đứa sắp xếp quần áo đi đâu à?
Yumi ngẩng đầu vui vẻ đáp:
-Tiểu thư, bọn em đang sắp xếp quần áo để đi suối nước nóng. Shinkan tham gia chương trình đố vui được giải nhất, là một chuyến du lịch đến khu nghỉ mát suối nước nóng Benkei ở tỉnh Tochigi. Tiểu thư cũng mau sắp xếp quần áo đi, mai là đi rồi.
Hai mắt Âu Dương Nguyệt cơ hồ đều sáng lên, không nói một lời phóng thẳng về phòng sửa soạn quần áo. Tỉnh Tochigi sao? Cách Tokyo cũng không xa, hơn nữa nghe nói còn có không ít đặc sản. Nếu đã lỡ tới thì nhất định phải chơi cho đã, thử xem mấy món đặc sản ở đây. Nghe nói bánh Gyoza ở đây rất ngon, còn có dâu tây nổi tiếng ngon ngọt, cả thịt bò với mùi vị đặc trưng nữa. Đối với một người yêu thích đồ ăn ngon như cô thì đây quả thực quá tuyệt vời. Thật có chút mong chờ chuyến đi ngày mai rồi.
Mong chờ là thế, thế nhưng ngày hôm sau lúc đến nơi, Âu Dương Nguyệt mới hiểu được thế nào gọi là đời không như mơ. Khi vừa đặt chân vào nhà trọ, trông thấy Ran, Conan và ông Mori, cô liền biết chuyến đi này sẽ không quá yên lành rồi. Nhưng thôi, mặc kệ vậy.
Đi xe mệt mỏi, xuống xe tất nhiên là phải đi tắm nước nóng để thư giãn rồi. Âu Dương Nguyệt cùng Ran và Yumi bước vào phòng tắm lộ thiên thoải mái ngâm mình. Ran định bảo cho Conan vào tắm chung, nhưng bị cô một cước đá bay cậu ta ra ngoài, cùng với Shinkan đứng ngoài giữ cửa, không cho người khác đi vào. Ran thấy thế liền hỏi:
-Chị Nguyệt, Conan vẫn còn nhỏ mà, tắm chung có sao đâu?
Nghe Ran nói thế, khóe miệng Âu Dương Nguyệt không khỏi co giật liên hồi. Đừng đùa chứ, tuy thân thể là một thằng nhóc lớp một, nhưng thực chất cậu ta đã mười bảy tuổi rồi. Muốn tắm chung ư? Không có cửa đâu!!! Nghĩ thế, cô đành đáp:
-Ran, em không biết sao? Mấy đứa nhóc bây giờ phát triển sớm lắm, em phải cẩn thận.
Âu Dương Nguyệt vừa tắm vừa cùng Ran trò chuyện, tiện thể dò hỏi chút tin tức. Thì ra gia đình ông Mori đến đây là vì ông Mori có cuộc họp mặt với các thành viên trong câu lạc bộ Judo thời đại học. Nghe có chút quen quen, nhưng cô vẫn chưa nhớ ra đây là vụ án nào, vẫn cần thêm chút thông tin thêm mới được. Hết cách rồi, bộ truyện đó thực sự quá dài, số vụ án cũng nhiều kinh khủng, dù trí nhớ cô có tốt mấy thì cũng không nhớ kĩ toàn bộ được, vẫn cần thêm một số gợi ý mới có thể biết được đó là vụ án nào.
Rời khỏi phòng tắm, Ran và Conan đi đến chỗ ông Mori, còn Âu Dương Nguyệt dắt theo Shinkan và Yumi đi dạo xung quanh, thử mấy món đặc sản của vùng này. Shinkan và Yumi vô cùng phấn khởi, nắm tay nhau chạy lăng xăng khắp nơi. Nhìn hai đứa nhóc ngọt ngào tình tứ bên nhau, sắc mặt Âu Dương Nguyệt không khỏi đen lại, chỉ muốn cốc cho mỗi đứa một cái. Hai đứa nhóc này, không chịu nghĩ đến cảm nhận của một người độc thân như cô à. Mà chúng nó cũng mới có mười tuổi thôi, có cần phát triển sớm như thế không???
Nửa tiếng sau, vì không thể chịu nổi mà Âu Dương Nguyệt đã đá hai đứa nhóc kia ra và đi riêng một mình. Nơi đầu tiên cô ghé đến là một cửa hàng bán Gyoza lâu đời nổi tiếng vùng này. Nghe nói Gyoza ở đây rất ngon, nó là một trong số những mục đích của cô khi đến đây. Cửa hàng đó cách nơi này không xa, chỉ khoảng mười phút đi bộ. Âu Dương Nguyệt thong thả đi đến đó, nhưng không ngờ lại đụng phải người quen. Khi cô sắp bước vào cửa hàng, một giọng nói bất chợt từ vang lên từ phía sau:
-A Nguyệt, có phải là cậu không?
