Conan Chi Huyết Nguyệt Tung Hoành - Q.1 - Chương 4: Chương 4
Chương 4
Dùng xong bữa sáng, Âu Dương Nguyệt thay quần áo đi đến viện bảo tàng. Khi vừa đặt chân viện bảo tàng, cô đã trông thấy gia đình ông Mori. Ran nhìn thấy cô thì vui vẻ vẫy tay:
-Chị Nguyệt, bên này!!!
Âu Dương Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại:
-Chào mọi người. Trùng hợp quá, mọi người cũng đến đây à? Có phải vì tin đồn kia không?
-Vâng ạ, em, bố em và Conan đều rất hứng thú với tin đồn đó!! – Ran đáp
Ở phía sau, ông Mori cùng Conan khóe miệng co giật dữ dội, đột nhiên có cảm giác không nói nên lời. Ai có hứng thú chứ! Bọn họ rõ ràng là bị Ran dùng bạo lực ép đi đó!!! Ông Mori thầm nghĩ năm đó cho Ran đi học Karate đúng là quá sai lầm mà. Âu Dương Nguyệt thu hết biểu cảm của Conan và ông Mori vào mắt, không khỏi cười trộm trong lòng. Ran quả nhiên đủ bá đạo, có thể dễ dàng chế phục hai tên này.
Bên trong viện bảo tàng, khi gia đình nhà Mori chăm chú quan sát thì Âu Dương Nguyệt lại đưa mắt tìm kiếm ông giám đốc Ochiai của viện bảo tàng. Tìm kiếm một hồi không có kết quả, đến lúc xoay người thì thấy ông ta đang đứng nói chuyện cùng Ran. Âu Dương Nguyệt nhanh chóng tiến tới bắt chuyện, sau đó nhân lúc không ai chú ý mà nói nhỏ vào tai ông ta:
-Dừng kế hoạch đó của ông lại đi. Tôi sẽ giúp ông giữ viện bảo tàng này.
Ông giám đốc sững sờ lùi ra sau, nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được. Làm sao cô gái này lại biết kế hoạch của mình? Cô ta là ai? Nhưng những gì cô ta nói là thật sao? Nghĩ thế, ông ta dè dặt hỏi:
-Cô nói thật sao?
-Tôi không có lí do gì nói dối ông cả – Âu Dương Nguyệt cười nhạt đáp.
Nói xong, cô xoay người rời đi nơi khác. Những gì cần nói đều đã nói hết rồi, nếu ông ta cố chấp không tin, vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình thì cũng không liên quan gì đến cô.
Lúc này, Manaka, người chủ mới của viện bảo tàng đang đi lại tham quan bên trong với vẻ hách dịch, mỉa mai nói:
-Vẫn ảm đạm như ngày nào. Nhưng thôi, dù sao mười ngày nữa viện bảo tàng này phải đóng cửa rồi, mong ông cố gắng nốt vậy. Chứ ba cái tranh hết thời này, giữ lại cũng chỉ làm giấy vụn thôi.
Ông giám đốc Ochiai cùng người nhân viên tên Ijima phẫn nộ nhìn Manaka, nhưng đổi lại chỉ là một tràng cười xem thường của hắn. Âu Dương Nguyệt mặt không biểu tình nhìn hết mọi chuyện, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ khó chịu. Cái tên Manaka này thật khiến người khác chán ghét. Nghĩ thế, cô rút điện thoại ra, nhấn gọi, sau đó nói:
-Mako, tăng tốc lên một chút. Còn nữa, giúp tôi xử lí tên chủ hiện tại của viện bảo tàng. Hắn khiến tôi khó chịu.
Gấp điện thoại lại, Âu Dương Nguyệt hơi nhấc môi, ngồi xuống ghế, một bộ chuẩn bị xem kịch. Hiệu suất làm việc của Mako rất nhanh, chắc cũng sắp rồi.
Reeng! Reeng! Reeng!
Điện thoại của lão Manaka đó đột nhiên vang lên. Hắn ta bắt máy, sau đó vẻ mặt liên tục biến đổi từ xanh đến trắng, từ phẫn nộ đến sợ hãi, cuối cùng còn đánh rơi luôn chiếc điện thoại xuống đất. Ý cười trong mắt Âu Dương Nguyệt ngày càng sâu, xem ra hắn ta bị Mako bắt thóp rồi.
Khoảng mười lăm phút sau, cảnh sát bất ngờ ập đến và giải Manaka đi với tội trốn thuế và buôn bán ma túy. Sau đó ông giám đốc Ochiai nhận được điện thoại không biết của ai, nhưng sau khi nghe xong thì sắc mặt lập tức trở nên vui mừng. Cuộc gọi kết thúc, ông vui sướng thông báo viện bảo tàng đã được một tập đoàn lớn mua lại và không bị phá bỏ nữa. Ran nghe thế cũng rất vui, hứa sau này sẽ thường xuyên đến đây.
