Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full) - Chương 129: CHƯƠNG 129:
Cái bấm like của Hoắc Thâm lại khiến fan gào thét lần nữa.
Sống không nổi nữa sống không nổi nữa, cả buổi tối là đủ lắm rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm chẳng có cảm giác gì, sau khi like xong thì đi vào phòng tắm.
Lê Nhất Ninh đã tắm xong rồi, cô giơ tay xoa huyệt thái dương cảm thấy hơi buồn ngủ.
Hai người tắm xong, Lê Nhất Ninh vừa định ngủ bỗng người đàn ông trước mặt lại cúi đầu hôn xuống.
Suy nghĩ xúc động từ giây phút nhìn thấy cô mặc chiếc váy đó chẳng hề dập tắt được, cứ muốn làm chút gì đó với cô, muốn cô.
Lê Nhất Ninh không từ chối ngược lại còn đáp lại anh một cách rất hưởng thụ.
Thật ra thì…… không phải chỉ có Hoắc Thâm mới có suy nghĩ về mặt đó với cô, mà cô cũng muốn anh như vậy.
Sau khi kết thúc thì đã hơn nửa đêm rồi.
Lê Nhất Ninh lim dim buồn ngủ, cả người cuộn lại nằm trong lòng anh.
“Còn lạnh?”
Giọng của Hoắc Thâm hơi khàn, nghe vô cùng quyến rũ.
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không có.”
Cô khẽ khàng nói: “Chỉ muốn dựa gần anh thêm một chút.”
Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười, mỉm cười nói: “Ngủ đi.”
Anh hôn lên mắt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh ở đây.”
“Ừm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng mấy chốc Lê Nhất Ninh đã ngủ say, Hoắc Thâm ôm cô một lúc dần dần cũng ngủ mất.
Ngày hôm sau lúc thức dậy thì đã là buổi trưa rồi.
Bất ngờ hơn là Hoắc Thâm còn ở nhà.
Lúc xem đồng hồ báo báo thức, Lê Nhất Ninh mới dần nhớ ra.
Ngày mai là nguyên đán, hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay.
Hai người đều không phải là ca sĩ, tuy có nhận được thiếp mời nhưng đều từ chối cả rồi, nghĩ lại hôm nay hai người đều rất rảnh rỗi.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm về nhà họ Lê ăn bữa cơm tối rồi trở về.
Còn nhà họ Hoắc…… Hoắc Thâm nói đợi qua tết âm lịch rồi hãy đi, không cần lo lắng quá nhiều.
Anh đã nói như vậy rồi đương nhiên Lê Nhất Ninh thôi không lo lắng nữa.
Buổi tối, cô và Hoắc Thâm mặc đồ đôi đi dạo phố, hai người trang bị kỹ càng hòa vào đám đông chẳng hề sợ bị người khác nhận ra.
Lê Nhất Ninh nghĩ, nếu như cô đã quấn kỹ như vậy rồi mà còn bị nhận ra thì cô muốn tỏ lòng khâm phục đối với người đó thật.
Ngược lại Hoắc Thâm thì thoải mái hơn, nhận ra thì nhận ra chẳng sao cả.
Tay của Lê Nhất Ninh đút trong túi áo khoác của anh, bên trong rất ấm áp.
Hai người đi được một lúc bỗng cô chọt vai anh: “Hay là chúng ta đi xem phim?”
Hoắc Thâm nhíu mày: “Có phim nào em muốn xem à?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không có, nhưng đi bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi nơi nào đó ấm hơn chút đi.”
Hoắc Thâm mỉm cười, nắm tay cô: “Được.”
Rạp chiếu phim đông đúc cộng thêm đang là trong thời gian đếm ngược bước qua năm mới.
Hai người chọn được một bộ phim còn có chỗ ngồi, đợi không bao lâu thì soát vé đi vào.
Bộ phim này có hơi đơn điệu không phải là thể loại cô thích xem nhưng người bên cạnh là người mình thích, cô xem mà cảm thấy vui vẻ thú vị.
Ra khỏi rạp chiếu phim trùng hợp đến lúc đếm ngược số qua năm mới.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đứng ở trung tâm thương mại, ngẩng đầu ngắm nhìn pháo hoa đặt gần đó được đốt sáng trong bầu trời đêm tĩnh mịt.