Âu Dương Nguyệt quay đầu lại. Người vừa lên tiếng là một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt khá điển trai và nụ cười rất hiền. Cô mỉm cười đáp:
-Không phải là mình thì là ai. Kyosuke, cậu bây giờ thế nào? Vẫn tốt chứ?
-Vẫn tốt. – Anh ta cười nói, nhưng nụ cười có vẻ hơi gượng gạo.
Âu Dương Nguyệt thở dài. Xem ra anh ta vẫn không buông bỏ được chuyện đó. Chỉ mong anh ta đừng làm gì bậy bạ là tốt rồi. Người này là Haga Kyosuke, một người bạn cô tình cờ quen được cách đây hai năm. Tuy rằng tuổi tác có chút chênh lệch, nhưng hai người rất nhanh đã trở thành bạn bè tốt của nhau. Đúng lúc này, Haga Kyosuke lên tiếng hỏi:
-Sao cậu lại ở đây?
-Nhóc Shinkan chơi đố vui được giải nhất, được thưởng một chuyến du lịch nên mình dắt hai đứa nhóc đi. Nhưng chúng nó tình tứ quá nên bị mình đá đi rồi. – Âu Dương Nguyệt một mặt bất đắc dĩ trả lời.
Haga Kyosuke nghe xong không khỏi bật cười. Âu Dương Nguyệt đen mặt đá anh ta một cái:
-Cậu cười gì hả? Đừng tưởng chỉ mình mình còn độc thân. Cậu cũng vậy đấy nhá! – Nói đến đây, cô hơi dừng lại thở dài, sau đó hùng hổ kéo anh ta vào quán – Đi, vào đi! Hôm nay mình mời. Hai người độc thân chúng ta sẽ chơi cho tới bến!
Cuối cùng, Haga Kyosuke đã cùng Âu Dương Nguyệt đi dạo hết cả một buổi chiều. Cả hai đã nếm thử không ít đặc sản của nơi này, cũng mua không ít đồ lưu niệm, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Âu Dương Nguyệt nghĩ, thật ra có người cùng mình đi dạo là một chuyện rất tốt, chỉ là bên cạnh cô không có ai nguyện ý bồi cô như vậy. Dù sao không phải lúc nào cũng may mắn gặp được Haga Kyosuke. Tính tình anh ta rất hiền và tốt bụng, đi với cô lâu như vậy cũng không một lời phàn nàn nào, hơn nữa còn chủ động xách đồ giúp cô.
Âu Dương Nguyệt không hề hay biết rằng, bất kể là lúc cô đang ăn, đang đi dạo, hay đang hứng thú kể một câu chuyện nào đó, ánh mắt của Haga Kyosuke vẫn chưa từng rời khỏi cô. Lại càng không nhận ra, sâu trong ánh mắt đó ẩn chứa một thứ tình cảm vô cùng dịu dàng.
Sáu rưỡi tối, Âu Dương Nguyệt cùng Haga Kyosuke tìm một địa điểm tốt cùng nhau ngắm pháo hoa. Cảnh bắn pháo hoa rất đẹp, cô nhìn đến vô cùng vui vẻ, cười đến độ hai mắt đều híp lại. Cô kéo áo người bên cạnh, nói:
-Kyosuke, cậu thấy không? Nó đẹp thật đó!!!
Anh ta gật đầu, mỉm cười đáp:
-Đúng là rất đẹp.
Âu Dương Nguyệt chẳng hề biết rằng, thứ anh ta đang khen chẳng phải pháo hoa mà chính là cô. Cho dù là lúc pháo hoa bắn lên, anh ta cũng chưa từng liếc nhìn lấy một chút. Ở trong mắt anh, cô so với thứ pháo hoa kia còn rực rỡ hơn gấp ngàn lần.
Pháo hoa bắn khoảng mười lăm phút thì kết thúc, Âu Dương Nguyệt đứng dậy tạm biệt Haga Kyosuke rồi quay về phòng trọ. Nhưng vừa đi được mấy bước, cô liền dừng lại, xoay người đi lại, lấy trong người ra một thứ, đưa cho anh ta, nói:
-Mình thấy mắt cậu hơi thâm, chắc do gần đây lại mất ngủ đúng không? Đây là túi thơm có đựng hoa khô, giúp an thần dễ ngủ, hi vọng sẽ giúp được cậu.
Đưa xong món quà, Âu Dương Nguyệt liền mau chóng quay lại nhà trọ của mình. Vì đi quá nhanh nên cô không thấy được khuôn mặt ửng hồng và nụ cười hạnh phúc của Haga Kyosuke. A Nguyệt, đến khi nào mình mới có thể nói cho cậu biết tình cảm của mình nhỉ? Có lẽ…là không bao giờ đi. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta lại có chút đượm buồn.