Kịch cũng đã xem xong, Âu Dương Nguyệt đứng dậy định ra về thì thấy ông giám đốc hướng về phía mình, nét mặt thành khẩn biết ơn, gập người đủ chín mươi độ. Những người xung quanh ngạc nhiên nhìn sang, nhưng Âu Dương Nguyệt đã sớm chuồn mất. Có lẽ do ảnh hưởng lúc trước từng làm sát thủ nên cô không thích việc bị nhiều người chú ý.
Việc hôm nay thằng nhóc kia làm đúng là không tồi, động tác rất nhanh. Sở hữu một viện bảo tàng vốn đã có trong kế hoạch của Âu Dương Nguyệt từ lâu, chỉ là không tìm được chỗ thích hợp. Lần này thu mua được viện bảo tàng này, chẳng những địa điểm thích hợp mà còn thu được lòng người. Có thể cam đoan lão giám đốc sau này sẽ dốc sức làm việc, xây dựng viện bảo tàng.
Viện bảo tàng tuy đã về tay, nhưng quy mô còn chưa đủ, cần phải mở rộng và nâng cấp nhiều hơn. Sau này cô còn muốn trưng bày ở đây mấy viên đá quý để dụ siêu trộm Kid tới, tiếp đó là nắm thóp hắn, xây dựng mối quan hệ. Người này cũng coi là một nhân tài hiếm thấy, có thể tương lai sẽ có việc cần nhờ cậy.
Buổi tối mấy hôm sau, Âu Dương Nguyệt nhận được tin tức từ Trung Quốc. Miyano Akemi hiện tại đã bình phục hoàn toàn, đang làm việc tại phân bộ ở Nam Kinh. Ngoài ra còn có tin tức về số vàng mà một băng đảng Ý đã cướp được cách đây không lâu.
Nhận được tin tức này, sắc mặt Âu Dương Nguyệt liền trở nên vui vẻ, lên tiếng gọi hai đứa nhóc tới:
-Shinkan, Yumi, mau qua đây!
Hai đứa nhóc nghe gọi liền mau chóng đi tới. Yumi tò mò hỏi:
-Tiểu thư, có chuyện gì sao?
Âu Dương Nguyệt mỉm cười thần bí, nháy mắt nói:
-Có muốn chơi trò đi tìm kho báu không?
Ngay lập tức, mắt hai đứa nhóc liền sáng lên, gật đầu như giã tỏi. Âu Dương Nguyệt vô cùng hài lòng với biểu hiện của chúng, với tay lấy giấy bút gần đó, căn cứ vào trí nhớ mà vẽ lại một loạt biểu tượng kì lạ. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, vụ án này trong chính truyện cũng có đề cập tới. Conan và ba đứa nhóc chuyên tìm đường chết kia vô tình đạt được chỉ dẫn của đám cướp, tiền hành truy tìm kho báu. Cuối cùng dù bị ăn hành đôi chút, nhưng số tiền vàng vẫn được thu hồi. Chỉ là nếu cô đã biết trước, tự nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Sẵn lúc tối trời, Âu Dương Nguyệt đem theo Shinkan và Yumi bắt đầu trò chơi luôn. Hai đứa nhóc này vẫn rất thông minh, dưới một chút gợi ý của cô liền thành công tìm đến nơi cất giấu số tiền vàng đó. Tiếp theo, cả ba cẩn thận dọn sạch đống tiền vàng đó đi, sau đó gọi Mako tới đem đống tiền đó đi xử lí. Dù sao cũng là đồ ăn trộm, nếu không xử lí qua thì không thể danh chính ngôn thuận mà xài được.
Mấy ngày sau, Ran và Conan nhận được một lời mời từ Suzuki Sonoko, đến chơi tại một căn biệt thự trong núi. Ông Mori sao có thể yên tâm để con gái cưng đi như vậy, nhưng bản thân đi theo thì không tiện nên đã nhờ đến Âu Dương Nguyệt. Vừa đúng dịp Shinkan và Yumi theo lớp đi dã ngoại mấy ngày, ở nhà một mình rất chán nên cô đã đồng ý.
Sáng sớm, ba người đã lên xe buýt ngồi gần hai tiếng đồng hồ, sau đó xuống xe theo bản đồ đi vào rừng tìm căn biệt thự. Ran vốn không giỏi về việc xem bản đồ nên dắt cả ba đi lạc một lúc, may sao vẫn tìm ra.
Muốn đến được căn biệt thự phải đi qua một chiếc cầu treo bắt ngang qua một khe vực khá sâu. Lúc đi qua cầu treo, ba người trông thấy một người đàn ông cao gầy, mặt quấn kín băng, trùm áo choàng đen che kín người, đầu đội một cái mũ. Ran và Conan tiến tới định hỏi thì người đàn ông quay lại lạnh lùng trừng một phát khiến cả hai cứng người. Âu Dương Nguyệt lúc này đứng sau hơi híp mắt đánh giá người đàn ông kia. Trên người hắn có sát khí. Thú vị thật, xem ra căn biệt thự này cũng chẳng phải yên lành.