Xung quanh đều là âm thanh trò chuyện tiếng reo hò của người qua đường, còn có đủ loại giọng điệu chúc mừng năm mới.
Lê Nhất Ninh chớp mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Ông xã.”
Cô mỉm cười tươi tắn: “Chúc mừng năm mới.”
Nhanh thật.
Cô đến đây đã được nửa năm rồi.
Ban đầu còn cho rằng bản thân sẽ thích nghi không được, nhưng chẳng ngờ……. cô có thể sống ở đây tốt đến như vậy.
Cô rút tay khỏi túi áo khoác của Hoắc Thâm, cầu một điều ước.
Không biết nguyên chủ đã đi đến đâu rồi, nếu như còn sống thì hy vọng cô ấy cũng có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình, tiếp tục sống tốt.
Hoắc Thâm nhìn cô chăm chú, cổ họng cử động rồi đột nhiên giơ tay ra ôm chặt cô: “Cám ơn em.”
“Hả?”
Hoắc Thâm đặt một nụ hôn lên mắt cô, khẽ giọng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Cám ơn em đã đến bên cạnh anh.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt chỉ có sự tồn tại của đối phương, người xung quanh giống như không tồn tại vậy.
Bên ngoài đi dạo nửa ngày, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm vừa về tới nhà chú Hứa còn chuẩn bị sủi cảo cho hai người.
Ăn bữa khuya xong, hai người mới về phòng tắm rửa đi ngủ.
Năm mới qua đi, bầu không khí cũng dần dần trở lại nhịp sống cũ.
Thời gian này công việc của Lê Nhất Ninh ít, mỗi ngày cô đều nằm ở nhà xem phim xem kịch bản, học hỏi tăng thêm chút kiến thức cho mình.
Chớp mắt thì đã đến lúc ghi hình chương trình phát sóng trực tiếp bảy mươi hai giờ.
Lê Nhất Ninh chuẩn bị đã lâu, cuối cùng chương trình này cũng tới rồi.
Trước hôm ghi hình một ngày, cô đã bàn bạc với Hoắc Thâm muốn ghi hình tại nhà, không muốn đi tới ngôi nhà xa lạ ở bên kia.
Còn như quan hệ của hai người, nếu trùng hợp bắt gặp thì cứ thừa nhận thôi.
Nhưng trùng hợp thế nào, ngày thứ ba ghi hình vừa vặn Hoắc Thâm có việc đi công tác, cho nên…… cho dù hai người muốn công khai thì cũng chẳng có cơ hội nữa.
Trước ngày hôm đó, nhân viên công tác tổ tiết mục dựa theo địa chỉ Lê Nhất Ninh cho đưa thiết bị quay phim tới.
Lúc tới cửa lớn, nhân viên công tác ngừng lại sững người một lúc lâu.
Mấy người họ mờ mịt nhìn ngôi nhà cùng trang viên cực lớn trước mặt, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
“Là……. địa chỉ này sao?”
“Hình như là ở đây.”
Có người trợn to mắt nhìn: “Nơi Lê Nhất Ninh ở…… giống hệt công chúa vậy, phong cách vườn hoa này chẳng phải giống của Anh và Pháp sao?”
Người còn lại gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, cô ấy…… cô ấy cô ấy giàu quá rồi đó.”
“Không biết tại vì sao, đột nhiên tôi vô cùng mong đời đợt phát sóng này.”
“Tôi cũng vậy.”
“Bằng không gọi một cuộc điện thoại hỏi xem, xem rốt cuộc đây có phải là nhà cô Lê hay không.”
“Gọi đi gọi đi, lỡ như đi nhầm thì rất lúng túng.”
Mười mấy phút sau cánh cổng sắt từ từ mở ra, một chiếc xe mui trần kiểu giống như trong vườn bách thú có thể chở được mấy người ngồi xuất hiện.
Chú Hứa lái xe đến nhìn mấy người đàn ông trước mặt: “Chào mọi người, mọi người là nhân viên công tác của trực tiếp bảy mươi hai giờ phải không?”
Mọi người gật đầu như gà gỗ: “Vâng.”
Chú Hứa mỉm cười: “Xe chỉ có thể lái tới nơi này dừng lại, sau đó mang theo thiết bị dụng cụ tôi sẽ đưa mọi người đến đó.”
Mọi người: “……”
Thẳng đến khi đứng trước căn nhà này rồi họ hãy còn lấy làm hoài nghi bản thân là đang nằm mơ.
Sao có thể đi vào một nơi…… một nơi lớn như vậy, ngôi nhà này thật sự rất lớn giống như mấy căn nhà nối liền lại với nhau.
Lúc đang suy nghĩ thì Lê Nhất Ninh đi từ bên trong ra, mỉm cười nhìn nhân viên công tác: “Mọi người cực khổ rồi.”
Cô hỏi: “Là nhân viên công tác đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trong đó có một người trông khá trẻ tuổi tỉnh hồn lại đáp: “Chào cô Lê.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Chào mọi người, vào đây đi.”
“Cô Lê chúng tôi thế này…….”
Cô nhìn thoáng qua, cười nói: “Ở đây có chuẩn bị dép cho mọi người.”
“Được, cảm ơn cô Lê.”
Nhân viên công tác không dám nhìn ngó nhiều nhưng lại nhịn không được âm thầm đánh giá.
Thật ra người bọn họ thường hay tiếp xúc đều là nghệ sĩ minh tinh, lớn thì là tuyến một, nhỏ thì là tuyến mười tám tuyến ba tám đều có tiếp xúc.
Nhưng…… kiểu căn nhà như của Lê Nhất Ninh là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đương nhiên, nghệ sĩ khác cũng có. Ví dụ mua nhà ở nước ngoài chẳng hạn đều phải có chút thủ đoạn của mình, tốn mấy trăm triệu hoặc mấy tỷ mua một ngôi nhà một căn biệt thự là chuyện bình thường.
Nghệ sĩ là nghề dễ kiếm được những món tiền kết sù.
Lúc kiếm thì kiếm vô cùng nhiều, lúc không kiếm…… ăn dưa muối cũng có.
Nhưng nếu nói nơi thường ở thì đúng là có mấy ai dám ở nơi như thế này, một nơi…… vô cùng xa xỉ, vô cùng sang trọng.
Không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự xa hoa của nó.
Diện tích rất lớn nên chẳng trách mới đầu Lê Nhất Ninh nói với đạo diễn, rằng phải mang nhiều ống kính một chút vì nhà cô ấy khá lớn.
Nhân viên công tác thật rất muốn chửi thề — — thế này nào phải là khá lớn chứ, mà là rất rất lớn được không!
Có lẽ ước chừng khoảng hơn một ngàn mét vuông.
Cho dù có mang nhiều camera nhưng vẫn không lắp được hết căn nhà này.
Lê Nhất Ninh mỉm cười ngược lại không để ý, còn bảo chú Hứa lấy camera ở bên cạnh ra.
Khi tức cả được lắp đặt xong, nhân viên công tác cũng mệt bở hơi tai.
Mặc dù có quản gia người làm giúp đỡ nhưng vẫn mệt lả.
Vì để cảm ơn mọi người, Lê Nhất Ninh còn đặc biệt bảo đầu bếp trong nhà làm trà chiều chiêu đãi mọi người, ăn xong trên đường trở về họ liên tục bày tỏ, chuyến đi này đáng giá.
Có mệt một chút cũng đáng, bữa trà chiều này là bữa ngon nhất trước giờ họ từng ăn!!
Sao có thể không ngon được chứ, nước và rất nhiều nguyên liệu trong nhà Lê Nhất Ninh đều được vận chuyện bằng hàng không về, vô cùng tươi ngon.
Đầu bếp cũng là thợ bánh ngọt cao cấp đặc biệt mời về, trước kia thợ bánh ngọt này còn từng tham gia rất nhiều cuộc thi đấu đều là người có danh tiếng.
Có điều Lê Nhất Ninh không hề để ý, nhân viên công tác cũng sẽ không đi đồn đại lung tung bởi vì đợi đến hôm trực tiếp mọi người cũng sẽ biết mà thôi.
Hôm phát sóng trực tiếp đến như hẹn.
Thời gian quy định là từ tám giờ sáng cho đến tám giờ tối, một ngày mười hai tiếng.
Quy định ban đầu đặt ra là một ngày hai mươi bốn tiếng nhưng nghĩ lại là không hợp lý, có ai thức cả đêm không ngủ để xem live đâu chứ, cho dù khán giả không ngủ nhưng khách mời cũng phải nghỉ ngơi.