Ở cửa căn biệt thự, Sonoko đang cằn nhằn Ran đến quá trễ, sau đó mới quay sang chào cô, và cuối cùng là thích thú giày vò hai má của Conan. Âu Dương Nguyệt đối với Sonoko cũng là chỗ quen biết, quan hệ coi như khá tốt. Cá nhân cô cảm thấy cô bé này cũng không tồi, tuy là tiểu thư nhà giàu nhưng lại không kiêu ngạo đỏng đảnh, tính cách mạnh mẽ, duy chỉ có khuyết điểm là cực kì mê trai. Chẳng hạn như bây giờ, cô nàng đang mơ mộng về phút giây lãng mạn của mình và một anh chàng bảnh bao trong biệt thự này.
Buổi trưa, thời tiết khá âm u, mọi người trong biệt thự tập trung ở phòng giữa cũng nhau nói chuyện. Âu Dương Nguyệt thủy chung giữ nguyên nét cười nhẹ nhàng đúng mực, tập trung lắng nghe. Những người này đều chung trong câu lạc bộ điện ảnh thời đại học, nay có dịp tụ hợp lại đây. Sonoko đứng lên giới thiệu lần lượt những người này. Nghe xong Âu Dương Nguyệt cũng đã nắm giữ khái quát đôi chút.
Đầu tiên, anh chàng tương đối bảnh bao đang hút thuốc kia là Oota Masaru, là người Sonoko đã nhắm trúng, có vẻ là một tay sát gái có hạng. Người cầm máy quay với gương mặt vui vẻ là Sumiya Hiroki. Anh chàng to béo với cái bụng bự là Takahashi Ryouichi. Cô gái có nụ cười dịu dàng kia là Suzuki Ayako, chị gái của Sonoko. Cuối cùng, cô gái có mái tóc ngắn với gương mặt và nụ cười sắc sảo là Ikeda Chikako, người viết kịch bản cho bộ phim “Vương Quốc Xanh” đang được công chiếu.
Sau lời giới thiệu của Sonoko, tất cả trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng khi Suzuki Ayako vô tình nhắc tới cái tên Atsuko thì sắc mặt bốn người kia lập tức thay đổi. Phản ứng lớn nhất là Ikeda Chikako, đứng bật dậy đập bàn quát:
-Đừng nhắc về Atsuko nữa…
Tất cả đều sững sờ, nhưng cô ta rất nhanh liền ngồi xuống nói tiếp:
-Chúng ta tới đây để nghỉ ngơi sau những giờ làm căng thẳng chứ không phải để gợi về một người đã mất cách đây hai năm.
Oota Masaru ngồi bên mỉa mai:
-Mới nổi tiếng có tí mà đã…
-Cậu nói cái gì? – Ikeda Chikako nổi giận đứng bật dậy.
Suzuki Ayako vội vàng đứng dậy can ngăn, không khí trở nên cực kì gượng gạo, mỗi người mỗi việc mà tản hết ra. Âu Dương Nguyệt trong lúc không ai để ý khóe miệng hơi nhấc lên, tạo thành nụ cười đầy thâm ý, lặng lẽ quay về phòng. Sau những việc vừa rồi, cô cơ bản đã đoán được đây là vụ án nào trong chính truyện. Bởi vì mạch thời gian trong truyện quá mức phi logic nên bình thường cô cũng không dám phỏng đoán lung tung. Chỉ khi nắm được một chút sự kiện thì mới có thể đoán được đó là vụ án gì.
Một lúc sau, Âu Dương Nguyệt nghe tin Ran bị tấn công trong rừng, liền giả vờ ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng lại cảm thán bản thân diễn xuất quá tốt. Mọi việc tiếp đó diễn ra hệt như nguyên tác. Đầu tiên là xích mích cãi nhau, tiếp theo là dây điện thoại bị cắt, cầu treo bị chặt đứt, tất cả bị cô lập tại đây. Xem ra sự xuất hiên của cô không khiến mọi chuyện thay đổi chút nào.
Buổi tối, mọi người tập trung gần hết ở phòng ăn, chỉ có Ikeda Chikako không xuống. Conan tranh thủ hỏi về chuyện Atsuko hai năm trước. Suzuki Ayako kể sơ qua rồi căn dặn không được nhắc tới để tránh làm mọi người mất vui. Sumiya Hiroki vui vẻ dùng máy quay quay lại mọi người, Âu Dương Nguyệt cũng được quay không ít.
Đúng lúc này, Takahashi Ryouichi từ trên mái nhà hét lớn, sau đó ngoạn mục trình bày màn biểu diễn người quấn băng mang theo Ikeda Chikako lướt qua ngay trước mặt mọi người. Conan nhanh chóng chụp lấy cái đèn pin đuổi theo. Những người nam khác cũng lần lượt ra ngoài tìm kiếm, cuỗi cùng tìm thấy là cái xác đã bị chặt ra mấy phần của Ikeda Chikako.