Cho nên — — lần này đáp ứng sự yêu cầu của fan không có tuân theo quy định thời gian như mùa trước, lần trước ghi tổng cộng ba ngày nhưng trên thực tế là chỉ có ba mươi sáu tiếng là trực tiếp, thời gian còn lại đều dùng để ngủ.
Lần này, đạo diễn tăng thêm chi phí cho bọn Lê Nhất Ninh để bọn họ thực hiện live ban ngày đủ bảy mươi hai tiếng thời gian trong vòng sáu ngày.
Mấy ngày tiếp theo Lê Nhất Ninh chẳng có công việc đương nhiên là đồng ý rồi.
Lại nói, cô cảm thấy thời gian ba ngày quá ngắn, hình như chẳng có nội dung gì đáng để trực tiếp cả.
Sau khi xác định thời gian xong, Lê Nhất Ninh sắp xếp không ít nội dung để chuẩn bị ghi hình.
Kế hoạch nhỏ của cô đều được sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, chỉ còn đợi thời gian thôi.
Fan hâm mộ cũng như vậy, họ luôn trông ngóng tới tám giờ để xem live.
Bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn mọi người có thời gian và không cần đi làm, các học sinh cũng đã được nghỉ phép về nhà rồi, phát sóng trực tiếp trong đoạn thời gian này…… là sự lựa chọn khá tốt, bắt đầu phát sóng trực tiếp từ trước mười mấy tết âm lịch nên học sinh có thời gian xem, người đi làm cũng được về nhà nghỉ ngơi.
Đương nhiên, còn có công nhân viên phải tuân thủ yêu cầu nghỉ phép của nhà nước — — vẫn phải phấn đấu tăng ca ở tuyến đầu.
Đúng tám giờ, Lê Nhất Ninh mở kênh livestream.
Trong phút chốc có mười mấy vạn fan đi vào.
Cô sững người, gương mặt xinh đẹp đó xuất hiện trong ống kính.
[A a a a a a tôi tới rồi đây!!! Cô Lê em tới rồi đây.]
[Cô Lê chào buổi sáng, cô Lê cô vừa mới thức dậy sao.]
[Trời ạ, tôi nhìn thấy gì thế này, đây là phòng của cô Lê sao, lớn quá ha!]
[A a a a a a a a a cô Lê còn chưa rửa mặt súc miệng sao?]
……
Lê Nhất Ninh cười, đứng trước ống kính buộc tóc lại: “Chào buổi sáng mọi người.”
Cô nhìn đạn mạc: “Mới sáng sớm tinh mơ, sao mọi người lại hăng hái như vậy chứ.”
Cô cong môi nói: “Đúng là tôi còn chưa rửa mặt nữa, vừa mới dậy đây này.”
Cô nghĩ ngợi: “Hôm nay bắt đầu phát sóng trực tiếp bảy mươi hai giờ, nhưng sợ dẫn đến hiểu lầm cho nên tôi phải nói trước một vài điều với mọi người ha.”
Bên cạnh cô còn đặt một chiếc laptop có thể nhìn rõ đạn mạc của fan.
Đây cũng là vì phòng ngừa vạn nhất thôi.
Fan: [Cô Lê chị cứ nói đi ạ!]
[Cô Lê chị muốn nói gì ạ, chị cứ việc nói!]
[Cô Lê mau nói đi.]
Lê Nhất Ninh khẽ cười, cách màn hình còn có thể cảm nhận được sự kích động nhiệt tình của mọi người.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Bắt đầu từ đâu đây, đây là lần đầu tiên tôi muốn phơi bày cho mọi người thấy một ngày thường nhật của tôi, có thể sẽ có phần vượt sức tưởng tượng của mọi người nên hy vọng mọi người đừng cảm thấy phô trương, thích thì có thể xem còn không thích thì chúng ta cũng không miễn cưỡng.”
Cô nói đơn giản: “Gia đình của tôi mọi người đều biết cả rồi, nói chung là có chút dư giả cho nên cuộc sống ngày thường của tôi khá là đơn điệu buồn tẻ, bình thường hay đi xem show, ăn uống và cùng hẹn làm spa với hội chị em, hoặc là đi dạo phố vân vân.”
Cô ngừng lại, nhìn ống kính: “Livestream như vậy, mọi người chấp nhận được không?”
Fan đáp mà không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng đăng lời mình muốn nói.
[Chấp nhận được!! Bọn em thích xem thể loại này!!]